Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Down

Chúa Nhật, đọc được bài phỏng vấn về Phú Mỹ Hưng.


Xưa nay hắn vốn chẳng quan tâm chuyện nhà đất. Sống vài chục thước vuông đã là nhiều. Chết hoả thiêu đổ sông đổ biển là về cùng cát bụi.

Không bàn chuyện công lao đúng sai người này người nọ, hắn nhận thấy bài phỏng vấn đậm đặc thông tin.


Chuyện nhà nước quy hoạch đô thị đầu voi đuôi chuột. Cũng dễ hiểu thôi khi người ta nhận thấy nguồn lợi khổng lồ từ việc mua bán thứ vốn chẳng được cấp quyền sở hữu cho cá nhân nào. Sở hữu toàn dân đương nhiên béo cho những kẻ "thay mặt dân".

Chuyện xây dựng lấn chiếm vùng trũng ngập nước khiến Sài Gòn lâm tình trạng "triều cường". Bây giờ nói chuyện chắn nước hay không, lấp bao nhiêu phần trăm diện tích là đủ là nhiều vân vân e không phải chuyện ngắn tập.

Chuyện không giữ chữ tín đẩy phía đối tác vào con đường phải tự tử mà còn dửng dưng. Khiến ngày nay các nhà đầu tư nước ngoài khôn lên nhiều, mà thói mỉa mai "quân tử Tàu" không hề giảm bớt.


***

Nhân đọc truyện cực ngắn của chị Hậu khảo cổ:

Giống nhau
Nhà có cháu bị bệnh down, mọi người phải trông chừng sợ cháu đi lạc. Một ngày ông đi làm thấy cháu đứng bơ vơ ngoài chợ, lật đật chở về. Tới nhà, thấy ... cháu đang ngồi ở cổng chờ ông. Nhìn lại, hoá ra nhầm, người kia cũng bị down nên mặt giống cháu. Bèn chở người ấy trả về chỗ cũ.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi: Sao cơ quan mình cũng có nhiều người giống nhau thế, dù không phải là down?


Hắn định chất vấn tác giả mấy chữ cuối: sao chị biết không phải? Than ôi ...

Không có nhận xét nào: