RIP, M.
Biết tin bạn mất, qua Fb của một người bạn không quen (bạn của bạn). Biết rõ bệnh tình của bạn nên không quá bất ngờ, nhưng vẫn không nén nổi một tiếng thở dài. Một đời người.
Học sau lão vài khoá, nhưng thực ra bằng tuổi. Ngày ấy ở xứ người, dăm lần đưa bạn đi mua sắm quần áo, khá vất vả vì bạn quá nhỏ con. Chỉ cao 1m46.
Nếu học ở quê nhà, có lẽ bạn đã là bác sĩ. Sau này về thăm quê, bạn cũng có chút chạnh lòng, khi gặp nhiều bạn bè đồng trang lứa nay đã là các bác sĩ. Bạn, học giỏi, nói như thời đó là "đủ điểm đi học nước ngoài". Nước ngoài, thời đó là "các nước xhcn", và thường không có ai được học ngành y. Vì, như người ta nói, ngành đó quá khó để học bằng tiếng không phải tiếng mẹ đẻ (?).
Bạn học thú y, tốt nghiệp nhưng không hành nghề, vì quyết chọn con đường mưu sinh. Lúc ấy lão đã về quê nhà sinh sống.
Nữ sinh viên, ngày ấy là "mì chính cánh", và lão là kẻ được bạn "bật đèn xanh". Nhưng ngày ấy, có quá nhiều nỗi lo quá nhiều nỗi sợ. Và lão đã chọn con đường "về nước phục vụ Tổ quốc". Trong khi, bạn, như một số bạn bè khác của lão nhận xét, lại khá thực dụng.
Sau này gặp lại ở vn, lão cũng nhận ra điều đó. Lúc ấy, bạn đã ly dị chồng và có 2 con nhỏ.
Bạn kể, đã về quê tìm được một ông chồng và đưa sang bên đó. Đồng thời cũng đưa được mấy người anh sang Tiệp kiếm sống. Có quốc tịch Sk, nhưng chia tay chồng bạn đưa con về gửi bà ngoại để lặn lội sang Anh. Làm nail, vất vả và độc hại, gửi tiền về nuôi 2 con khá tốn kém, vì những đứa trẻ sống ở vn mà mang quốc tịch Sk.
Lúc ấy, bạn vẫn có ý "rủ" lão sang Anh sinh sống. Rồi bạn cũng thành công, đón 2 con sang Anh, trở thành "người Anh". Con gái lớn cũng học giỏi, tốt nghiệp Oxford, lấy chồng người Anh. Con trai nhỏ không ngoan bằng, nhưng rồi cũng tu chí làm ăn.
Bạn liên lạc lại với lão khi phát hiện ra bị ung thư vú. Điều trị rất vất vả, nhưng bạn tự hào có đủ sức khoẻ. Cũng tưởng là ổn. Cho đến khi nhiều năm sau, lại phát hiện ra ung thư tử cung. Bạn nói bác sĩ bảo không phải di căn, lão im lặng động viên bạn.
Cũng được vài năm. Không gặp lại. Bạn nói không hiểu sao những lúc bệnh tật lại cứ muốn tâm sự với lão.
Tâm sự chẳng bao nhiêu. Cho tới hôm nay ...
Không biết, cuộc đời, có được như bạn mong muốn?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét