Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Vỉa hè

Chuyện cái vỉa hè, ở xứ này, thực ra không mới mẻ gì.

Đó là câu chuyện về cái "chung" của cộng đồng.

Chung, nghĩa là, không ai có quyền chiếm dụng, mà, ai cũng có bổn phận phải giữ gìn.

Ta, không như vậy. Chung, là, ai cũng có quyền, nhưng, không ai có trách nhiệm.


Từ văn minh lúa nước tiến thẳng lên nền kinh tế "mặt tiền". Vỉa hè, lòng lề đường, chỗ đậu đỗ xe cộ, ... sẽ còn là bài toán nan giải cho một dân tộc "nổi tiếng" anh hùng, thông minh, cần cù ...

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017

Thú & Lề

Thấy tv báo chí um xùm phàn nàn nào là rằng thì là rào chắn lề đường cho người đi bộ trông cứ như lồng sắt trong sở thú vân vân và vân vân ...

Lão già lười đứng trên núi nọ nhìn xuống bảo, nói vậy không sợ các loài thú chúng nó phản đối hay sao? Ở đây khỉ từng đàn vẫn biết nhường đường dọn lối.

Tiếp theo lại tiếp tục um xùm về một anh cấp phó phải đích thân đi dẹp trật tự đường phố. Thậm chí đụng toàn các ông công quyền, đại gia lắm kiểu chứ đâu chỉ dân ngu khu đen.

Chẳng phải vina xứ không có luật pháp mà chỉ có người thi hành và người vi phạm (cái gọi là) luật pháp đó sao?


Giấy lành chả lo giữ lề thì ắt đường phải cần lề sắt vậy!

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017

Chết ở tuổi 29

Lần đầu tiên hắn biết về anh, là, khi đọc tin về cái chết của anh, ở tuổi 29, Ren Hang. RIP.

Người đưa link cảnh báo, không "dễ" xem. Quả vậy. renhang.org.


Không hiểu, nhưng vẫn tò mò. Hắn vào mục Thơ 2017. Một loạt các bài thơ ngắn. Đều có tựa là "Ái tình", đều viết ngày 4/1/2017 (?!). Thử đọc bài đầu tiên (cuối cùng?):

《爱情》
我买一把刀
我们可以共用
如果你不爱我了
我就杀掉你
如果我不爱你了
你就杀掉我
2017.01.04

Ngã mãi nhất bả đao
Ngã môn khả dĩ cộng dụng
Như quả nhĩ bất ái ngã liễu
Ngã tựu sát điệu nhĩ
Như quả ngã bất ái nhĩ liễu
Nhĩ tựu sát điệu ngã


Chẳng biết hắn hiểu có đúng không nữa:

Anh mua về một con dao
Chúng ta có thể cùng nhau mà dùng
Có ngày em hết yêu anh
Anh thời sẽ giết em (bằng dao kia)
Nếu như anh bỏ em đi
(Dao kia) cũng thế em thì giết anh.

Blackout

Hồi còn là sinh viên, hắn hay đọc truyện trinh thám. Vẫn nhớ một câu chuyện về một anh chàng bị khép tội giết người. Điều trớ trêu là anh ta không thể nhớ ra anh ta đã làm gì và ở đâu trong khoảng thời gian xảy ra vụ án mạng. Hình như truyện đó viết trong tiếng Slovakia gọi hiện tượng này là "okno" (nghĩa là cửa sổ), sau mới biết tiếng Anh gọi là blackout.

Có một cô gái điếm đã làm chứng cho anh ta ngoại phạm, vì anh đã ở với cô suốt đêm hôm đó. Tuy nhiên, nhân thân của cô khiến cho lời làm chứng thiếu sức thuyết phục. Và anh ta vẫn bị kết tội.


Hôm qua hắn xem The girl on the train. Một cô nàng bất hạnh sa vào nghiện rượu. Thường có những khoảng blackout, không thể nhớ ra mình đã làm gì. Người duy nhất cho cô biết cô đã hành xử ra sao là chồng cô.

Xui xẻo cho cô, anh ta là một kẻ dối trá, khiến cho cô bao nhiêu năm lầm tưởng về chính mình ...



Trong câu chuyện trinh thám nọ, có một nhân chứng khai về một nghi phạm khác. Nhưng quá mơ hồ. Chỉ là một giọng cười mang "màu sắc giết người" (?!?). Truyện kết thúc khi viên luật sư bào chữa tình cờ gặp một giọng cười khiến ông có cảm giác đúng y như vậy. Để ngỏ khả năng ông có thể  chỉ ra kẻ thủ ác và minh oan cho anh chàng kia.

Còn Cô gái trên tàu? No spoiler hehe.

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

Ngây ngô

Nghe nhạc:

Em đây ngây ngô khóc than đêm ngày, mong sao nước mắt lấp đầy con sông kia ...


Quả nhiên, rất ngây ngô, cô "em" này :-)

Không phải vì mong nước mắt đầy sông, mà vì, mong sông đầy "anh" sẽ quay lại.

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

Moi jamais

Nói rõ ngay từ đầu là hắn không biết một chữ tiếng Pháp cắn đôi. Và cũng chẳng để ý lắm (nghĩa là cũng có hơi biết biết hehe) về vụ lùm xùm xung quanh video clip "Anh thì không" của Mỹ Tâm.

Nhưng, khi đọc thấy một số ý kiến, rằng, lời (mới) trong "Em thì không" của cô ... đụng chạm này nọ, thì, hắn, (nhân lúc giải lao) bèn tìm nghe thử.


Và ... phì cười. Xã hội này, mà, kể ra những thói hư tật xấu, thì, không đụng chạm mới là lạ, haha.

Lại nhớ lời người xưa, có tật giật mình.

Chỉ là lời Việt cho một bài nhạc Pháp thôi mà, Toi jamais.

Không biết, từ bao giờ, nhiều người, bỗng trở nên nhạy cảm thế nhỉ?



Nhạy cảm thế, không cần dài dòng chi cho mệt, chỉ cần đúng 2 từ đã là quá đủ (cho một sự đụng chạm): Moi jamais.

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017

Tai nạn!?

Mới đọc tin trên mạng về vụ tai nạn xảy ra chiều nay tại sân bay ĐN. Một đồng nghiệp bị ống lồng kẹp chết.

Không cùng công ty, cũng không biết rõ về công việc của anh đó, nhưng hắn dám chắc những tai nạn kiểu ấy không hoàn toàn đơn thuần chỉ là "tai nạn". Phải có người quản lý (thậm chí cấp cao) chịu trách nhiệm về những quy trình bị bỏ qua.

Có điều, ở vina xứ, quản lý được gọi là "lãnh đạo". Và đó là dấu hiệu cho biết sẽ chỉ người bị nạn chịu thiệt thòi. Và mọi người lao động đều là "nạn nhân tiềm năng" tiếp theo.


Chưa kể đến năng lực của đám "sếp" này (!?!). Vụ tai nạn đường sắt kinh khủng hôm qua vẫn được dân vina xem như chuyện bình thường (?!?).


Bình thường như xưa nay xứ này vẫn vậy ...

Nóng

Nếu cứ đọc báo vina thì tưởng rằng khán giả đến rạp xem phim chỉ vì các cảnh nóng. (Chú thích: hai chữ "cảnh nóng" hình như cũng là phát minh của vina báo chí?!)

Nghe thêm lời của các nhà quản lý (cái gọi là) văn hoá nước nhà nữa thì khán giả còn bị các "cảnh nóng" khiêu dâm ghê gớm.


Văn hoá vina, đại loại chỉ có vậy (?!) ...

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

Chó, bò và người

Đường lên núi đi trực thường gặp mấy con chó (của các quán nhậu dưới chân núi) nằm nghênh ngang giữa lối đi. Điều khiến hắn thắc mắc là tại sao khi ô tô tới gần, to lớn và có vẻ hung hãn hơn nhiều, những con chó vẫn không hề sợ?

Lại nhớ hồi vào vùng mía đường Phú Yên, xe ô tô cũng bị chặn lại bởi ... bò. Những con bò đứng im trước đầu xe, những đôi mắt đầy vẻ buồn rầu và nhẫn nhục. Lái xe mắng, chúng mày không sợ chết à? Hắn nghĩ, kiếp bò, có lẽ chết còn tốt hơn chăng?


Sáng nay, đọc báo, thấy một cá thể bò tót chết vì ... tự húc vào xe tải. Nó không biết lượng sức mình? Hay bản năng dũng cảm còn sót lại của loài vật sống xa loài người khiến nó không hề biết sợ trước chiếc xe tải to lớn hơn nó nhiều lần?


Tự nhiên nghĩ, dường như, nhiều thứ tốt đẹp cứ thế dần mất đi, nhiều thứ nhơ bẩn ngày một sinh sôi, khi ở quá gần loài người ...

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

Sỏi sành

Nhân nhắc đến sạn, tự nhiên nhớ sỏi nhớ sành.

Âm cũng gần nhau, có vẻ bà con họ hàng không xa nhau là mấy. Hạt sạn, viên sỏi, mảnh sành.

Lớp trẻ lớn lên, dần chỉ biết những "hạt sạn" được nhắc tới trong phim ảnh, ca nhạc, thơ văn. Sẽ cũng chỉ biết người sành sỏi chứ ít nhớ đến sỏi sành.


Nghĩ tới bài thơ Vịnh mảnh sành, bèn Google thì bác Gúc trỏ ngay về ... chính blog này của hắn. Hoá ra mới nhắc đến năm ngoái. Cũng thấy không còn nhiều những kẻ hoài cổ nữa.


Rủi tay một chút hoá tan tành
Thiên hạ còn kinh tiếng sỏi sành

(chẳng phải người xưa đã giả tá hai tiếng sành sỏi rồi đó ru?)

Bén chẳng nhường gươm người gớm mặt
Rán sao ra mỡ chúng bêu danh

(nay nói bêu danh đã ít người dùng, nào ai so rán mảnh sành ra mỡ!)

Ghê phen sấp cật nằm trên cát
Có thở làm chông đứng vách thành
Chuông khánh dầu ai không dám sánh
Gõ chơi nghe tiếng cũng lanh canh.


Khi xuống chó lúc lên voi, rốt cục còn lại có chút lanh canh ...

Sạn

Nhớ thuở còn bé tí học nấu cơm. Đong gạo, đong nước, nhóm lửa. Cơm sôi, cơm cạn.

Lại còn phải vo gạo, đãi sạn.

Đôi lúc hơi thắc mắc, sao gạo nhiều sạn thế? Người lớn giải thích, rằng gạo bị đổ xuống đất, hốt lại nên lẫn nhiều sạn. Thuở đó "tuyệt đối tin tưởng" nên không hỏi thêm. Nhưng vẫn ấm ức, sao nhà mình toàn phải ăn gạo bị đổ?


Sau lớn đi đây đi đó mới đọc được nhiều. Đại loại, anh lái xe chở 100 kg gạo, xúc bớt 1 kg đem về nhà cho vợ. Để khỏi bị phát hiện, anh trộn vào gạo 1 kg đá vụn. Chị thủ kho cũng xúc về cho chồng 1 kg gạo, và trộn vào 1 kg gạch vụn.

Tài sản "xã hội chủ nghĩa" không hề bị hao hụt. Vẫn nguyên vẹn 100 kg. Thế mới tài.


Sạn trong gạo, phải dùng nước đãi để loại bỏ trước khi nấu cơm. Tiếc rằng, ở đời, nào chỉ có sạn trong gạo!


Hắn biết một cô bạn, ngoài giờ đi làm thường dạy thêm cho trẻ em quanh xóm. Và viết những bức xúc của mình lên mạng xã hội. Cô viết, rằng nhiều phụ huynh không hài lòng với các thầy cô giáo. Nhưng không dám nói gì, sợ ảnh hưởng con em mình.

Vậy đó. Có những loại sạn không phải không thấy, song không dám loại bỏ. Mà, sạn ấy mỗi ngày mỗi lớn. Sạn sinh ra sạn. Sinh ra những bậc thầy của anh lái xe chị thủ kho nói trên.


Sạn, không thể loại bỏ bằng nước, lại còn gây nguy cho Nước ...

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Feb 17

Suốt chiều dài lịch sử của mình, Việt luôn bị Tàu chèn ép. Nặng thì đô hộ cướp bóc, đem quân tiễu phạt tàn phá; nhẹ thì bắt triều cống, sách nhiễu về lễ (danh xưng, y phục, tục lệ, ...).

Đến nay vẫn chẳng khác gì. (Tưởng) khác chăng là được gọi "bạn" (4 tốt 16 chữ vàng!?!).


Cha ông xưa có dạy: chọn bạn mà chơi.

Thiên đường và Địa ngục

Có người nói, thiên đường là ở ngay đây, nơi chúng ta đang sống. Nói vậy, nhiều người chẳng còn gì để ngóng trông. Nói vậy, rời khỏi nơi đây chỉ còn sa xuống địa ngục?

Lại có người nói, nơi chúng ta đang sống chẳng khác gì địa ngục. Nói vậy, còn nơi nào đáng sợ nữa đâu? Mà, biết địa ngục thật sự ra sao mà sợ? mà so sánh?


Có chăng, thiên đường địa ngục chẳng khác gì nhau, chính là nơi đây. Ngoài ra chả còn gì nữa. Nói vậy, kẻ ngóng trông lẫn người sợ hãi e rằng đều thất vọng. There is no there there.

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

!!!???

Viết nhân đọc tin (hoàn toàn có thể) hot hòn họt trên (không chỉ) báo chí nước nhà.

Chả là, hoàng huynh của hoàng đế Bắc Triều (có vẻ như) bị ám sát dẫn đến mất mạng ở xứ Malaysia. Cảnh sát sở tại đã tạm bắt được 2 nữ nghi can chính.

Theo báo chí xứ giùn, nữ nghi can thứ hai vừa bị bắt hôm nay là công dân Indonesia và đã được nước này xác nhận. Riêng nữ nghi can thứ nhất đã bị bắt từ hôm qua thì không thấy báo chí (dĩ nhiên chỉ xứ giùn) nói là người nước nào. Có thể, cô đã bị chính quyền đại diện chối bỏ chăng?


Theo các nguồn tin nước ngoài, thì, xứ có tên ghi trên hộ chiếu của cô gái nọ vẫn chưa xác định được hộ chiếu là thật hay giả, và (dĩ nhiên) chưa biết cô có đúng là công dân xứ nọ hay không. Điển hình của một bộ máy hành chính quan liêu và thiếu năng lực một cách tệ hại!

Ngoài sự kém cỏi, dường như ở đây còn có sự hèn hạ, sợ liên quan đến mức quá đáng. Chính điều này còn đáng khinh hơn, đáng nhục quốc thể hơn.

Đám lều báo kền kền thậm chí còn chẳng dám nhắc đến nghi vấn, hay đơn giản chỉ là dám trích lại một số nguồn tin xứ người.


Nhẽ ..., sự liên quan của nhà nước nọ là có thật?!

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

Thông minh

Đại khái, hình như, (vì dường như bây giờ cái gì cũng mờ mịt!?), chuyện là có một bà hiệu trưởng đi xe ô tô vào trường và (chiếc xe) đã gây tai nạn gãy chân cho một học sinh nhỏ tuổi.

Vấn đề là chỉ có sự gãy chân của em học sinh là có thật, còn không ai thấy nguyên nhân là tại sao. Cũng không ai thấy chiếc xe đi vào trường, (như là một sự) dĩ nhiên. Mà, người ta sẵn sàng làm giấy cam đoan về chuyện đó.


Có người cảm thán rằng, ôi một bàn tay che cả bầu trời. Hắn nghĩ có gì đó sai sai.

Chả có bàn tay nào đủ to để che được cả bầu trời hết thảy. Trời vẫn lồng lộng xanh, thậm chí nếu không mây không mưa thì còn rực rỡ nắng vàng nữa là khác. Nhưng, chỉ cần không muốn, là không ai thấy, lọ phải lấy tay che.


Ấy, chỉ vì, người người, thông minh quá mà thôi ...

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

Relatos salvajes

Tình cờ làm sao, hôm qua, sau khi nghe một loạt các bài hát theo điệu tango, thì lại xem một bộ phim từ đất nước được mệnh danh là xứ sở của những điệu tango (dù đám cưới trong phim người ta vẫn nhảy valse hihi).

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn xem một bộ phim của điện ảnh Argentina (nơi được biết đến nhiều hơn nhờ bóng đá). Thực ra ban đầu không để ý lắm, cứ nghĩ phim Mỹ, Wild tales. Bắt đầu nghe các nhân vật nói thì ... tiếng Pháp chăng? Không phải. Tiếng Ý? Có vẻ cũng không phải (có biết tiếng Ý đâu phân biệt trời?!). Hình như tiếng Tây ban nha? Không giống lắm. Mãi cho đến khi nhìn thấy một biển số xe. (Btw, thông tin thú vị trên mạng, ngôn ngữ chính thức là tiếng Tây ban nha, nhưng người Argentina nói như nói ... tiếng Ý, hehe.).


Kiểm tra lại trên IMDb, 8.1/10 (wow!).

Phim được giới thiệu là một chùm 06 câu chuyện chả liên quan gì đến nhau. Đúng là như 6 đoạn phim độc lập nối vào nhau, chẳng có gì chung. Từ nội dung đến bối cảnh, nhân vật, ...


Vì nhà làm phim đã cắc cớ ghép chung vào thành một, nên, hắn cũng cố tag chúng chung xem sao ... #kiểmsoátcơngiậndữ, #kiểmsoátnỗisợhãi. Hay gần xứ giùn thêm chút nữa ... #nhẫn ... #hèn.

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

Nguyên tiêu

Tự nhiên, thấy hơi thắc mắc, không biết, hắn có quyền gọi ngày hôm nay ... là rằm tháng Giêng, hay không?

Chị Hằng đã chả thèm ló mặt ... để minh chứng cho sự nghiêm túc của một thanh niên (dù có hơi già, hehe).

Lại ... chẳng chùa, chẳng cúng cũng chẳng ... chay. Chẳng cả ... thơ, hihi.

Tango

Hắn thích giai điệu tango. Có vẻ gì đó rất nhịp nhàng mà nhanh gọn và mạnh mẽ. Mang hơi hướng "kỹ thuật" quá chăng? Hihi.

Lâu lâu nghe, kiểu "những bản tango hay nhất", hay đại loại như vậy. Hầu hết tango nhạc Việt dường như là "tiền chiến"? Nhẽ vì thế mà "dễ nghe"?

Một điểm nữa, hơi buồn cười, là, (quá) nhiều bài hát nói về "chính chủ". Kiểu, "bản tango ..." gì gì đó ("tím", hay "cho em", ... chẳng hạn). Hoặc ít ra cũng "anh" và "em" từng trải kỷ niệm không quên với ... tango. Hehe.

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

Cảm tính

Mới đọc được một bài viết, tác giả là người Việt ở Úc, phê phán sách A history of the Vietnamese  của K.W. Taylor. Xem qua, vì lâu nay hắn cũng đang đọc quyển này (và vẫn chưa xong hihi).

Không nói rằng Taylor hoàn toàn đúng, nhưng những điểm bị phê phán thì hắn thấy tác giả kia dường như còn mơ hồ hơn. Có lẽ, khác biệt lớn là ở chỗ, trong khi Taylor thiên về sự kiện thì người Việt dựa vào quá nhiều cảm tính.


Sáng nay, trong lúc chờ xe giao ca, đứng đấu láo cùng trưởng phòng kỹ thuật và chánh văn phòng. Trưởng phòng có hỏi hắn về thiết bị mới, đánh giá một cách cảm tính thì như thế nào? Hắn cũng trả lời, rằng có vẻ như chỉ thuộc hạng 2 chứ không phải loại hàng đầu.

Trả lời xong hơi chột dạ, dĩ nhiên chưa đưa vào sử dụng thì chỉ có thể đánh giá theo cảm tính, nhưng chẳng lẽ hắn có đủ uy tín để đưa ra những ý kiến dạng như vậy? Hehe.



Thực ra, với cách sống của người Việt, chất lượng khó có cửa. Giá cả luôn chiếm thế thượng phong. Dễ hiểu, vì định lượng chất lượng không dễ như hỏi giá, nó đòi hỏi kiến thức. Lười học, lười suy nghĩ thì cảm tính cho nhanh. Đa số dân chúng đã thế, mà xây dựng thành luật đấu thầu cũng chẳng khác gì. Kết quả cứ đồ rẻ mà xài. Chợt nhớ ai đó có nói: tôi không đủ giàu để xài đồ rẻ. Haha.

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2017

Những con vật gặp gỡ đầu năm

Lên ca trực thì nghe nói khối LNA không điều khiển được. Sau một hồi tìm kiếm phát hiện ra dây điều khiển bị chuột cắn đứt 3 sợi.

Thấy con chó đang gặm cái chổi quét sân, bèn thuận tay gác nó lên cao. May cẩn thận vào rửa tay thì phát hiện ra một con vắt bé xíu bám vào tay. Thế mà không thể dứt được nó ra, phải lấy cốc nước nóng dội vào tay nó mới buông.

Anh Lai ra vào phòng tắm lấy nước rửa xe cả buổi, hắn đi ra thì thấy ngay chỗ ảnh mới bước qua, sát chân tường, một con rắn đang ngoe nguẩy. Không biết rắn gì, chỉ bé bằng chiếc đũa, nhưng ai cũng ớn lạnh. Sau một hồi đùn đẩy nhau, cu Trường xách ra một cây gậy gỗ thì con rắn đã trườn vào sau cửa phòng tắm và ... không thể tìm ra nữa (?!?). Dù sao cũng tốt, khỏi mắc tội sát sinh đầu năm, hihi.


Sáng nay, ở nhà xem xét ổ cắm điện, nơi phát ra mùi hôi khó chịu. Phát hiện ra sau nó là cả một khe hở trong bức tường (tường 2 lớp?!). Và một con vật ở trong. Khả năng là một ông Tý. Bèn lấy bình xịt côn trùng xịt vào thì ông chạy mất. Không biết ông bò vào đó qua đường nào. Vấn đề nan giải. Huhu.


Haizzz.

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

Rùng mình

Nhớ lúc nhỏ có được nghe kể chuyện (cổ tích) "đi khắp thế giới để học rùng mình". Nay chẳng cần đi đâu xa, dù khá "thờ ơ với ngoại cảnh", hắn vẫn rùng mình.

Rùng mình khi đọc tin người ta (tập trung) phóng sinh một lúc (tới) 10 tấn cá. Rùng mình thêm lần nữa khi nghe có "thầy" (?!?!?!) đến làm phép trước khi phóng sinh. Và sởn cả gai ốc thấy người ta chen nhau cầu nguyện khi "phóng sinh".


Buôn thần bán thánh, ngu dốt man rợ giữa thời buổi này lại đến mức ấy ư?!

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

Cách tân

Nhân chuyện "ca cao pha với mắm tôm" trên mạng. Nhưng, có mắm tôm pha ca cao đi chăng nữa, mà, có người thích uống, thì, kệ người ta. Hihi.

Có điều, không biết ai bảo là "cách tân"? Nói, cách tân, thì, cái vốn (dù đôi khi chỉ ám chỉ) "bị cách tân", nó chửi cho, cũng phải.


(Cái được gọi là) Việt nam thật kỳ lạ, đầu đuôi không ăn nhập nhưng cứ cố níu kéo bằng nào là dân tộc nào là truyền thống.

Nói dân tộc, thì đồng bào "cùng dân tộc" nó xúm vào ném gạch đá, còn biết cãi vào đâu?

Nói truyền thống, thì các cụ cũng đến ngậm ngùi. Bởi một mai các cụ khuất núi rồi, thì, ai sẽ giữ "truyền thống" cùng các cụ?


Xứ sở không được dựng xây, có gì ngoài cát bụi ...