Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2008

?

Sáng Chủ Nhật.
Buồn dăm phút.
Thức giấc. Cuộn mình trong chăn với những ý nghĩ thật lười nhác.
Nghe trời chợt đổ mưa to. Lại bắt đầu một ngày u ám?
May sao, một lúc thì tạnh mưa. Và nắng chiếu. Và một lúc nữa thì trời xanh tung tăng mây trắng.

Vừa trở về từ một chuyến đi ngắn. Quá ngắn và đột ngột.
Cũng may vào mùa thưa khách. Chiều thứ Sáu 3h quyết định, 7h10 máy bay cất cánh vào Buôn Mê Thuột. Lần đầu tiên đến đây. Ấn tượng với thành phố sạch sẽ. Nhiều không gian thoáng đãng. Rợp cây xanh. Tiếc là không có thời gian thưởng thức.
Về Krong Ana. Qua Buôn Trấp đến Quảng Điền.
17h50 thứ Bảy bay về.
Chuyến đi đúng giờ. Chuyến về hơi trễ. Ngồi trong máy bay như trong một cái cối xay lúa :-)

Nói nôm na một chuyến đi như "cậu". Ngồi trong xe ô tô thấy người dân ngập dưới bụi đất đỏ đến kinh hoàng. Cao nguyên đang vào mùa khô. Gió hanh. Trưa - nắng. Sáng, tối - lạnh.
Thị xã, thị trấn mang tên còn chút dấu vết buôn làng. Nữa thì toàn những người đi kinh tế mới cuối những năm 70 thế kỷ trước. Vượt qua hơn 10 năm khó khăn, đắng cay vất vả. Phải đến 10 năm cuối thế kỷ 20 mới bất đầu mở mặt. Những gia đình chịu thương chịu khó, rắn rỏi nhất ngày nay bắt đầu nở nụ cười trên quê hương mới. Những người con sinh ra lớn lên trên đất này lại tỏa đi muôn nơi.
Đất cao nguyên thể hiện một bộ mặt hơn hẳn đại đa số các làng quê miền xuôi. Thị trấn, thị tứ đường trải nhựa rộng rãi, nhà cửa khang trang. Làng quê nhà nối nhà. Sân vườn thoáng rộng. Đồng ruộng toàn chạy máy bơm, máy bừa. Đường ngang, ngõ dọc thẳng tắp như phố thị.
Tiếc không có thời gian lên các rẫy cà phê. Cũng chưa thăm thú được hồ, thác. Vùng này người dân cư trú theo thôn xóm chung gốc gác đất Quảng. Nên giọng nói, món ăn, tên gọi cũng quen thuộc: Hòa Khánh, Điện Bàn, ...

Cô con gái 6 tháng tuổi của Hòa và Lên, nhìn vào chỉ thấy cặp má bánh đúc :-) Má phính. Bầu bĩnh trẻ thơ ...

Vẫn mong có dịp dài ngày trở lại miền đất này ...





Không có nhận xét nào: