Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2025

Quán Kỳ Nam

 Quán Kỳ Nam là một câu chuyện tình. Kiểu chuyện tình, như có một số bạn yêu điện ảnh ý nhị so sánh, In the Mood for Love.

Được đặt vào bối cảnh Sài gòn những năm bao cấp. Và đây là điểm "bị chê" nhiều nhất. Vì không đạt. Không nhớ được tốt như nhiều bạn cùng thời, như chị OM chẳng hạn (btw chị này ít tuổi hơn lão, nhưng là dân "văn học"), song lão cũng nhận ra không ít "sạn".

Có lẽ, bối cảnh chỉ là cái tứ. Cuộc sống nghèo nàn về vật chất, bị đè nén về tinh thần.

Có bạn, nói, lẽ ra không nên có nụ hôn ấy, thì hoàn hảo hơn. Lại có bạn, bảo, yêu gì mà không lao vào nhau.

Dường như, chính tình yêu như thế, mới là hình ảnh một thời bao cấp đúng nghĩa, chứ không phải ở những bộ quần áo đạo cụ.





Giữa, trong số

 



Thứ Năm, 4 tháng 12, 2025

😀

 LÃO TỬ VÀ KHỔNG TỬ.

Hơn hai ngàn năm trước có cuộc gặp kỳ lạ giữa Khổng và Lão.
Khổng ngồi kiệu đi trên đại lộ. Ngài vừa phe phẩy chiếc quạt, vừa lim dim đôi mắt. Bọn người khênh kiệu còng lưng đi thật đều để giữ thăng bằng cho thầy an tọa. Bỗng phía trước có kẻ cưỡi trâu cắt ngang qua. Khổng mở mắt nhìn và quát:
– Tên trẻ trâu kia vô lễ, đường lớn không đi lại cắt ngang mặt người ta?
Con trâu dừng lại ngoái cổ nhìn. Tên trẻ trâu cười nói:
– Ngươi biết ta đã bao nhiêu tuổi rồi không mà cao giọng bảo ta trẻ trâu vô lễ? Chẳng qua ngươi đi trên con đường người ta đã dọn sẵn. Sự thực không có đường nào là lớn cả. Nơi không có đường mới thực sự là lớn!
Khổng mở to mắt nhìn. Bây giờ mới thấy người kia dù mặt mũi trẻ con nhưng râu tóc bạc phơ, chừng như đã sống mấy trăm năm, bèn ra lệnh cho phu hạ kiệu và bước xuống vòng tay thi lễ:
– Tại hạ có mắt như mù. Chẳng hay lão trượng chính là Lão Tử, người nước Sở?
Lão vẫn ngồi vắt vẻo trên lưng trâu nheo mắt cười:
– Đích thị là mỗ, bốn phương là nhà, không cần biết sinh ra ở đâu! Thái độ trịch thượng như ngươi ta đoán không nhầm là người họ Khổng nước Lỗ? Chào Khổng Phu Tử!
Khổng lại vái chào lần nữa:
– Tại hạ là Khổng Khâu đây, Đạo của tại hạ vốn khiêm cung, lão trượng đã quá lời…
Lão nhìn bọn phu kiệu lưng ướt đẫm mồ hôi rồi nhìn Khổng khăn áo lượt là mà cười, con trâu cũng cười theo. Lão nói:
– Đạo của ngươi là gì?
Khổng trịnh trọng:
– Tóm gọn trong mấy chữ Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín.
Lão cười vang:
– Có đến năm thứ, thứ nào cũng khó, cũng cao, sao gọi là khiêm cung? Những người dân chân lấm tay bùn làm sao học được cái Đạo ấy?
Khổng thanh minh:
– Đạo của tại hạ chỉ dành cho người quân tử, không dành cho kẻ tiểu nhân. Với người dân chân lấm tay bùn chỉ cần Lễ là đủ. Nhất nhật khắc kỉ phục lễ, thiên hạ quy nhân yên!
Lão hỏi:
– Tự nhiên sinh ra vốn bình đẳng, làm gì có phân biệt quân tử hay tiểu nhân? Lễ là phép tắc, trật tự, ngày nào cũng bắt dân phục lễ khác nào ngươi bắt dân phải đeo gông đi trên con đường hẹp. Còn Nhân, Nghĩa, Trí, Tín ngươi dành cho quan quyền khác nào mở đường cho chúng tự do nói dối, giả nhân giả nghĩa, lưu manh, lừa lọc? Vậy còn phụ nữ thì sao?
Khổng lúng túng không trả lời hết các câu hỏi, chỉ trả lời câu cuối cùng như cái máy:
– Phận nữ nhi thường tình!
Lão lại cười ha ha:
– Vậy mẹ của ngươi cũng là tiểu nhân? Vậy thì Lễ của ngươi nói kính cha thờ mẹ để làm gì? Bây giờ thì ngươi đi đâu?
Khổng tự hào thưa:
– Đi chu du thiên hạ để truyền Đạo. Nhà Chu suy, chư hầu nổi loạn, rất cần đạo trị – bình để thu thiên hạ về một mối, yên ổn vì đại cục…
Lão cắt lời:
– Nguy tai! Nguy tai! Nhà Chu suy đồi mà ngươi lại dùng phép tắc nhà Chu làm mẫu mực để gọi là Lễ? Nói thật, Đạo của ngươi cũng chỉ là con đường cụt. Lễ mà ngươi dạy đời ấy chỉ tạo thêm ra loại người đối với bề trên thì nịnh nọt uốn gối khom lưng, đối với kẻ dưới thì trịch thượng khinh người. Đạo trị – bình của ngươi chỉ có thể giữ thế ổn định tạm thời để bọn quan quyền tham nhũng. Dân vì hèn, vì sợ mà tạm bình, chứ quan đang nắm quyền thống trị thì sẽ tranh chấp hỗn loạn, cắn nhau như chó tranh cứt. Sao không để chư hầu nổi loạn mà làm lại từ đầu? Cái cây già mục ruỗng đã sắp chết thì dọn đi để trống đất cho cây con mọc lên, khư khư giữ lấy làm gì?
Nghe đến đấy, Khổng không khỏi nổi giận, mặt đỏ phừng phừng:
– Lão trượng không nên xúc phạm Thiên tử và kích động làm loạn. Tội phản nghịch đáng bị tru di ba họ. Nhưng thôi, coi như tại hạ chưa nghe gì. Vậy mạo muội hỏi, Đạo của lão trượng là gì?
Lão Tử vẫn khoan thai, tay đưa lên vuốt chòm râu trắng:
– Ta chỉ có một cái đầu trong muôn vạn cái đầu của thiên hạ. Ba họ nhà ta là ai ta còn chưa biết thì sợ gì họa tru di. Ngươi hỏi Đạo của ta ư? Đạo của ta là vô đạo, đường của ta đi là không có con đường. Đó mới là Đại Đạo.
Khổng ngơ ngác không hiểu gì. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác ấy, Lão lại ngửa mặt cười vang, đưa ngón tay vẽ một vòng thái cực vào không khí và nói:
– Ngươi cứ nhìn vào trời đất mà hiểu Đạo của ta. Kìa, có trời thì có đất, có núi thì có sông, có cao thì có thấp, có dài thì có ngắn, có cương thì có nhu, có rỗng thì có đặc, có sáng thì có tối, có thẳng thì có cong… Mọi thứ đang dịch chuyển trong sự biến hóa vô cùng. Tự nhiên tự do nhưng có trật tự và cái lý của nó. Cao thì xa, thấp thì gần, dài thì yếu, ngắn thì mạnh, cương thì gãy, nhu thì dẻo, rỗng thì âm to, đặc thì câm… Mọi thứ trong trời đất gắn kết được nhờ khác biệt, không có chuyện giống nhau mà hợp lại được với nhau. Đạo của ngươi áp đặt mọi thứ theo trật tự như ngươi muốn và bắt buộc mọi thứ giống như nhau mà được à?
Bây giờ thì Khổng nghe như nuốt từng lời. Khổng hỏi:
– Đạo của lão trượng từ đâu ra vậy?
Lão nói:
– Từ trời đất, từ nhân gian mà ra. Ta học được từ đám dân đen mà Đạo của ngươi gọi là bọn tiểu nhân đáng khinh bỉ đấy!
Lão lại nhìn Khổng đang trố mắt mà tiếp:
– Ta nghe ngươi đi đến đâu, các vua chư hầu đuổi đến đó như đuổi tà. Có người bảo ngươi chỉ là kẻ cơ hội. Nhưng ngươi yên tâm, vài trăm năm sau Đạo của ngươi sẽ được trọng dụng vì nó sẽ là vũ khí bịp bợm tốt nhất. Người ta sẽ leo lẻo nói điều Nhân, điều Nghĩa, người ta luận về điều Trí, điều Tín, nhưng nói một đằng làm một nẻo. Và hiển nhiên, người ta sẽ tôn ngươi là Thánh để mê hoặc lòng người!
Đến đây, Khổng cúi sát người xuống chân Lão mà lạy ba lạy:
– Tại hạ lĩnh giáo và xin bổ sung vào Đạo của mình. Đời vẫn có quân tử và tiểu nhân, nhưng Đạo lớn nhất vẫn là lấy dân làm gốc ạ!
Lão lại bật cười đến văng nước bọt:
– Câu đó sẽ là câu mị dân lớn nhất! Dân nghe vậy sẽ vui vẻ làm trâu cày cho sự nghiệp của các quan chứ gì?
Nói đoạn, Lão vỗ mông trâu bỏ đi, không một lời chào. Con trâu họ lên một tiếng và ỉa một bãi to tướng trước mặt Khổng rồi đưa Lão băng qua cánh đồng. Khổng nhìn theo không chớp mắt. Kỳ lạ là con trâu đi đến đâu cỏ cây dạt ra đến đấy. Lão Tử nhẹ nhàng như bay giữa không gian vô tận rồi mất hút ở chân trời. Khổng lầm bầm, rằng Lão thật sự tự do, con đường của Lão thật sự là con đường lớn, không như ta cả đời tự đeo gông vào cổ và đi vào ngõ cụt mà không biết…
Tối hôm đó về nhà trọ, Khổng trằn trọc suốt ba canh rồi thiếp đi. Trong giấc mơ, Khổng thấy mình sống lừng lững đến 2000 năm, bao nhiêu người đến sụp lạy tôn Khổng thành Thánh. Khổng cứ ngồi bất động mà làm Thánh. Không biết là mộng ác hay mộng lành. Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy, Khổng thấy cứt đầy quần. Bèn thay quần áo và gói ghém mọi thứ ô uế vào chiếc tay nải bằng nhung rồi một mình lặng lẽ bước đi trong đêm tối. Khổng ném tất cả xuống cầu và đứng nhìn dòng sông đen ngòm đang chảy xiết…
Sử sách chỉ viết có cuộc gặp gỡ Khổng – Lão mà tuyệt nhiên không kể lại đầu đuôi chuyện này.
Sưu tầm



Nỗi buồn (không chỉ) chiến tranh

 Nỗi buồn chiến tranh lão đọc từ những ngày đầu mới xuất bản. Bao năm qua sách đã được vinh danh trong lòng người đọc. Vinh danh ấy lớn gấp nhiều lần so với trong một cuộc bình chọn.

Phản biện của một viên tướng làm tuyên huấn chỉ dấy lên một làn sóng ... phản phản biện. Nó cho thấy có những kẻ sống như dây leo, chỉ bám vào những không được đường hoàng. Tưởng tượng điều ấy đã và đang hại biết bao số phận! Và làm hèn đi cả một dân tộc!




Phan Sào Nam

 Không hẳn đồng ý với Cụ về đường lối và phương pháp, nhưng không thể không kính trọng Cụ vì nhân cách và phong thái.

Mà, cũng không thể không ngả mũ trước cách hành xử của đối thủ của Cụ.


Cụ sinh năm 1867, hơn lão 100 tuổi. Bức hình chụp năm 1925, trước năm nay đúng 100 năm. Như vậy, Cụ trong bức hình bằng tuổi lão năm nay. Bái phục, phái phục!




Uất kim hương

 



Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2025

Thật & giả

 Ca trực sáng sớm, đồng nghiệp từ Hà nội gọi báo có nhiễu (radar) ở hướng đông nam Đà nẵng. Liếc nhanh thì thấy không có, sau đồng nghiệp chỉ đích danh mục tiêu nghi nhiễu. Hoá ra có một mục tiêu ở hướng đông, chính xác là hướng đông đông bắc.

Hỏi lại để xác nhận thông tin của đồng nghiệp, thuận miệng bảo khả năng là mục tiêu thật. Nhưng đồng nghiệp có vẻ khăng khăng là mục tiêu giả, đòi phải lọc bỏ đi.

Chưa nói chuyện có thể lọc được hay không, sao lại chắc chắn nó là mục tiêu giả như vậy?


Một mục tiêu chỉ đơn lẻ, chỉ thứ cấp. Đầy đủ code A/C, 5710, độ cao -10 (-30m), hẳn phải có một transponder thật? Không có sơ cấp, khả năng vì độ cao quá thấp?

Thuyết âm mưu thì là tàu ngầm của TQ, hay Bắc TT. Theo kinh nghiệm thì có thể là một tàu biển, hay trực thăng, có mang theo bộ phát đáp. Di chuyển chậm, 3 giờ đồng hồ sau cũng vào đến gần đảo Sơn Chà, hướng vào vịnh Đà nẵng và ... tắt bộ phát đáp.


Câu hỏi là về vấn đề tư duy. Tại sao không báo cho bên quân đội mà lại cứ một mực đòi lọc loại bỏ mục tiêu?




Phải & trái

 Nhân đọc bài nói về chuyện ... cài cúc áo, rằng áo dành cho nam và cho nữ ... ngược nhau. Chuyện này không mới, nhiều người đã để ý thấy từ lâu. Từng nghe người ta giải thích rằng, để thuận tiện cho nam giới ... rút vũ khí (nghe rất cao-bồi!), hay ủ ấm tay trong mùa đông này nọ. Nhưng không nhớ vì sao nữ lại cứ phải ngược lại?

Bài này nói chi tiết hơn, thuận tiện cho nam giới trong nhiều việc chứ không chỉ để ... đánh nhau. Và cũng giải thích vì sao nữ lại ngược lại, là do họ được người hầu mặc quần áo cho, mà người hầu thì đứng đối diện. Điểm chung của trước - nay, nam - nữ là đều giả thiết đa số người ta thuận tay phải.

Ngày nay "bình đẳng giới", dường như chẳng mấy ai quan tâm đến mấy chuyện "cổ hủ" này nữa? (Ngày trước còn có chuyện trêu chọc nhau "mặc áo con gái" này nọ!). Quần áo thì unisex, thậm chí chẳng dùng cúc mấy nữa.


Ừ thì xã hội "tiến hoá", song phải chăng vẫn có gì đó? Vì lão để ý trong cách sử dụng, chẳng hạn như các ổ khoá loại móc (lại một thứ cũ?), thì, nam nữ vẫn cứ móc khoá theo chiều ngược nhau.

Câu hỏi là, đây liệu là vấn đề xã hội, hay tự nhiên? Nam nữ, đối diện nhau hay cùng nhau nhìn về một hướng?




Cây xương rồng

 



Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

Tĩnh & động

 Ngày đầu tuần mới, cũng là ngày đầu tháng, nhưng là tháng cuối năm.

Người ta vẫn đang say sưa sắp xếp lại giang sơn. Sắp xếp lại cho có trật tự, quy củ, sạch đẹp, gọn gàng là việc quan trọng, rất quan trọng. Nhưng chỉ là sự quan trọng của phần ít quan trọng nhất.

Như người ta dọn dẹp nhà cửa cuối năm đón Tết vậy. Sắp xếp lại các vật dụng, như vẽ một bức tranh tĩnh vật. Chỉ là một khoảnh khắc trong cuộc biến động.

Trước đó là nguyên nhân, sau đó là hậu quả. Xử được hậu quả của nguyên nhân, lường được nguyên nhân của hậu quả, ấy mới là việc lớn.

Giao thời, tự cho phép ngưng lại, một khoảnh khắc tĩnh, để ngắm lại bức tranh tĩnh. Nhưng rồi sẽ là chuyển động, bức tranh sẽ nhoà đi ...




Lọc lấy nước



 

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2025

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2025

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2025

Ngoan

 Lúc bé, lão là một học sinh ngoan của một nền giáo dục ngoan. Rồi lão may mắn được học đại học ở một nền văn hoá khác.

Học xong đại học trở về nước, lão hơi hơi sốc với một vài bạn trẻ nói năng có vẻ hơi hỗn. Chắc hẳn đó là cảm giác được thừa hưởng từ nền giáo dục cũ, song với kiến thức trưởng thành thì thấy các bạn trẻ ấy nói đúng. Dù có hơi hỗn thì vẫn đúng.

Rồi lão nhận ra, mới chỉ ở thủ đô thôi, chứ về quê, xã hội vẫn ngoan như cũ.


Hôm nay, sau một cuộc họp ở nơi làm việc, tự nhiên cảm giác xưa quay lại. Vẫn thấy, các đồng nghiệp trẻ, đúng là có nhiều thiếu sót. Tuy nhiên, không thể không thấy, những điều họ phải làm (thực ra là cả lão cũng phải làm) quá ư xàm xí. Xàm xí, thì tại sao phải làm tốt để làm gì?

Có vẻ, thể chế, vẫn thối tha như xưa, hoặc, thối tha hơn xưa rất rất nhiều. Mong cho các bạn trẻ chân cứng đá mềm, vượt qua được các kiếp nạn này.




Khóc quấy (trẻ sơ sinh)

 



Thứ Năm, 27 tháng 11, 2025

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2025

THỜ Ơ

 (Copied from Fb Johnny Trí Nguyễn)

Từ khi tôi trở về nước tới nay đã hơn 20 năm.
Không năm nào tôi không nghe bà con kêu gọi cứu trợ miền Trung.
Năm nào cũng lũ.
Năm nào cũng ngập.
Năm nào cũng cảnh nhà cửa cuốn trôi, người dân mất mát, và cả nước lại gom tiền gom mì gói để gửi ra.
Nhưng năm nay… thật sự quá kinh khủng.
Hàng trăm người chết và mất tích, hàng trăm nghìn căn nhà bị ngập, và hàng triệu gia súc gia cầm trôi theo dòng nước, những tài sản mà bà con chắt chiu cả năm, chỉ trong vài giờ đã mất sạch.
Và cũng tới lúc chúng ta cần nói thẳng với nhau một điều:
Nếu một chuyện cứ lặp lại hoài, mà mình vẫn tiếp tục xử lý y như cũ… thì đó không phải là lòng tốt nữa, mà là sự thờ ơ tập thể.
Cứu trợ là cần.
Nhưng cứu trợ không giải quyết được gốc rễ.
Miền Trung không cần thêm thùng mì.
Miền Trung cần thay đổi cách chúng ta đối xử với vùng đất này.
Những năm qua, tôi quan sát và tìm hiểu, thấy có bốn thứ thay đổi lớn. Những điều dưới đây nhiều chuyên gia đã chia sẻ rồi, nhưng thêm một giọng nói, thêm một người hưởng ứng, là thêm một cơ hội để mọi thứ được nhìn lại.
Rừng mất.
Miền Trung – Tây Nguyên mất khoảng 25.000 ha rừng tự nhiên mỗi năm. Rừng bị thay bằng rừng kinh tế rễ nông. Nước không giữ lại được, mưa xuống là tràn thẳng xuống hạ du.
Thủy điện nhỏ dày đặc.
Hàng trăm thủy điện nhỏ với hồ chứa quá bé, không có khả năng cắt lũ. Mưa lớn một cái là hồ đầy ngay. Không xả thì vỡ đập. Xả thì hạ lưu, vốn đã ngập vì mưa, càng ngập nặng hơn.
Quy hoạch thờ ơ.
Nhiều khu dân cư xây ngay trên vùng trũng cổ, nơi tổ tiên xưa chưa bao giờ dám dựng nhà. Sông bị bóp lại, kênh bị lấp, đồi bị xẻ, và bê tông hóa làm nước không còn đường thoát.
Địa khí miền Trung vốn mong manh.
Dải đất hẹp, dựa núi, đối biển. Lại là vùng đất Champa xưa, nơi mang ký ức hàng nghìn năm chiến tranh, mất mát, biến động. Khi phá rừng, đổi dòng chảy… vùng đất này phản ứng mạnh như bị kích vào vết thương chưa được chữa lành. Đó là quy luật tự nhiên cộng hưởng với lịch sử.
Vì vậy, mỗi năm trời mưa thì miền Trung không chỉ chịu thiên nhiên…mà còn chịu mọi tích lũy thờ ơ của chúng ta.
Xin được nói thẳng:
Cứu trợ là tình thương.
Nhưng giải pháp mới là trí tuệ.
Nền văn hóa trưởng thành không để nỗi đau lặp lại suốt nửa thế kỷ mà vẫn xử lý bằng đúng một công thức cũ. Chúng ta dư sức chấm dứt cảnh “mỗi năm cứu miền Trung” với những biện pháp như: khôi phục rừng tự nhiên, xem xét lại thủy điện nhỏ thiếu dung tích phòng lũ, quy hoạch lại khu dân cư theo luồng nước như Nhật và Hàn đã làm.
Thương lắm bà con đã luôn dang tay mỗi khi miền Trung hoạn nạn.
Nhưng đã đến lúc chúng ta dang tay theo cách có nghị lực hơn, để lần sau không còn phải dang tay cứu trợ nữa.
Miền Trung xứng đáng được nâng niu bằng khoa học và trí tuệ.
Không chỉ bằng sự thương xót và những thùng mì gói năm này qua năm khác.



Lều

 



Thứ Ba, 25 tháng 11, 2025

Lòng tin

Haha chiếm tầm 70% 😁

Khí tiết

 LUẬN VỀ KHÍ TIẾT

Phan Khôi

xã hội ta bây giờ mà nói đến khí tiết, người khá nghe thì lấy làm ngại, người xoàng nghe thì cho là đồ vứt đi. Người khá vẫn còn chuộng khí tiết, song vì hai chữ khí tiết lâu nay chỉ dùng riêng cho một hạng người “chết vì nước”, nên nói đến khí tiết thì như là động đến chính trị, mà mình là đương như mù như câm trong việc chính trị, vì thế nghe mà lấy làm ngại. Còn người xoàng thì trong lòng họ đã chai đỉa rồi, chỉ biết chuộng danh chuộng lợi, miễn cho được danh được lợi rồi thì dầu có phạm đến đạo đức luân lý họ cũng làm, kể chi khí tiết; cho nên họ cho khí tiết là đồ vứt đi. Họ đã vứt khí tiết đi, thì trong bài này ta cũng vứt họ đi, không thèm nói với, mà chỉ nói với hạng người khá.
Khí tiết là gì? Là chí khí, tiết tháo của người ta. Giải cho rõ nghĩa ra nữa thì nó là cái lòng biết tự trọng, biết quý danh dự mình, chuộng công nghĩa, không mê phú quý, không sợ quyền thế, không quản sinh tử, vụ giữ lấy cái thái độ của mình cho hiệp với đạo đức luân lý mà mình vẫn sùng phụng: ấy gọi là khí tiết. Từ xưa đến nay, năm nào cũng vậy, khí tiết ấy không hề thay đổi, không hề sai lạc. Khí tiết của người ta cũng dựa theo đó mà được lên.
Theo như nghĩa đã giải trên kia, thì chữ khí tiết cũng chẳng khác gì với chữ nhân cách. Chẳng qua khí tiết là một danh từ cũ, còn nhân cách là một danh từ mới; nhân cách thì nghĩa nó hơi rộng, mà khí tiết nghĩa nó thiết thực hơn. Vì chữ khí tiết có ý thiết thực, lại vì đã lâu trong học giới ta ít nghe nói đến nó nữa, thành ra nó lại trở nên một danh từ mới, không như chữ nhân cách đã thành một câu sáo ở miệng người ta, quen quá mà hóa nhờn; bởi thế trong bài này dùng chữ khí tiết mà không dùng chữ nhân cách.
Khí tiết đã có thể gọi là nhân cách được, thì nó là một điều tốt cho mọi người, không cứ một hạng người nào. Vì người ta ở đời, sự sinh hoạt phải tùy theo cảnh ngộ, nên nghề nghiệp có sang có hèn, tại đó mà sinh ra các đấng bậc trong xã hội; song ai nấy đều là người, thì ai nấy đều có cách làm người, chẳng ai kém ai. Cái tiếng “Ta” ai cũng dùng mà xưng mình được, thì ai cũng có quyền tôn trọng lấy tiếng “Ta” ấy, mà cũng có nghĩa vụ giữ lấy tiếng “Ta” ấy, cho khỏi nhục. Trừ ra một hạng người theo đường bất chính, cướp tự do và tài sản của người khác như là phường trộm cướp, còn thì ai cũng có thể đối với một người khác hoặc nhiều người khác mà bảo trọng cái địa vị của mình. Dù đến người hành khất cũng có thể bảo trọng địa vị mình được: cho nên trong đám ấy cũng có chia ra một hạng có khí tiết và một hạng không khí tiết. Nói ngay ở Hà Nội ta đây, trên trại Hàng Hoa thường có một người ngồi trên bờ cỏ, ăn mặc lam lũ, khi thì thổi sáo, khi thì gảy đàn, có cái nón để ngửa ra trước mặt để xin tiền khách đi chơi, ai cho thì gật đầu tỏ ý cám ơn, mà ai không cho thì chớ, không hề lạy lục: ấy là ăn mày có khí tiết. Còn ở Hàng Đào, Hàng Ngang, trong mùa hay mưa thường có mấy đứa đóng khố ruột để đầu trần, la lết hai bên vệ đường, miệng kêu như quạ, những là: cá sống về nước, con sống về ông bà, v.v., người ta cũng thí cho, song lấy làm khinh bỉ: ấy là ăn mày không khí tiết. Gia cho ăn mày hai chữ khí tiết, người hẹp lượng chắc cho là nghĩa quá đáng. Song xin nghĩ lại: những người già cả tật nguyền, đau yếu không phương nuôi mình được nữa. “Ta” đi xin, “Ta” trọng thân mà không thể tự tử được, “Ta” lại trọng cái danh dự của “Ta” mà không thể kêu van lạy lục được, thì “Ta” phải đi xin một cách cao thượng: nào ai có cấm ta? Nào ai cướp được cái khí tiết của ta? Còn những đứa bị người ta khinh bỉ bỏ nó là tại nó tự chuốc lấy.
Nói thế không phải là có ý xáo trộn các đấng bậc trong xã hội, không phải dạy cho bọn hạ lưu lên mình đâu, không phải đem lời khinh bạc mà làm nhem nhọ hàng thượng lưu đâu; nói cho cùng cực như thế để tỏ ra rằng hạng người nào cũng có thể tự trọng được, cũng có thể giữ địa vị mình được. Cái nghĩa ấy thông đến kẻ ăn mày; vậy thì ai cũng phải tự trọng mình, ai cũng phải giữ địa vị mình, ai cũng phải chuộng khí tiết, không được để phần riêng cái khí tiết cho một hạng người nào cao hơn mình mà tự mình không dám chiếm lấy.
Lại để tỏ ra rằng hai chữ khí tiết nó bao trùm cái tư cách của quốc dân, có nó thì tư cách của quốc dân cao lên, không có nó thì tư cách của quốc dân thấp xuống, chứ không phải chỉ là một cái huy hiệu để tặng riêng cho những người “chết vì nước” đâu. Đã thế thì nói đến khí tiết, chắc là không can phạm gì đến việc chính trị, cho nên ai nghe cũng đừng lấy làm ngại.
***
Khí tiết bởi đâu mà sinh ra? Một là bởi học thuật, hai là bởi giáo dục, ba là bởi phong hóa. Học thuật có chuộng đường chánh bỏ đường tà, trọng nghĩa khinh lợi, thì người ta mới biết liêm sỉ, giữ luân thường đạo nghĩa. Trong sự giáo dục, có nâng đỡ cái khí hung cường, nuôi nấng cái lòng tự tôn của kẻ học thì phong sĩ mới càng ngày càng cao, phong hóa có hay có tốt, trong xã hội thường không trình bày ra những gương xấu, thì nhân dân mới có cái nết sĩ quân tử, mà ai nấy biết trọng lấy mình. Dẫu vậy, trong ba điều đó, cái sức cảm nhiễm người ta mạnh hơn hết là phong hóa, mà cái vòng khuôn của một người làm ra tràn đi như gió, mà muôn ngàn người khác họa theo, chứ không thuộc về một số ít như học thuật giáo dục chỉ riêng cho những người có học, và học thuật giáo dục chẳng qua là lý luận mà phong hóa thì là việc thực hành. Cái tính bắt chước, người ta thường hướng triều về việc làm hơn là hướng triều về lời nói; cho nên lý luận dầu phải chăng nữa mà thực hành trái, thì cái trái ấy nó sẽ tràn ra trong xã hội mà đoạt cái phải kia đi. Vì thế nên đời nào cũng dạy người ta bằng kinh thánh truyện hiền, mà có đời thì phong tục tốt, có đời thì phong tục xấu, là do ở phong hóa mà ra cả. Ấy phong hóa với khí tiết quan hệ nhau như thế.
Than ôi! Người ta ngày nay có còn chút khí tiết nào không? Muốn nói rằng không còn chút nào thì sợ quá; mà nói còn thì e không thật. Thôi thì nói rằng còn, song cái phần còn ấy cũng đã tiêu diệt hầu hết. Mà cái cớ sở dĩ tiêu diệt là tại phong hóa xấu đã lưu hành trong khoảng độ 200 năm nay.
Dân khí sĩ phong nước ta trong lúc đời Trần, đời Lê phát đạt thịnh vượng thế nào, phàm ai đã học sử chắc là đã rõ (chỗ này cũng nên dẫn chứng lịch sử ít điều, song vì không phải ý cốt trong bài này, cho nên lược đi) mà suy đồi đi là tự đời Lê trung hưng về sau. Vả nước ta là một nước quân chủ, xưa nay vẫn lấy nghĩa quân thần làm đầu trong năm đấng thường. Trong hàng sĩ phu lấy sự “làm tôi hai họ” làm một điều trái đạo, một điều rất nên xấu hổ nhơ nhuốc, theo như lời sách dạy rằng: “Tôi trung chẳng thờ hai vua, gái chính chuyên chẳng trải hai đời chồng”. Thế mà lúc bấy giờ các vua nhà Lê vẫn làm vua cầm quyền trị nước, họ Trịnh vốn là hàng tôi, dám dấy lên cướp quyền vua Lê, dấy lên cái cuộc “vua Lê chúa Trịnh” là một cuộc biến, mà lịch sử ta chưa hề có bao giờ. Quyền bính đã về họ Trịnh, quan lại vả cả sĩ dân trong nước đều theo họ Trịnh, làm tôi nhà Lê mà cũng làm tôi họ Trịnh nữa. Hóa nên cái câu: “Sống để thờ vua thờ chúa” thường ở trong cửa miệng sĩ phu bấy giờ; xét ra cái tâm lý sĩ phu thời ấy có hai đàng: thờ vua Lê để tránh tiếng phản quân, thờ họ Trịnh để tìm đường thực lợi. Cái tâm thuật như thế thật là bại hoại đến điều. Ban đầu chắc là cũng có người áy náy trong lòng, về sau tập thành quen, ai cũng như nấy, không còn biết thế là sỉ nhục. Một người đàn bà có chồng mà lang dâm, trắc nết, thì chắc là còn trổ ra trăm thứ nết xấu khác nữa. Người sĩ phu mà cái đại tiết đã hỏng thì còn có việc gì bậy bạ mà chẳng làm. Một người như thế, thì trăm nghìn người hùa theo; người trên như thế thì người dưới bắt chước theo, thành ra cả một nước đều bỏ mất đại nghĩa, quên mất liêm sỉ, mà đổ xô nhau trong vòng danh lợi, cho nên dám quyết rằng: khí tiết người nước ta sở dĩ tiêu diệt đi là tại họ Trịnh bày ra cái gương xấu. Lại dám lên án rằng: Các chúa Trịnh là tội nhân của danh giáo nước ta.
Từ đó về sau, người mình trở nên mềm như con bún, không biết vua là gì, không biết nước là gì, hễ ai mạnh thì theo, theo để kiếm lợi. Tây Sơn dấy lên, có nhiều người trong hàng khoa bảng đã thờ Lê, thờ Trịnh, rồi lại thờ Tây Sơn: thật là lòng muông dạ thú; cho nên ông Đặng Trần Thường xử trượng Ngô Thời Nhiệm, đánh trên bụng cho chết, mà nói rằng “Bụng làm dạ chịu” thì cũng chẳng oan nào.(1)
Mãi đến bây giờ, cái lòng tự trọng của người mình đã như ngọn lửa tắt rồi, mà không còn bừng lên được, như hột giống bị ẩm rồi, không còn nứt lên được. Lại thêm cái kiểu chuyên chế từ xưa đến nay, cứ ở trên đè xuống, ở dưới đợ lên, làm cho nhân dân một ngày một đê hèn, một ngày một yếu ớt. Lòng tham lợi mạnh hơn lòng tư kỷ thì luồn cúi lạy lục mấy mấy cũng chẳng từ: ưa cái sống đục hơn cái thác trong, thì mặt dạn mày dày đâu là có quản. Nước Pháp là một nước trọng nhân đạo, chuộng tự do, bình đẳng, thật đã có lòng vun đắp nền khí tiết cho ta, thế mà có được đâu. Nào cấm đánh, cứ đánh; nào cấm lạy, cứ lạy; nào bảo đứng yên mà nói, thì cứ gãi đầu gãi tai; nào bảo đừng đem lễ nữa, thì cứ nay trứng mai chuối! Ôi! Cái dân khí ở đâu mà có cái dân khí lạ lùng thế? Có phải tại cái gương xấu của chúa, tôi nhà họ Trịnh đã treo lên từ hai trăm năm trước không? Có phải là nó đã như bệnh di truyền lâu đời, như nọc độc ăn sâu, mà bây giờ dẫu thầy thuốc hay mấy mặc lòng, cũng không phương chữa được nữa không?
Đã như thế thì bây giờ nếu muốn trong xã hội đục như bùn, mềm như sứa này mà nẩy lên được cái mầm khí tiết thì thực khó lắm thay! Không trông ở cái sức bên ngoài nâng đỡ cho, hay là vun quén cho mà được, phải cốt ở lòng “tự giác” của người mình. Lòng “tự giác” nghĩa là mình tự biết lấy mình, mình đề tỉnh lấy mình. Biết mình nếu đê hèn như thế, thì mất cả cái tư cách làm quốc dân, mất cả cái tư cách làm người ở đời, bị thiên hạ dể duôi sỉ vả. Biết mình đã là người, thì dẫu cho cái đấng bậc mình thấp đến đâu, cái nghề nghiệp mình hèn đến đâu, cũng có thể giữ cái danh giá thể diện của mình được. Biết rằng miễn mình noi theo đường chính, làm theo lẽ phải, thì không cần phải bợ đỡ ai, van lạy ai. Biết rằng cái sự vào luồn ra cúi, theo gió bẻ buồm để được giàu sang sung sướng là cái sự rất nhuốc nhơ, rất gớm ghiếc, mà mình tránh nó cho xa. Biết rằng cái văn minh đời nay là gồm cả hình thức và tinh thần, một dân có nghề nghiệp giỏi mà tư cách đê hèn, thì không tài nào văn minh được; mình muốn nước mình văn minh, thì mình phải trau dồi nhân cách. Biết rằng nước Pháp muốn dắt mình lên đường văn minh, nên mới nâng cao cái nhân cách cho người mình, thì mình phải tự trọng. Đã biết thế thì cái lòng chuộng khí tiết tự nhiên nó nẩy ra, cái mầm khí tiết tự nhiên nó nứt lên, xã hội sẽ đổi ra cái nhan diện khác.
Ông Quản Tử xưa có câu nói rằng: “Lễ nghĩa, liêm sỉ, thị vị tứ duy; tứ duy bất chương, quốc nãi diệt vương” (Lễ nghĩa liêm sỉ, ấy là bốn cái neo, bốn cái neo chẳng dăng ra, thì nước bèn mất). Một dân nào mà không có khí tiết, không biết tự lượng, không có nhân cách thì không những là không thể noi đến bậc văn minh, mà cái họa diệt vong sẽ đến sau lưng vậy. Nguy lắm thay! Sợ lắm thay!
CHƯƠNG DÂN
(Rút trong tạp chí Hữu thanh)


Nguồn:
Những áng văn hay (Thử phê bình nhơn vật và văn thơ cổ kim). Hà Nội: Nam Ký thư quán, 1933, tr. 21-27. (a)
Chú thích:
(1) Lúc vua Gia Long ra bình định Bắc Hà, sai ông Đặng Trần Thường xử tội trượng mấy người a phụ Tây Sơn tại Văn Miếu Hà Nội bây giờ. Trong mấy người ấy, Ngô Thời Nhiệm là một; Đặng vốn có thù riêng với Ngô, bèn bắt nằm ngửa ra mà đánh, nói rằng: “Bụng làm thì dạ chịu”. (nguyên chú)
(a) Bài này rút từ sưu tập Những áng văn hay, ghi rõ là rút từ tạp chí Hữu thanh, nhưng không ghi cụ thể ở số nào năm nào. Sách Những áng văn hay, do Th. S. Tr. N. K. biên tập, là một cuốn trong “Văn học tùng thư” do thư quán Nam Ký chủ trương, Hà Nội, 1933: Nam Ký thư quán, 17 Francis Garnier, Hanoi; 182 tr. 14x27 cm. Trong sưu tập này có một số thơ văn Phan Khôi: văn nghị luận có bài này và bài “Cảnh cáo các nhà học phiệt”; thơ có “Khai bút” rút từ Nam phong, “Bản dịch Thủy hử gởi cho dịch giả” rút từ sách Bút quan hoài. Ngoài ra có bài “Ông Phan Khôi” của Tr.-Th. (tên viết tắt, không rõ là ai).
Tác giả bài viết : Phan Khôi





Cầu xin

 



Thứ Hai, 24 tháng 11, 2025

Thuỷ điện

 Thuỷ điện, nói cho cùng, đúng như cái tên của nó, chỉ là nơi sử dụng sức nước để phát ra điện. Những lúc thiếu điện sản xuất, sinh hoạt, người ta sẽ nhớ đến công dụng của chúng.

Nhưng, ở đời, bao giờ cũng có chữ nhưng, có lúc này thì cũng có lúc khác. Có những lúc người ta cần đến những kẻ ăn tiền thuế của dân để điều hoà (hành?) công việc.

Mỗi lần tv nói về các làng nghề truyền thống, thường chẳng thiếu mỹ từ nào. Nhưng cũng tv đó, khi nói về ô nhiễm môi trường do sản xuất trong các khu dân cư, thì bế tắc như tiền đồ chị Dậu.

Tư nhân, đầu tư thuỷ điện, mục đích là để bán điện kiếm tiền nuôi vợ con. Cũng chẳng dễ dàng gì. Phải xin xỏ đủ nơi, đủ "các cấp có thẩm quyền" hết. Cũng đánh giá tác động môi trường, cũng phương án vận hành khai thác này nọ đầy đủ cả, cũng thẩm định phê duyệt chẳng thiếu chữ ký nào.

Ví như có kẻ có quyền có lực, có thêm chút chút lương tâm chút chút trách nhiệm, nói, ê, mày cho tao mượn cái hồ chứa của mày tao điều tiết nước cái coi. Sắp mưa lớn rồi, mày dừng bán điện ít bữa đi, tao bù tiền cho, mày xả hết nước trống hồ cho tao. Ít bữa mưa tao mượn cái hồ hứng bớt ít nước đỡ, rồi hết mưa tao trả hồ trả nước trả tiền.

Hoặc nữa, giỏi hơn, lúc cho phép làm thuỷ điện, bảo, ê, mày làm cái hồ triệu khối mày xài 500K thôi nha, còn lại phần tao dự phòng chứa nước lúc lũ lụt. Hết lụt nước đó cũng mày bán điện chớ ai.


Nói là nói cho vui thế, chứ, làm được thế, thì, đã chẳng phải nói lắm cho đời.




Bột nhào

 



Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2025

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2025

Quên

 Lại thêm một lần nữa, người dân không tin các con số của chính quyền. Về số người chết trong đợt lũ lụt kinh hoàng đang xảy ra ở nam miền trung. Như trong những vụ cháy lâu lâu lắc lắc rồi, hay trong đại dịch cúm tàu nước mắt chưa khô.

Chưa kể còn qua mấy cái loa kệch cỡm với các tên địa danh "mới", khiến người nghe u u minh minh chẳng biết chuyện ở đâu.

Nhớ ngày nhỏ, lớn lên trong lũ lụt, vẫn nghe người lớn nói đùa, năm nay Bình Trị Thiên chạy ra giúp Nghệ Tĩnh, năm sau Nghệ Tĩnh chạy vô giúp Bình Trị Thiên. Về sau biến đổi khí hậu (?!) mưa bão mở rộng vào phía nam. Năm nay Ất Tỵ nhuần 2 tháng Sáu, lúc lụt đang lên cao ngâm lâu "lịch sử" ở Huế, Quảng nam, người ta dự báo bão siêu mạnh vào Quy nhơn Quảng ngãi, không quên cảnh báo vùng mưa đến tận Đà lạt Nha trang. Bụng bảo dạ, tận trong đó đâu quen nước lụt như ngoài này.

Cách đây mấy ngày có bạn than thở (trên mạng), rằng cứu trợ phía nam ra đến Nha trang, cứu hộ phía bắc vào đến Quy nhơn, Phú yên dường bị bỏ quên? Nay sự "quên" đã nằm trên mặt chính quyền. Có người bảo, mới sáp nhập, bao nhiêu xã tỉnh còn chưa nhớ hết. Quan lại nơi khác điều đến, chân ướt chân ráo, biết ở đâu là ở đâu? Mà thực chất, chúng nó đang lo xếp mâm xếp bát, đã có thằng nào làm việc đâu.

Đọc trên mạng, không nén nổi vào Google Maps tìm xem xã Hoà thịnh (cũ) của tỉnh Đắk lắk (mới) nằm ở đâu. Có vẻ như đây chính là nơi con sông Ba đổ nước về, con sông đang nổi tiếng với thuỷ điện Sông Ba Hạ xả lũ hơn 16.000m3/s (có người ví von như 800 chiếc xe bồn 20m3 ập vào bạn cùng lúc), chưa kể sông Hinh cũng có thuỷ điện cũng đổ về đó. Thế dựa lưng vào núi quay mặt ra sông, nằm trong "hốc bò tó" thế kia, nhẽ các quan biết làm việc trên bàn giấy cũng phải nhìn ra được?

Nhưng nói cho cùng, dẫu có A50, A80 hay thậm chí A4000 thì xứ này dễ đã biết được nông sâu hạn khô tích thuỷ của từng tấc đất cha ông. Bảo quên, hay "vô tri" cũng chẳng trật.




Dày

 



Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2025

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2025

Thiên (!?) tai

 Hôm nọ, thấy đâu đó có đồng chí (red bull?) chửi rủa các chuyên gia, rằng chuyện sạt lở đất có tự ngàn xưa, chớ đổ tại ... phá rừng. Tự dưng nhớ câu "mất mùa là tại thiên tai / được mùa là tại thiên tài đ ta".

Lại nói chuyện khác, nhiều người, thấy hình ảnh người ta trong lũ lụt, cũng ghê ghê, nhưng thực sự "cảm" được, cũng không phải dễ.

Từ nghe tin bão lũ đến mắt thấy tai nghe nước lên tràn sông ngập đường, vẫn còn chần chừ, ôm chút hy vọng ... nước không lên tới nhà mình. Rồi đến hối hả kê kê chạy chạy, những gì có thể trong tầm tay. Người già kiên quyết không rời nhà cha ông bao đời, khư khư chút tài sản ít ỏi cả đời tích cóp. Phút thăm dò, "vui lội nước" qua nhanh, kê cao ngồi yên một chỗ. Lạnh, đói, gọi không ai nghe. Nước vẫn lên, bây giờ thì hoảng sợ, lối ra không còn nữa ... Tới chuyện sống chết, tính mạng người thân.

Cảnh ấy, dường như lặp đi lặp lại, Huế, Quảng trị, Quảng nam, ... Các "đỉnh lũ" được đánh dấu, rồi "lịch sử" bị vượt qua ... Song với Thái nguyên, Tuy hoà, thậm chí Phan rang, ... thì dường như mới.

Ông trời chi nhánh xứ lúa nước nhẽ ngày càng tàn ác? Hay ông đam mê cùng kỷ lục? Hay ông giận con người tôn kính không nghiêm? Hay ông thể hiện quyền lực ghét những quyết chí ắt làm nên đào núi lấp bể xẻ đường xây đảo?

Con người thật tội nghiệp. Kẻ ở cao nín lặng, người dưới thấp chỉ biết kêu khóc như ri.