Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Tiểu luận về hạnh phúc

Chúa tạo ra muôn loài.
Các loài khác thì mình không rõ, chứ loài người, mọi cá thể đều chung một mục đích duy nhất: hạnh phúc. Dù hạnh phúc của cá thể này không hẳn (mà thường không) là hạnh phúc của cá thể khác, thậm chí ngược lại.

Nói ra điều này, mình cầm chắc có nhiều bạn phản đối.
Không sao, mình chẳng hề có ý định cãi lại hay thanh minh gì cả. Vì điều đúng bao giờ cũng đúng, không phụ thuộc người ta có biết là đúng hay không.

Nhiều người bảo, điều tôi muốn là X, là Y, là Z, không phải hạnh phúc.
Một số người không biết, X, Y và cả Z nữa, chỉ là những dạng khác của hạnh phúc mà thôi.
Hoặc nhiều khi, X, Y, và cả Z nữa, là cái vỏ, là bức tường, hay may mắn lắm là cái cổng, của (toà nhà) hạnh phúc. Thấy ngoài không thấy trong cũng là thường ở loài người vậy.

Đến đây vẫn có người bướng bảo, tôi không thể nhầm được, tôi không muốn hạnh phúc.
Không sao, người không tự biết mình cũng không ít.

Điều mình muốn nói chỉ là: ai cũng mong muốn hạnh phúc hết.

Bạn bảo: okie, okie, whatever, cứ gọi cái đích của muôn người đó là hạnh phúc đi.

Thì, người ta không biết cũng bình thường. Vì dù ý thức mục đích đó hay không, đã mấy người đạt đến hạnh phúc?
Còn, trong vô cùng những hiếm hoi người đạt đến hạnh phúc, liệu có 1 hay 2 người biết rằng mình hạnh phúc?
Nữa, cái hạnh phúc đó thường chỉ tồn tại trong một sát-na, thoáng qua như một tia chớp.

Chả trách.
Muốn không biết.
Biết không đạt.
Đạt không biết.


Riêng mình, mình biết chắc một điều: mình sẽ hạnh phúc.
Dù mình muốn hay không muốn.
Dù không quan tâm nhanh hay chậm, lâu hay mau.

Dĩ nhiên chưa phải bây giờ.
Dĩ nhiên càng không phải trong quá khứ.
Lúc nào? Sẽ là một bí mật nho nhỏ.

Sở dĩ mình chắc chắn như vậy vì mình biết nơi mình sẽ đến. Chỉ có một cánh cửa. Vậy phải qua đó.
Cánh cửa đó là hạnh phúc.


Chỉ, chưa biết lúc nào, không biết dừng chân bao lâu ...
... trước khi, đầu không hề ngoảnh lại.