Vốn xưa nay cũng chẳng ưa gì cảnh các ông quan ăn trắng mặc trơn chỉ tay năm ngón, được bao quanh bởi đám lại nịnh bợ bưng bô, nơi bão lũ dân nghèo khốn khó càng thêm chướng mắt. Nhưng sự vắng mặt của chúng giữa lụt lội (tình cờ lịch sử 60 năm có 1) vừa cao vừa lâu dường như lại là một thông điệp.
Đám quan lại đầu tỉnh, nay được chỉ định chứ chẳng bầu bán tín nhiệm gì, lại bắt buộc phải là người nơi khác đến, không thân thích chẳng quen thuộc đường không quen ngõ không thông, thôi thì cứ mặc bay sống chết.
Xin tiền, chưa hẳn đã hay, nhưng nói không cần tiền thì rõ không biết không bàn không làm không quan tâm vậy. Vốn chỉ là một vùng đất anh em, bị tách ra nhập vào, bao năm quy hoạch tào lao, nên thành Đà (cũ) năm nay may mắn hầu như không lụt bao nhiêu (trừ ngập mưa thoát nước không kịp đã thành sản phẩm), trong khi 2 con sông lớn Thu Bồn Vu Gia dồn hết nước về xứ Nôm nhà quê vừa được nhập lại vào Đà thành (mới). Tên mất đất ngập người chết, chỉ biết trông mong vào mấy nhóm thiện nguyện cứu hộ tự phát tự lo (cứu hộ cũng hy sinh do tổ chức nghiệp dư mà lũ lụt thì hung dữ khác thường), người ta đòi tách ra (lại) cũng phải.
Chưa kể, bộ máy mới đã hoàn thành theo ý chí chính trị, thực chất là chưa, có cũng như thừa. Miệng nói thì 4.0 làm việc thì giấy tờ chất đống, có mắt như mù vểnh tai chờ lệnh.
Nghe nói rằng năm nay nhuận 2 tháng 6 là lụt dữ lắm, thiên tai như thế thì nhân tai năm nào? Lại nói lũ chồng lũ, nhân tai chồng thiên tai tính ra sao?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét