Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

Sỏi sành

Nhân nhắc đến sạn, tự nhiên nhớ sỏi nhớ sành.

Âm cũng gần nhau, có vẻ bà con họ hàng không xa nhau là mấy. Hạt sạn, viên sỏi, mảnh sành.

Lớp trẻ lớn lên, dần chỉ biết những "hạt sạn" được nhắc tới trong phim ảnh, ca nhạc, thơ văn. Sẽ cũng chỉ biết người sành sỏi chứ ít nhớ đến sỏi sành.


Nghĩ tới bài thơ Vịnh mảnh sành, bèn Google thì bác Gúc trỏ ngay về ... chính blog này của hắn. Hoá ra mới nhắc đến năm ngoái. Cũng thấy không còn nhiều những kẻ hoài cổ nữa.


Rủi tay một chút hoá tan tành
Thiên hạ còn kinh tiếng sỏi sành

(chẳng phải người xưa đã giả tá hai tiếng sành sỏi rồi đó ru?)

Bén chẳng nhường gươm người gớm mặt
Rán sao ra mỡ chúng bêu danh

(nay nói bêu danh đã ít người dùng, nào ai so rán mảnh sành ra mỡ!)

Ghê phen sấp cật nằm trên cát
Có thở làm chông đứng vách thành
Chuông khánh dầu ai không dám sánh
Gõ chơi nghe tiếng cũng lanh canh.


Khi xuống chó lúc lên voi, rốt cục còn lại có chút lanh canh ...

Không có nhận xét nào: