Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Thắng thua

Đọc xong.

Sau 3 đêm đóng cửa.

Không quá tò mò như nhiều người. Vì hắn đã có điều kiện biết khá (quá?!) nhiều chuyện.

Đúng như tác giả tự nhận, là chép lại sử của cả một giai đoạn.


Dĩ nhiên, không cần phán xét từng cá nhân tham gia vào lịch sử.

Không bao giờ có thể tô hồng 100%.

Cũng không bao giờ có thể bôi đen 100%.

Chỉ cần nhìn vào thực tại hôm nay, đủ biết, giá như thời nhiều mà may thay thời ít.



Không ít người, nhân dịp, nhắc chuyện nước Đức. Những người lãnh đạo hôm nay xuất thân từ phía Đông, phía yếu hơn trong cuộc thống nhất cách đây 20 năm.

Nói rằng, văn minh là đó. Không có quyền của bên thắng cuộc.

Xa hơn, có thể nhớ cuộc nội chiến của Mỹ. Dẫu phải phân tranh bằng súng đạn thì cũng phải biết hàn gắn một cộng đồng.



Ở nơi hắn làm việc có nuôi chó.

Đầu tiên người ta đem đến một con chó đực, rồi một con chó cái, rồi một con chó đực.

Con chó đực đem đến sau là một kẻ nhút nhát, và to mồm. Luôn trốn chạy mỗi khi có người lạ. Và kêu ăng ẳng nếu không chạy kịp dù chẳng ai đụng đến. Nhiều người ghét. May mà món cờ tây chỉ dừng lại ở nói đùa.

Rồi nó lớn lên, to hơn con đực kia. Một hôm nọ, cuộc chiến đã nổ ra. Máu chảy. Kẻ to khoẻ hơn chiến thắng. Độc quyền con cái.

Nhưng đó là chuyện loài chó ...

1 nhận xét:

tunrua nói...

Đâu phải chỉ là loài chó! Hì.