Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Waiting for Godot

(Yes, we are, we all are ...)



Chúng ta đang đợi.

Mặc dù, dường như, chẳng liên quan gì đến điều mình định viết. Dường như, chẳng liên quan gì đến ngày hôm nay của mình.

Hoặc có thể, liên quan đến mọi thứ?!

Dù sao, mình cảm thấy được an ủi phần nào, dẹp bớt những khó chịu ám ảnh mình mấy ngày qua.

Thanks, tiến sĩ Alan Phan.


Khi mình vừa viết cái tiêu đề trên lên Fb, gần như ngay lập tức, có "like".

Bạn trẻ đó với mình chỉ mới đôi lần trao đổi dăm câu ngắn trên mạng. Mình cá là cậu ta đã đọc (về điều đó) và đồng cảm với mình.

Thanks, L.


Còn ở (những) nơi mình làm việc thì dường như chỉ tràn ngập chán chường.

Dù cho, hôm qua, và cả hôm nay, trăng ngoài kia rất sáng.

Ngày mai họp tổng kết.

Hầu như ai cũng buồn cười, sao sớm vậy? Nhà nước ấy mà. Làm lấy lệ. Có ai quan tâm vấn đề cần giải quyết đâu.

Ai cũng đợi Godot.


Bất ngờ, trưa, mình được mời đi ăn cơm.

Người mời, muốn thể hiện lòng mến khách, dường như hơi quá đà. Mà quá đà thật, chứ không chỉ hơi. Bằng các món ăn ngập bàn. Mực nướng, xôi chiên phồng, bánh hỏi thịt nướng, tôm hấp nước dừa, ốc hương nướng, gà đồi hấp muối, rồi còn cơm canh nghêu thì là, lòng gà xào giá, mướp. Món nào cũng 2 đĩa lớn trong khi bàn có 7 người.

Không khí thì thật tuyệt. Đông Dương. Lịch sự. Nhạc nhẹ nhàng. Ngắm đồ cổ.

Cô bé người Thái lan trông như một sinh viên mà đã sang vn đại diện cho một cty lớn.

Mình thì chuyện trò rôm rả với một cô mới quen. Theo name card là trợ lý tổng giám đốc của một công ty đối tác. Hoá ra cô này nhiều năm sống ở Praha và chỉ mới về nước.


Chiều về lên Fb thấy buồn cười. Th hôm qua còn vác bụng bầu đi làm mà trưa nay đã post hình con gái lên Fb. 



Trong khi chờ đợi Godot, mình bắt đầu đọc những trang đầu tiên của 1Q84.

Và đầu truyện là một bản nhạc.

Nó làm mình nhớ lại Rừng Nauy. Từng thắc mắc tại sao truyện của Nhật mà lại nói về rừng Nauy. Hoá ra là The Beatles. Mình xưa nay nghe mới chỉ ở mức những Yesterday với Love Me Do, Yellow Submarine, ...

Lần này là cả một bản giao hưởng.

Ấn tượng với mình là tên nhà soạn nhạc người Czech được viết theo đúng tiếng mẹ đẻ của ông, Leoš Janáček. Nghĩ, tiếng Nhật đâu có các ký tự như vậy. Bèn quyết định tìm hiểu người dịch. Hoá ra bút danh nghe có vẻ con gái được cả hai vợ chồng sử dụng chung. 1Q84 do anh chồng dịch từ tiếng Trung. Chắc hẳn anh ta có tìm hiểu vì các tên riêng được phiên âm ra tiếng Trung sẽ khác hẳn (kiểu Hoa Thịnh Đốn, Ba Lê, Nã Phá Luân, ...).

Nhân vật nữ, cái cô "Thanh Đậu" ấy, đọc qua mình liên tưởng tới Midori. Vì cái gì nhỉ? Vì có vẻ cá tính. Và vì váy ngắn chân dài, hihi.


Còn quá sớm để nói một điều gì. Mới chỉ đọc mấy trang đầu của một cuốn sách dày gần 500 trang đặc những chữ. Phía sau còn chờ 2 quyển nữa (2 và 3), nghe nói độ dày cũng tương đương.

Không sao, mình cứ việc thong thả. Godot còn lâu mới tới.



Đã tải được bản nhạc.

Bây giờ, vừa đọc 1Q84, vừa nghe Sinfonietta. Đúng kiểu ...

Không có nhận xét nào: