Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

Fidel

Hắn từng hâm mộ ông khi còn bé thơ. Sự hâm mộ mang tính mơ hồ như thần tượng nhiều vĩ nhân khác. Đặc biệt trong những xã hội nặng tính tuyên truyền như môi trường ngày đó. Hắn say sưa nghe và hăng hái phát tán những câu chuyện đa phần thêu dệt về ông. Lớn lên chút, hắn biết cảm nhận tài hùng biện của ông. Nói vo không cần giấy tờ trong hàng tiếng đồng hồ. Trong khi các chính trị gia xứ hắn hầu như cắm mặt vào những tờ giấy viết sẵn. Ngoài ra ... ngày ấy hắn chưa hiểu được ông nói cái gì.

Khi đi học đại học, hắn dần biết những điều ông làm, tuy chứng tỏ tài năng phi thường của ông, thực sự không có gì đáng ca ngợi. Ông giỏi, nhưng ông áp đặt người dân nước ông một lối sống nghèo nàn. Lý tưởng lại phải bắt buộc sao?! Chưa kể, chính ông hưởng thụ một lối khác. Hắn cứ nhớ mãi bức tranh châm biếm trên một tờ báo khoảng đầu những năm 90 của thế kỷ trước, vẽ một cái cây "cộng sản" khô héo trơ cành trụi lá, chỉ còn độc một quả khô lủng lẳng cuối cùng, Fidel.

Nay, quả cuối cùng cuối cùng cũng đã rụng. RIP.

Không có nhận xét nào: