Thứ Tư, 17 tháng 9, 2025

Đọc sách cũ

 Trong Thi nhân Việt nam, HT&HC có đoạn viết như thế này:

Dầu sao, chút oai thừa cũng không đủ khiến người ta quên cái cảnh tiêu điều của một đám tàn quân thất thế. Thơ cũ trên sách báo ngày một thưa dần. Trừ một đôi tờ không chuyên về văn chương, còn hễ đăng thơ cũ là báo chết. Tình cảnh ấy liên luỵ đến cả Ô. Phan Khôi, người đã khởi xướng ra thơ mới. Những bài nói chuyện thơ của ông đăng trên Nam Phong tạp chí, Đông Pháp thời báo, Thần chung, Phụ nữ tân văn, Trung lập, khoảng 1918 - 1932, đã được hoan nghênh biết bao. Thế mà hồi 1936 ông góp lại thành tập xuất bản lấy tên là Chương Dân thi thoại thì chẳng mấy ai để ý đến. Mà quyển thi thoại của ông nào có dở cho cam! Nó chỉ có cái tội là nói chuyện thơ cũ.


Sau này, đọc nhiều về Phan Khôi, lão vẫn có ý tìm đọc Chương Dân thi thoại mà bao năm không tìm thấy.

Thơ cũ, thời ấy, nay đã thành ... thơ cổ!

Lão, dường như khá có duyên với thể loại thơ này. Lý do rất đơn giản, vì thơ ấy, tức là người. Khác với thơ mới, quá dễ bị biến thành những tấm áo hào nhoáng cho những nhân cách không ra gì nấp vào.

Trong cái duyên này, có những lá thư bày cách làm thơ Đường luật của nhà thơ Quách Tấn. Và ước ao tìm đọc 2 cuốn thi thoại (hiếm hoi của làng thơ cũ), một của Tuỳ Viên, một của Chương Dân.

Duyên đến, Tuỳ Viên thi thoại tải được từ hỗn mang trên mạng cách đây dăm năm. Nay đến lượt Chương Dân, mua được sách cũ.


Đọc thơ cũ, thi thoại cũ, là một cái thú. Đọc sách cũ nữa, lại là một cái thú.

Thú vị nho nhỏ, như bản hiệu đính kèm theo bản sách in năm 1996. (Nay chế bản điện tử không còn những thứ như vậy!).

Hay như, bỗng gặp một mẩu giấy không liên quan được kẹp giữa những trang sách. Mẩu giấy, có vẻ như được cắt ra từ một tờ báo, hẳn nhiên cũng cũ như chính cuốn sách. Được gấp tư, và chắc nằm ở đó không hề xê dịch đã rất rất lâu rồi, đến độ in hằn vết ố lên trang sách.

Klq, bài báo, có vẻ là một bài phỏng vấn nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Với một ô bị cắt đi, lão đoán, ở chỗ đó chắc từng có một tấm hình, TCS và Khánh Ly, chẳng hạn (hihi!?). Một vài dòng trong bài báo, được (chắc là) chủ cũ của cuốn sách cẩn thận gạch chân.

Những dòng chữ, hiển nhiên, rất thú vị.






Không có nhận xét nào: