Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Cuối

Cuối tuần. Cuối tháng. Cuối năm.

Lại một ca trực vắt qua hai năm.

Nói tổng kết thì cũng chẳng có gì để mà tổng kết. Đầu năm nhàn nhạt. Cuối năm bận tít mù. Vẫn còn đỡ hơn nợ hỏi tít mù hehe. Nên chắc mai cũng chẳng có chuyện rượu say tuý luý ... Tết dương lịch thôi mà hihi.



Bận, cũng chỉ vì tham. Bận trên mọi mặt trận, vì tham gia ... nhiều mặt trận quá. Cuối cùng, mặt trận nào cũng đầy dang dở ...


Xuân của đất trời nay mới đến
Trong tôi, hehe xuân ... chết đã lâu rồi



Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

Tứ

Ghi lại một tứ phòng khi muốn làm thơ cổ hihi. Cặp ngữ đối nhau:

Chính phủ ngu đần, nhân dân anh hùng.

(Cứ sợ là cấm, càng cấm càng cứ).


Tứ thì Đường thi mà ý thì ... quá Việt. Hehe.

Madness?

"Humans are very poor sources of randomness".


Xem ra, loài người là một giống loài khá tỉnh táo?

Đồng nghĩa với nhàm chán và dễ đoán?

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Nhân đọc thơ nghĩ linh tinh

Hàn thực

Hàn Hoằng

Xuân thành vô xứ bất phi hoa
Hàn thực đông phong ngự liễu tà
Nhật mộ Hán cung truyền lạp thục
Khinh yên tán nhập ngũ hầu gia


Đọc đến câu tam, thấy nhắc Hán cung, tự nhiên nghĩ,  hình ảnh "đông phong ngự liễu tà" chẳng phải là hữu ý quá hay sao, hihi.


Họ Hàn, viết Hàn thực, hai chữ hàn vốn khác nhau. Không biết trong lòng có nghĩ tới Giới Tử Thôi?


Từng nghĩ, Giới thật là gàn. Nhưng rồi lại nghĩ, với một ông vua dám đốt cả rừng để đuổi người, thì, không ra chẳng phải là biết sao ...

Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017

Không nói

Chiều nay hắn đi cắt tóc. Quán quen nhưng cô thợ cắt cho hắn thì lạ.


Sau khi cạo mặt cho hắn xong, cô bé hỏi trống không:

- Mát xa mặt không?

Hắn lắc.

Lại hỏi:

- Lấy tai không?

Gật.


Quay đi lấy dụng cụ, cô nói: Nghe được tiếng Việt à?

Các đồng nghiệp của cô ở chung quanh cười ầm lên. Cô cười ngỏn nghẻn: Thấy ảnh không nói gì, tưởng là người nước ngoài.



Thốt nhiên hắn nhớ ra, một trong rất nhiều những thói khác người của hắn (mà đa số chỉ gây rắc rối cho hắn), là ít nói.

Trì thượng

Bạch Cư Dị

Tiểu oa sanh tiểu đỉnh
Thâu thái bạch liên hồi
Bất giải tàng tung tích
Phù bình nhất đạo khai

Gái non bơi chiếc thuyền con
Hoa sen trộm hái lon ton trở về
Sao không biết giấu đường mê
Mặt bèo một lối cô hề có hay

Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2017

Phi thương bất phú, quyền sở hữu và ... tham nhũng

Trạm thu phí BOT đặt trên đường quốc lộ. Nghe có gì đó sai sai. (Ít ra là về mặt ngôn ngữ, hihi).





Không biết từ bao giờ người ta có câu: phi thương bất phú. Cái hay (hay trớ trêu) của thời nay là, "thương" phát đạt nhất lại là buôn bán đất đai - một thứ mà người ta không có quyền sở hữu. Đầu cơ - sang tay - kiếm lãi (trên quyền sử dụng), vòng quay chóng mặt này đã đẩy giá các thửa đất lên cao hơn nhiều so với giá trị thực của chúng.

Hiển nhiên, chính quyền - kẻ có quyền ban quyền sử dụng cho thứ hàng hoá không ai được sở hữu kia không ngu gì đứng ngoài vòng xoáy tiền bạc. Họ chia nhỏ (phân lô) đất đai nhằm đáp ứng nền kinh tế vụn vặt (nơi mọi người dân đều có thể là những nhà đầu tư (cơ)).

Của không ngon đông con cũng hết. Nay, giả thử có những đại gia muốn đầu tư, họ sẽ phải đi gom đất từ những nhà đầu tư (cơ) nhỏ lẻ. Đây là một quy trình đầy thương đau. Và họ sẽ nhớ ra rằng, món hàng họ đang muốn mua chỉ là quyền sử dụng, không phải quyền sở hữu. Họ có thể tìm đến nguồn gốc "quyền" kia, bắt tay với chính quyền. Có lợi, lại có quyền và có lực trong tay, những kẻ thấp cổ bé họng sẽ bị cưỡng chế. "Thương" bất chính, song "phú" nhiều hơn, và nhanh hơn.



Bài học này được đem áp dụng vào nhiều lĩnh vực khác (những lĩnh vực mang tính độc quyền, dĩ nhiên). Người tử tế đầu tư BOT và mong muốn kiếm lãi từ người sử dụng. Kẻ khôn ngoan (có thể đầu tư, hoặc không) tìm cách thu tiền từ những người bị buộc phải sử dụng.



Lão già nơi núi kia mỉm cười, mafia, đâu có gì mới ...