Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Hôm nay ...

Lâu nay mình lười viết quá.
Thực ra thì không phải bởi quá bận. Mặc dù đúng là mình bận thật. Hầu như ngày nào cũng hùng hục từ 7h sáng đến 7h tối. Tối chả buồn ăn. Về nhà chỉ muốn tắm và ngủ.
Nhưng đôi khi vẫn ráng đọc tý.

Hôm trước tình cờ đọc qua giới thiệu về Việt sử yếu của Thái Hà Diên Mậu (Thái Xuyên).
Tác giả này xưa nay vẫn bị xem là kẻ bán nước đại gian đại ác. Nhiều người muốn xét lại. Mình nghĩ, sách còn đó sao không đọc.
Thời buổi nhiễu nhương. Ca ngợi hết lời nào phải thánh. Đạp xuống bùn đen cứ là người.
Tự đọc tự suy chẳng tốt hơn ru? Mới cất công tìm sách.
Chưa đọc đã thoảng cảo thơm. Nghĩ, lưu danh trăm năm trăm ngàn người đã được một? Lưu tiếng ngàn năm ngàn vạn người liệu có hai?

Nhân tiện, nói chuyện có bài thơ, tương truyền xỏ xiên họ Hoàng nói trên. Ai làm cũng lắm khảo dị, nhiều nguồn dẫn là Tản Đà, theo ý một bài thơ xưa của Bạch Cư Dị.
Mình không định nói chuyện thơ ở đây. Thơ vịnh chim họa mi, mở đầu bằng cách chơi chữ "họa" là "vẽ":

Họa mi, ai vẽ nên mi?
Trông thì mi đẹp, hót thì mi hay!
Ai đưa mi đến chốn này?
Nước trong, gạo trắng mi ngày ăn chơi
Lồng son, cửa đỏ thảnh thơi
Mi bay, mi nhảy, sướng đời nhà mi
Nghĩ cho mi cũng gặp thì
Rừng xanh mi có nhớ gì nữa không?


Chả là, đọc xong câu cuối bỗng thấy buồn ơi là buồn.
Ngửa cổ nhìn trời ngỡ lồng son. Cúi mặt tưởng đường là cửa đỏ. ...

Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

Nóng

Nóng có hai loại.
Nóng ngoài trời và Nóng trong người.

Nóng trong người lại có hai loại.
Loại có thể uống trà Dr Thanh và loại trà ấy chẳng ích gì.

***

Năm nay trời nóng.

Mới Tết ra đã nóng. Rồi lại xen lạnh. Cứ như trên sa mạc. Gọi là khí hậu bị sa mạc hóa.
Sa mạc không cây không cối mới vậy.

Nóng lại cộng hưởng cùng cúp điện.
Chặt không biết bao nhiêu rừng làm thủy điện. Nay thủy điện cầu "lạy trời mưa xuống ...".
Không điện bởi không nước.
Hỏi nước ấy đâu? Rằng năm ngoái tràn xuống cuốn trôi nhà trôi người chứ đâu?

Bởi không gì giữ Nước.

Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

Dọc đường

Chả là tuần trước về quê.
Đường ra loang loáng chảo rang. Đường vào sụt sùi tầm tã.
Hay nỗi niềm Huế festival?

***

Từ ngày khánh thành hầm đường bộ Hải Vân, mình thôi không cưỡi ngựa sắt rong ruổi đường này nữa, cũng đã nhiều nhiều năm. Chuyến rồi nhận nhiệm vụ transporter, tải ra một con dream cũ, nên mới lại làm rider. Nhưng không leo đèo như trước, mà thẳng tới bến, sang ngang bờ Bắc bằng đò "Hà Mã Đẻ Con" (HAMADECO). Vẫn còn nhôm nhoam, song cũng được. Nhanh, gọn, khỏe. Dăm phút đợi chờ ngắm non, ngắm nước, biết có hữu tình?



***

Ít phút nghỉ đỡ mỏi, ngồi uống nước mía ở Huế. Có ông kia tiến đến hỏi: "Anh là thầy hả?". Mất một lúc định thần mới hiểu. :-D Nguyên nhân là đây:



Nhân tiện dán vào đây bức hình dễ thương này: