Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017

Memento mori

Có vẻ như Heidegger and a Hippo Walk Through Those Pearly Gates hại não hơn Plato and a Platypus Walk Into a Bar.

Và có vẻ như đó không phải là lỗi của Thomas Cathcart hay Daniel Klein.

Hiển nhiên đó không phải là lỗi của chú hippo hay thành tích của chú platypus.

(Trừ một chút liên đới, ai đặt tên cho chúng ấy nhỉ?). Bạn đoán đúng rồi đấy, nguyên do là ở chỗ ông Heidegger và ông Plato.


Ấy chỉ tại Heidegger luận về ... cái chết. (Hay nói chính xác hơn, ổng triết về sự hiện hữu.).



Có thật, là, chỉ con người mới ý thức được về cái chết, hay không?

Một vị linh mục muốn cảnh báo các giáo dân về sự đột ngột của cái chết. "Sắp tới đây, trong xứ đạo ta có người sẽ từ trần".

Một bà cụ nhỏ bé ngồi hàng đầu phá lên cười.

Linh mục bực mình, "Có gì đáng cười vậy?"

"Con không phải là người của xứ đạo này, thưa cha!".


Nghĩa là, loài vật không hề ý thức được về trạng thái tiếp theo của chúng? Ngay trong lúc đang nhởn nhơ sống, và, cứ thế vui sống, cho đến khi vì một lý do gì đó, không còn sống nữa? Không cần mồ mả, thờ tự?

"Mấy con gà trong tủ lạnh của chị bé quá, không có to hơn à?"

"Không ạ, chúng chết cả rồi!"




Tôi không muốn sống mãi trong trái tim các đồng bào của tôi. Tôi muốn sống mãi trong căn nhà của tôi.

Woody Allen.

Không có nhận xét nào: