Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Nhân hậu

Chúng ta là một dân tộc nhân hậu.

Từ bé hắn đã thường nghe như vậy. Nhưng đó là hầu như chúng ta tự nói về chúng ta.


Khoảng năm 1995, hắn được nghe một báo cáo viên cao cấp, hôm đó có nói về vấn đề buôn bán ma tuý. Rằng nước láng giềng phía bắc đang áp dụng chính sách xử bắn không thương tiếc, song chúng ta dường như "sẽ không thể cứng rắn như vậy".

Rút cuộc cũng có không ít án tử cho vấn nạn này. Chắc chỉ mới là phần nổi của tảng băng ...



Mà, nào phải chúng ta không biết chém giết. Chúng ta đã từng, thậm chí rất tàn bạo, triệt đường sống của nhiều đồng bào mình, chỉ vì tội, không đồng quan điểm. Hình như chúng ta rất giỏi chém giết vì ai đó mơ hồ, chứ không ý thức rõ ảnh hưởng đến bản thân mỗi cá nhân.


Chúng ta giỏi ồn ào về những vụ án giết người mà thiếu lòng trắc ẩn với chính nạn nhân của những vụ án đó.

Vì thế chúng ta thản nhiên cưa bom làm chết hàng xóm. Chúng ta vô tình đâm xà lan làm sập cầu. Chúng ta thờ ơ phun thuốc độc lên rau quả.

Một người nhân hậu vẫn không hiểu, hay cố tình không hiểu, rằng, vi phạm luật giao thông là có thể gây nên cái chết cho đồng loại?





Thực ra, chúng ta chỉ nhân hậu với chính thói hư tật xấu của chúng ta mà thôi ...

Không có nhận xét nào: