Hôm nọ, thấy đâu đó có đồng chí (red bull?) chửi rủa các chuyên gia, rằng chuyện sạt lở đất có tự ngàn xưa, chớ đổ tại ... phá rừng. Tự dưng nhớ câu "mất mùa là tại thiên tai / được mùa là tại thiên tài đ ta".
Lại nói chuyện khác, nhiều người, thấy hình ảnh người ta trong lũ lụt, cũng ghê ghê, nhưng thực sự "cảm" được, cũng không phải dễ.
Từ nghe tin bão lũ đến mắt thấy tai nghe nước lên tràn sông ngập đường, vẫn còn chần chừ, ôm chút hy vọng ... nước không lên tới nhà mình. Rồi đến hối hả kê kê chạy chạy, những gì có thể trong tầm tay. Người già kiên quyết không rời nhà cha ông bao đời, khư khư chút tài sản ít ỏi cả đời tích cóp. Phút thăm dò, "vui lội nước" qua nhanh, kê cao ngồi yên một chỗ. Lạnh, đói, gọi không ai nghe. Nước vẫn lên, bây giờ thì hoảng sợ, lối ra không còn nữa ... Tới chuyện sống chết, tính mạng người thân.
Cảnh ấy, dường như lặp đi lặp lại, Huế, Quảng trị, Quảng nam, ... Các "đỉnh lũ" được đánh dấu, rồi "lịch sử" bị vượt qua ... Song với Thái nguyên, Tuy hoà, thậm chí Phan rang, ... thì dường như mới.
Ông trời chi nhánh xứ lúa nước nhẽ ngày càng tàn ác? Hay ông đam mê cùng kỷ lục? Hay ông giận con người tôn kính không nghiêm? Hay ông thể hiện quyền lực ghét những quyết chí ắt làm nên đào núi lấp bể xẻ đường xây đảo?
Con người thật tội nghiệp. Kẻ ở cao nín lặng, người dưới thấp chỉ biết kêu khóc như ri.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét