Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2020

Tát nước đêm

 Định không nhắc, nhưng rồi tự dưng lại nhớ câu thơ "sợ ai đem gàu rủ tát nước đêm". Dĩ nhiên, không có ai rủ, nên cũng không có "dây gàu đôi kéo ai thêm gần mình". Nhưng vẫn phải ... tát nước đêm.

Không trên đồng lúa nên thơ, không dưới ánh trăng giao duyên, mà là dưới mưa tầm tã trên nền bê-tông sũng nước.

Ở một công ty vẫn tự hào công nghệ hiện đại, bắt đầu từ thiết kế "khó hiểu" đúc 2 mê bê-tông cùng lúc cùng độ cao nhưng không liền làm một mà có khe hở ở giữa, cộng thêm chân bức tường ngay trên chỗ tiếp giáp (mà chỗ tiếp giáp lại nằm phía ngoài trời, thế mới tài) và năng lực thi công ẩu tả khiến cho không những chuyện nước thấm qua đó là hiển nhiên mà còn loay hoay hàng năm vẫn chưa khắc phục được.

Người ta đã phủ lên toàn bộ bề mặt bê-tông phía ngoài trời một lớp chống thấm đắt tiền nhưng nước vẫn thấm vào, bằng một cách nào đó, có lẽ từ phía mép của lớp chống thấm, chỗ tiếp giáp với bức tường, cũng là ngay phía trên chỗ nước thấm nhiều nhất qua khe hở giữa 2 mê bê-tông.

Mùa mưa bão vừa qua, đã phải dùng bạt phủ lên những khối máy móc điện tử trong phòng để hứng ... nước mưa, và dẫn nước chảy vào xô chậu.

Sau bão, người ta lại loay hoay làm gì đó bằng cách lật mép lớp chống thấm sát bức tường lên và đào một cái rãnh ở đó. Và ... để đó vì ... tổ chức công việc dài dòng mà số ngày nắng lại ... ngắn ngủi.

Thế là ca trực vừa rồi, những cơn mưa chưa cần lớn cùng đã đủ lấp đầy nước vào cái rãnh nọ. Đầy, tràn, không lối thoát, nước len lỏi vào phía dưới lớp chống thấm để chảy đến bất cứ nơi đâu có thể. Lần này, dường như xô chậu còn ... không đủ.

Để "phòng thủ từ xa", đành đội mưa ra ... tát nước khỏi rãnh, nhằm giảm lượng nước có thể thấm vào.


Đúng cảnh nhà dột, dột từ nóc ...

Không có nhận xét nào: