Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2020

Huế buồn

Huế buồn không phải tại Huế buồn. Nắng vẫn vàng rực rỡ, hoa vẫn rực rỡ đua nhau khoe sắc đón Xuân, và những tà áo dài đủ màu cũng rực rỡ trên đường lát gỗ.

Nhưng lão không về Huế vì những thứ đó. Vào phòng bệnh có lẽ chưa đầy 2 phút. Vì, có lâu hơn cũng chẳng thể làm gì.

Bạn nằm bất động. Như đang ngủ say. Trừ việc cơ thể phù to lên kinh khủng.

Mà, bạn vốn đã là người cao lớn. Những ai ít biết vẫn nhắc đến bạn như là người cao nhất lớp lão.

Biết hơn chút nữa, thì bạn rất đẹp trai, và duyên. Điều này để cho các bạn nữ xác nhận.

Lớp sĩ số không đông, nên tuy ít gặp vẫn thường biết về nhau. Bạn thành đạt. Không chỉ bởi có tài, mà còn rất có tâm. Nhiều khách hàng, nhân viên, đối tác (cũ) về thăm đều nói điều này. Dù, bạn đã nghỉ việc nhiều năm.

Bạn có dự định khác cho cuộc đời. Thật không ngờ, đột ngột, dang dở.

Có điềm gì không? Qua những bài viết gần đây, và cả những tin nhắn cho thầy cô giáo cũ, đôi khi khá dài. Từ phương trời xa về thăm mẹ già trên 90 tuổi, tối còn cười đùa vui vẻ, không một dấu hiệu gì. Thế mà giấc ngủ tưởng bình thường đã thành mãi mãi.

Vợ bạn kiên cường chiến đấu đến cùng. Mặc dù, biết rõ hơn ai hết, vì bản thân là bác sĩ, bác sĩ giỏi.


Lão vào lại đến ĐN thì được tin bạn đã về nhà, để rồi đi vào cõi vĩnh hằng giữa những người thân.

Đời vô thường. ĐQ, rip.

Không có nhận xét nào: