Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Tết nhà giáo

Tấp tểnh người đi ... tớ cũng đi ...

Dĩ nhiên không phải là đi thi rồi.
Năm nay mình không tham gia tiếp khách như năm ngoái. Mình đang ở trong môi trường nhận quà hơn là tặng quà. Có cái gì như là hình thức.
Mình cũng không chúc mừng gì bạn bè hay người quen làm nghề giáo. Lại vẫn hình thức.

Mình nhớ về những người đã dạy mình. Đã dạy. Không chỉ đơn giản là đứng trên bục giảng. Dạy lễ. Dạy văn.
Không chắc là sự biết ơn. Không hẳn là sự tri ân. Chỉ đơn giản là nhớ.
Nhớ những cái tên. Hình dung những khuôn mặt. Các thầy giáo. Các cô giáo.
Rồi ngồi với bạn bè, ôn lại vài câu chuyện. Thấy mình may mắn nhiều lắm. Vì mình có quá nhiều kỷ niệm đẹp để nhớ.

Ngày nay nhiều học sinh không muốn đi thăm thầy cô giáo. Dù có điều kiện chứ không phải xa xôi như mình. Hậu quả nhãn tiền của một xã hội.
Và những câu chuyện hàn huyên mang quá nhiều những nỗi đắng cay. Niềm vui qua nhanh như gió thoảng. Nỗi buồn ở lại thăm thẳm như giếng khơi.

Không có nhận xét nào: