Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Linh tinh

Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Người cứ ngây ngây sốt vì đau bụng một cách khó chịu. Chắc ngộ độc thực phẩm?

Công việc có nhiều dấu hiệu xấu, nhưng không hề khiến hắn ngạc nhiên. Chẳng phải trục trặc càng lớn khi gặp khó khăn là thể hiện của sự thiếu bản lĩnh thường ngày sao?


***

Đường phố buổi chiều giờ tan tầm ồn ào tấp nập. Hắn dắt xe đạp chờ qua đường. Cùng đứng chờ trước mặt hắn là một cô bé có vẻ sinh viên nghèo.

Một phụ nữ trung niên dáng quý phái đi xe tay ga dừng lại hỏi cô bé, hắn nghe loáng thoáng có biết quán Không Gian Xưa ở đâu không? Hắn không thấy mặt cô bé, nhưng nhìn mặt người phụ nữ thì hiểu cô bé không biết.

Thoáng nghĩ, chắc cô bé chỉ trong mơ mới dám bước vào mấy quán kiểu đó, nếu không có sự tình cờ thì làm sao biết được.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua hắn rồi phóng xe đi tiếp. Hẳn là một lão già còm nhom, ốm nhách, râu ria lởm chởm, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, dắt xe đạp cà tàng thì hỏi về một quán sang trọng chi cho mất công. Hihi.


***

Trên đoạn đường ngày nào hắn cũng đi qua, hôm qua đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông thương tâm khiến 2 cô bé sinh viên chết tại chỗ.

Mấy ngày trước, cơn bão Hải Yến tuy không đổ bộ vào miền Trung nhưng cũng bị quy kết gây ra nhiều cái chết, trong đó có sự ra đi của một nữ phóng viên. Nghĩ, nếu trừ đi thói quen bi kịch hóa của người Việt, thì phải gọi đích danh đó là tai nạn giao thông.

Hắn rùng mình khi đọc những dòng comments của độc giả trên báo, rằng thông cảm cho sự vội vàng về tránh bão của lái xe cũng như hành khách trên xe. Có lẽ, những suy nghĩ khá phổ biến kiểu này khiến xứ ta đạt một tỉ lệ gây chết cho đồng loại khá cao, mà không một loài vật nào dễ đạt được!

Không có nhận xét nào: