Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Mượn chuyện

Đồn rằng sinh thời Kha văn võ vẹn toàn tài năng cái thế.

Người như vậy mà cô đơn chẳng phải tại thời cuộc ư? Hay bởi ý trời?


Kha thường lang bạt giang hồ, gặp bạn thì chơi, gặp kẻ vô lễ thì lẳng lặng bỏ đi.

Nghe danh người nọ có tài, Kha tìm đến nhưng chủ nhân có ý coi thường, bèn thôi. Sau Kha chết nát thây ở đất Tần, người kia hối tiếc bảo: ngày trước ta bày cho hắn thuật của ta thì hắn thành công.


Người đời không hiểu rằng Kha đâu có ý thành công. Chỉ đem tấm thân tỏ tình tri kỷ. Bởi trong mắt Kha chỉ có Đan.

Mà Đan vị tất hiểu Kha.



Sống ở đời, mọi chuyện đại loại đều thế cả. Ngoài ra là những thứ bỏ đi, đâu đáng nhắc tới ...

3 nhận xét:

tunrua nói...

Uhm, triết lý cả ký hì! :D

Thủy Nguyệt lãn ông nói...

:)

Cô Nhỏ nói...

"Triệu người quen có mấy người thân" :)