Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Robocon

Mình nhận được email nội bộ của N, bàn chuyện tài trợ cho robocon.

Không có ý kiến phản hồi. Văn hoá bàn việc của N nói chung, đặc biệt văn hoá email nói riêng, vẫn vậy.

Dạo này mình cũng đành im lặng. Cảm giác như một người đầu bếp nấu lên những món ê hề mà thực khách không ai muốn ăn.

Có lẽ phải chờ một cơn đói?!


Thư kêu gọi tài trợ những bạc, những vàng, những kim cương.

Số tiền không lớn. Nhưng dường như việc này chỉ là dư âm của trà dư tửu hậu hôm 20/11.

Nếu chỉ là tiền, tại sao lại là N?

Mà N, nếu nhân văn, thì việc tài trợ học bổng cho sinh viên nghèo học giỏi đến đâu rồi?

Còn nếu là kiến thức, là công nghệ, thì N phải làm như thế nào? Thực sự người ta cần tài trợ, giúp đỡ, tư vấn những gì? Vai trò của mình ra sao? Có thể (và có nên) chọn đối tượng (đội)? Có cần đặt nặng vấn đề thành công (thành tích)?


Hầu như mọi thứ ở xứ này đều có nét đầu voi đuôi chuột.

Sân chơi lành mạnh của sinh viên ngày nào đã nhanh chóng biến thành lãnh địa của bệnh thành tích, của những kẻ cơ hội.

Kể cả sinh viên cũng có những em chỉ muốn núp bóng hoạt động để hưởng quyền lợi.

Thoáng nghĩ, nếu mình tài trợ, phải xem các em như thế nào.


Email được forwarded không tạo cảm giác tốt.

Đôi khi, chỉ là vấn đề ngôn từ. Nhưng chẳng phải đằng sau nó là phông nền văn hoá?

"Em được biết tụi anh làm về Tự động hóa ..."  

Nhớ chuyện, ngày nhỏ, các chị con bác mình đi học xa. Một lần, một chị thay mặt viết thư về cho hai bác. Thư rằng "tụi con" thế này, thế kia ... Bác mình phê bình, phải viết là chúng con, chưa nói đến chuyện chị viết thư không phải là người lớn nhất, hihi.


Haizz. Tự nhiên nói chuyện buồn bỗng chốc ...

Không có nhận xét nào: