Chủ Nhật, 28 tháng 3, 2010

Gượng

Mấy ca trực vừa rồi, không hiểu sao, hết HBO tới Star Movie, thi nhau chiếu đi chiếu lại Bốn đám cưới một đám ma.
Phim này mình thích. Xem tới xem lui cả chục lần vẫn say sưa với từng tình huống thú vị, từng câu thoại thật đắt.

Thường dân ta khi xem phim gì chỉ cốt biết "đầu đuôi câu chuyện". Biết rồi là chán không xem nữa. Nên ít phân biệt phim nhựa ở rạp với những cuộn băng video nhòe nhoẹt.
Mình xem phim này nhiều lần mà cứ cảm cái thật. Khác với đa phần đám ma đám cưới xứ ta chỉ toàn hình thức, khổ sở với mỹ tục hủ tục, chẳng còn tự nhiên vui sướng.

Và lời thoại đặc biệt hấp dẫn. Khác hẳn lối đao to búa lớn mà trống rỗng vô hồn, ví dụ như lễ hội thi bắn pháo hoa những ngày này ở ĐN. Tội nghiệp các ca sĩ, từ nổi tiếng đến tầm tầm, thi nhau gào lên ĐN, ĐN. Chưa nói tới phần mở đầu với việc đọc một danh sách dài các vị tai to mặt lớn.
Thậm chí có bài hát hay, mình từng rất thích, như Người Hà Nội, được ca sĩ đẳng cấp Trọng Tấn trình bày, nay thấy phản cảm với nhân danh nghìn năm Thăng Long gì gì đó. Nhân danh gì để tiêu tiền dân cả nước đóng thuế? Văn minh thanh lịch gì với bẻ hoa xả rác?
Không Chân chẳng Thiện thì Mỹ làm sao?

Công bằng mà nói thì phần biểu diễn của hai đội Bồ Đào Nha và Nhật Bản khá đẹp trong tiếng nhạc ăn khớp nhịp nhàng. Nhưng mất hoàn toàn lòng tin vào thể chế này nên mình chẳng mấy nhiệt tình. Hôm nay là đêm thứ hai, đêm cuối với hai đội Pháp và Mỹ, hứa hẹn nhiều cảm xúc. Vậy mà mình thờ ơ, không biết trong cái lạnh, mưa khá nặng hạt có mấy ai thưởng thức?

Không có nhận xét nào: