Thứ Hai, 1 tháng 12, 2014

Công việc

Hôm nay, trước lúc đi trực, sếp gọi điện nhắc mặc đồng phục (áo trắng quần xanh), vì mai có đoàn kiểm tra.

Hắn cười, nói mấy sếp ăn không ngồi rồi thì được, chứ tụi hắn làm việc, lỡ máy nổ hư thì sau đó OMO cũng khóc. Mà chẳng cần đợi máy hư, chỉ cần đi vào phòng máy ngó nghiêng chút rồi đi ra là đủ về nhà chỉ mong vợ mình chịu chơi như bà mẹ trong cái clip gì quảng cáo bột giặt thì mới ăn thua.

Dĩ nhiên, làm gì hắn chả thấy chình ình trên những gương mặt căng thẳng của các sếp là 2 chữ to tổ bố "đối phó". Nói vậy thôi, hắn cũng không nỡ gây sự vì đôi điều vớ vẩn trong cái cơ chế thối hơn đống rác ấy. Bởi nhớ câu, chân nhân bất lộ tướng, hehe.

Nếu không vì đóng vai ẩn sĩ giữa chợ, mà nói to sự thật, thì liệu cái trống thủng tè le ấy làng bưng nổi chăng?

Thực ra hắn cũng biết, cái đống rác thối um kia chưa đến ngày phân huỷ, nên dù dọn kiểu gì cũng chỉ tổ thêm bốc mùi mà thôi.



Ông trời chi nhánh Đà nẵng cũng cà chớn, người ta đang đi giữa đường ổng hất nguyên một đám nước lớn dội cái ào và tạnh như không trước khi nhiều người kịp mặc áo mưa. Ướt tè le, chửi um sùm.

Hắn may mắn tạt ngay được vào một mái hiên rộng. Nhưng nghĩ, nếu như đang ở giữa ngã tư thì liệu có may mắn lần nữa không, thôi mặc luôn áo mưa cho chắc.


Tiếc là trong công việc người ta chỉ chăm chăm vạch lá bắt sâu mà thiếu người bón gốc ...

Không có nhận xét nào: