Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Chợ.

Đây là cái gì và dùng để làm gì thì mình không dám múa bàn phím qua mắt các học giả.

Thảng hoặc có vị hét lên, rằng khó hình dung ra dân ta sống thiếu cái chợ.

Ấy là các vị ngoa ngôn thế. Chứ hình dung ra tốt. Khi trẻ em bắt đầu mê fast-foods hơn các kho-nấu-luộc-xào. Khi người lớn rầm rập kéo đến những metro, bigc, walmart. Thì cái chợ của chúng ta dần trở về chiều.

Thực ra thì vẫn chợ đấy. Nhưng nay gọi siêu chợ. Chữ gọi siêu thị. Chẳng qua dịch ra tiếng Tàu từ tiếng Tây super-market. Nhập khẩu từ Tây về. Còn chợ xứ ta xuất khẩu sang Tây thì cũng đang bị tụi Tây cho về chiều luôn.

Cũng nhập khẩu từ Tây, dân ta họp chợ trên mạng. Gọi là blog, rồi mạng xã hội. Như mục đích nguyên thủy của chợmua bán, trên mạng người ta buôn chuyện, buôn chữ.

Cái chợ Y360 đang hồi đông vui thì ông chủ đóng cửa. Tuy dân thuộc loại đông vào hàng có số có má, nhưng ta chưa có vẻ gì hứa hẹn một thị trường cho mấy món công nghệ. Chỉ tiềm năng cho hàng bẩn của các chú.

Thế nên mới có chợ mới YPlus dành riêng. Cái này cà rịch cà tang, rác nhiều không kém hàng hóa.

Dân tình tứ tán lung tung. Cũng phải cảm ơn Y360 cho làm quen. Nay rủ nhau sang tám bên multiply, bên facebook.

Chia năm sẻ bảy một lần, thì khó gì thêm vài lần nữa. Nhóm rủ nhau về multi, người vào qua cổng, kẻ phải trèo tường. Chán.
Nay đến lượt facebook. Lắm kẻ mất mặt phải đào tường khoét ngách mới vào được. Nản.

Vô tình hay cố ý, nhớ chuyện xây tháp Babylon.

Rằng chiều sớm sao?

Âu phận lạc loài, ăn nhờ ở đậu.

Chợ ôi! Khóc to ba tiếng. Tiễn biệt. Tiễn biệt.

Thị tại môn tiền, náo
Nguyệt lai môn hạ, nhàn.

Không có nhận xét nào: