Ung thư, với dân Đông Lào, là án tử. Nhưng, không cam tâm "tử" một cách anh hùng, nhân dân anh hùng "còn nước còn tát". Dù, chẳng hiểu, tát ... để làm gì?
Nay thì xin chúc mừng, đã có thuốc. Nhà nước phê duyệt, bệnh viện bán mua, bác sĩ kê đơn, nhân dân ... cạn tiền.
Bọn giãy chết, nghiên cứu ra thuốc, còn đòi thử nghiệm lâm sàng này nọ, ok mới được dùng. May quá, đã có đế quốc của Pu đại đế. Chấp nhận, (hay cũng ... may quá?), lấy dân xứ nọ làm chuột (bạch).
Tốt mà, thất bại đi nữa thì vẫn ... như trước. Con bệnh sang thế giới khác với túi tiền rỗng ... của những người ở lại.
Vạn nhất thành công, vả ngay vào mặt những kẻ nói ... xứ nọ chẳng đóng góp được gì cho thế giới!
Nghe chẳng khác gì vụ Mai-lìa-xa, nhưng rõ ở xứ định hướng, có những thứ quốc doanh làm được, còn tư nhân thì không.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét