Chuyện này, copied từ Fb, sorry, không xin phép tác giả mà cũng chẳng ghi lại tên vào đây, chỉ để lưu lại ... Thực ra, chỉ vì như thấy một thời của mình trong đó ...
Gần đây có một số bạn nhắn tin cũng như comment hỏi tôi có phải cô giáo dạy văn không? Xin thưa tôi không phải cô giáo dạy văn . Tôi mà là cô giáo dạy văn thì " chó có váy lĩnh". Ngày xưa tôi làm phục vụ trên tầu của ngành Đường sắt. Nôm na tôi là con mẹ bán nước rong trên tầu. Đang rảnh tôi kể lại chuyện nghề nghiệp của tôi hầu cả nhà. Chuyện này tôi biên lâu rồi và rất nhiều bạn bè đã đọc nhưng tôi kể lại cho những bạn nào còn chưa biết nghề nghiệp của tôi...
ANH TIÊN SƯ BỐ ĐỜi
Tên anh hoành tráng hay lắm nhưng cứ hễ mở miệng là anh nói" Tiên sư bố đời" nên mình gọi anh là anh Tiên sư bố đời...
Anh là tổ trưởng của mình hồi mình làm nhân viên ăn uống Đường sắt. Tổ mình có 4 người. Anh TSBĐ ( giờ viết tắt cho nhanh), chị Ruận vợ anh và chị Tuận, ( gớm cái tổ mình tên ai cũng nặng chình chịch đọc đau cả lưỡi,chẳng trách vất vả). Tất cả đều chuyển ngành từ TNXP về nên quí nhau lắm.
Anh TSBĐ lấy vợ mãi chả có con. Chị Tuận thì chưa lấy chồng nhưng có một thằng con trai đẹp như tranh vẽ. Chị bảo tao đi chiến trường lãi được mỗi thằng cu, chứ tao mặt xấu, tình gấu ma nào nó vời. May quá cơ, chứ giờ đi làm chỉ để nuôi mõm, sau già cả chả biết nương tựa vào ai.
Hồi mình mới về tổ anh TSNĐ bảo, tiên sư bố đời, anh nghĩ mãi vẫn đéo hiểu tại sao mày lại đi TNXP, khiêng gạo vác đá quần quật ra, bom đạn thì mù trời, giờ đi bán nước rong trên tầu. Anh chị với cái Tuận cổ cầy vai bừa ở nhà quê vất vả quen còn được. Mày con nhà tư sản, gái phố chịu được mấy nả. Đáng mày phải ngồi bàn giấy ăn trắng mặc trơn chỉ tay năm ngón mới phải. Giời ạ, thành phần như anh mới có cơ hội ăn trắng mặc trơn chỉ tay năm ngón chứ thành phần như em xin được việc là tốt rồi. Không đi TNXP nhẽ chả xin được việc ý chứ. Với lại em học dốt bỏ mẹ ra có lau dọn bàn giấy chứ đòi làm bàn giấy chỉ tay năm ngón, hehe...
Hồi mới đi tầu phải đi bán nước mình sợ lắm. Sợ nhất là lỡ gặp người quen xấu hổ lắm. Hồi ý còn thanh niên nên sĩ diện.
Đi bán nước hai tay xách hai thùng nước to vật như hai cái thủng tưới cây, ngón tay ngoắc mấy cái ca nhôm đi dọc đoàn tầu 9 toa, vừa nặng vừa mệt mà không hết nước lại xách về.Có hôm tầu dồn toa phanh gấp mình ngã dúi dụi, hai thùng nước lăn lông lốc, ướt hết cả quần áo của mình và khách. Có ông khách vừa bị vợ bỏ hay sao nóng tính chửi: sư bố con điên, đi như con mù dở say rượu . Ướt mẹ cả dái bố mày...
Mình về toa cung ứng đặt phịch hai ấm nước bảo anh, cho em làm gì cũng được, em không đi bán nước nữa đâu. Ơ cái con này, mày bị hâm à. Mày ăn lương bán nước thì phải bán nước chứ còn làm cái gì. Nhưng em xách hai ấm nước đi từ đầu đoàn tầu đến cuối đoàn tầu mà chả bán được. À, mày muốn bán được nước thì phải rao chứ. Mày không rao ai biết mày bán nước mà người ta mua. Còn muốn đi tầu không bị ngã thì phải biết cách. Ví dụ khi thấy tầu rùng rùng , giật giật thì phải xuống tấn, chân bám chặt sàn tầu như thả neo ấy. Phần chân và thân dưới phải cứng, phần thân trên mềm mại uốn theo chiều tầu giật. Hiểu chửa?. Vâng, nhưng em không biết rao với cả xấu hổ lắm. Tiên sư bố đời, đi bán nước mà không rao thì còn làm ăn gì. Thôi anh đi trước anh rao, mày đi sau bán nước. Được chưa?
Từ hôm đó anh đi trước rao : ai lước chè lóng đây, ai lước chè lóng lào... Mình đi sau rót nước. ( Khi rao bán nước anh bị ngọng l, n thế chứ bình thường anh nói không bị ngọng).
Những ngày đầu đi bán nước phải rao là nỗi kinh hoàng của mình. Vừa xấu hổ vừa sợ tầu phanh gấp lại ngã vào ai đó, họ chửi cho thì thật là bách nhục...Sau quen dần, mình rao ngọt choét, dẻo quẹo, mỗi tội bị lây cái ngọng l, n của anh. Đi chưa hết 2 toa đã hết sạch nước. Anh TSBĐ cười hề hề, Mày giỏi hơn anh rồi. Mai anh buộc thêm 3 cái ca vào cổ mày đi bán khách người ta đỡ phải đợi.
Từ hôm đó hai tay xách 2 ấm nước, ngoắ c mỗi bên 3 cái ca, cổ đeo toòng teng 3 cái ca nữa mình đi khắp các toa tầu miệng rao lanh lảnh, ai lước chè lóng đây, ai lước chè lóng lào...Mỗi khi tầu dồn toa phanh gấp là mình xuống tấn găm chặt chân xuống sàn tầu, thân trên uốn lượn mềm như cành rong biển trong bể cá, cấm có ngã bao giờ. Mình rất biết ơn anh, hehe...
Cũng có hôm mát giời nước ế, xách hai thùng nước đầy về, anh bảo. Mày lại lười rao đúng không?. Không, em rao rã cả họng người ta cũng không uống. Mày rao thế nào?. Em rao là, ai lước lóng đây
ai lước lóng lào. Uống xong ta xếp hàng vào WC. Tiên sư bố đời, chỉ được cái nghịch là không ai bằng. Đùa chứ đêm người ta ngủ ai uống nước, sáng mai em đi bán.
Một hôm nhận hàng xong xuôi anh bảo, mày nấu cơm giúp anh, anh đi tắm cái, kẻo tí mày chê anh đại tá bình chủng hóa học ( hai vợ chồng anh TSBĐ cùng bị viêm cánh nặng, hehe)
Mình và chị Tuận nấu cơm và xắp xếp hàng họ xong xuôi mà mãi không thấy vợ chồng anh đâu. Chị Tuận bảo , mày chạy xuống tìm xem anh chị mày đâu , sắp đến giờ tầu chạy rồi. Mình nhảy xuống sân ga thấy anh mặt mày xanh lét, chị Ruận mặt mũi đỏ dừ, run cầm cập đang bị công an ga dong về đồn. Cậu CA quen lắm, hay lên tầu mua chai bia ,thuốc lá, bánh kẹo. Mình hốt hoảng, sao lại bắt anh chị? Cậu CA mặt lạnh te bảo, ông bà này hủ hóa trong phòng tắm bị bắt quả tang. Ôi trời, ông bà này là vợ chồng đó. Ai chả biết nhưng hủ hóa là phải về đồn lập biên bản.
Mình chạy về công ty gọi lãnh đạo sang bảo lãnh anh chị. Về tầu mình bảo, sao anh liều thế? Tiên sư bố đời, thì anh biết làm ở đâu. Với lại qua phòng tắm nữ cánh cửa hỏng anh thấy chị mày đang tắm anh lao vào luôn. Ở TN XP về anh ở tập thể nam, chị ở tập thể nữ . Anh mày không tranh thủ thì để mốc à. Trong túi xách chị lúc nào chả có tấm ni lông. Rảnh phát là anh chị lên bờ đê nhà Bác cổ èn en..
Hai tháng sau anh vui mừng báo tin chị có bầu. Sáu tháng sau anh thông báo anh được cấp nhà riêng. Nhà có 25 m vuông thôi nhưng vui mày ạ. Không phải bờ bụi " vừa đéo vừa run " nữa
Hôm ấy lãnh đạo sang CA bảo lãnh anh bảo nhà không có chả làm ở nhà tắm với bờ bụi thì làm ở đâu. Lãnh đạo thương tình cấp nhà sớm. Anh cười khầng khậc rồi nói tiếp, tiên sư bố đời, anh nghĩ mãi vẫn đéo hiểu tại sao hồi ở quê anh lên xuống nhịp nhàng, ra vào nắn nót thế mà không dính. Làm quả nhà tắm vội vàng, trầy trật lại hiệu quả....
Sau lần ấy anh chị sinh được đứa con gái xinh phết. Anh đặt tên là Thủy để kỷ niệm ngày nó được đúc dưới vòi nước..
Còn mình sau vụ đó được thay anh làm tổ trưởng vì cả tổ mỗi mình không vướng phốt hủ hóa...
Sau này vui chuyện anh bảo, tiên sư bố đời, mỗi cái hủ hóa của anh mà cả tổ sướng. Anh với mụ Ruận sướng vì vừa có nhà vừa có con. Cái Tuận sướng vì có đồng bọn hủ hóa. Mày sướng vì được lên chức, ha ha ha...
Nhẽ thế thật. Không có vụ hủ hóa của anh thì mình mồng thất mới có tí chức vụ. Tiên sư bố đời, nghĩ lại lắm lúc buồn cười vãi cả đái, hehe...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét