Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

Thời tiết

Sáng ở phố nắng như đã sang hè.

Chiều lên núi mây mù giăng kín.

Tối gió rít như bão đêm đông.

Duy vật

Duy tâm chui dưới gầm bàn
Siêu hình giáo dục tuôn tràn công dân
Cộng đồng xã hội xoay vần
Trăng soi đáy nước hồng quần tụt ngay.
(PA)

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

Chia tay

Nhậu chia tay

Thật là say


Đời chua cay

Lời gió bay


Gì cũng hay

...



Nếu (được) chia tay một người mà bạn không ưa thì tâm trạng bạn ra sao?

Nếu thấy mọi người vốn cũng ghét nhưng lại nói toàn lời có cánh thì bạn nghĩ thế nào?


Ôi dào ...


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Chị em

Mình quen ăn mì Hảo hảo (mì tôm chua cay).

Bữa nay thấy trong thùng mì có kèm thêm một gói mì Mikochi.

Có lẽ đó là một cách quảng cáo hay của Acecook.

Vì Mikochi là loại mì gói công nghệ mới. Sợi mì không được chiên nên dai và mềm như mì tươi. Mình để ý thấy hạn sử dụng tính từ ngày sản xuất chỉ còn 6 tháng, không được 1 năm như các loại mì cũ (dĩ nhiên?).



Mình không bao giờ để ý đến các kiểu quảng cáo ở xứ này. Nên thường có tình cờ nghe thấy một thứ gì đó thì cũng như không.

Mình để ý đến cái tên Mikochi từ một lần tình cờ thấy mấy em gái xinh đẹp ăn mặc bắt mắt mời mọi người ăn thử (miễn phí) ở ga tàu.

Bây giờ nghĩ lại thấy chiêu này khá hợp lý với một thể loại mới.

Nhưng lúc đó mình sở dĩ nhớ chỉ vì thấy buồn cười. Cười cái tên. Đã có mì có em (Micoem) nay lại thêm mì có chị hihi ...

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

Trăng

Trăng 17 chiếu một vệt sáng trên sàn nhà qua giếng trời trong phút chốc.

Thôi cũng được.



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Nhật ký

Hôm nay cắm cúi sửa bản dịch mờ cả mắt.

Đến độ giữa chiều phải rủ cả phòng đi uống nước.

Sau giờ làm việc đua đòi cùng lũ trẻ đi xem Châu Tinh Trì Tây du ký.

Kết cục là về đến nhà gần 9h tối.

En túi bằng 3 trái chúi.

Tắm rửa và đi ngủ.

Chúc ngủ ngon.



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Nguy cơ

Nguy cơ được tạo nên bởi con người thì ai có thể dẹp đi đây?

Chính con người? Hay "khác"?


Nhiều bạn đồng ý với mình rằng sống ở vn là đồng nghĩa với chấp nhận nguy cơ cao.

Ăn, rau thì phải thuốc trừ sâu, thịt cá chưa nói bệnh tật thì cũng đủ thứ tiêm, bôi, tẩm ...

Đi thì đụng xe say xỉn rượu bia, mua bằng lái, đường sá tham ô bớt xén lồi lõm ...


Nói với nhau, bảo hên xui.

Phải chăng vì thế mà đền chùa đông nườm nượp?

Tiền bạc nhét cả vào tay tống cả vào miệng tượng Phật.


Phật có hoá giải bớt nguy cơ?

Hay đơn giản: lạy Trời lạy Phật cho con thoát khỏi bẫy của đồng loại ...

... ai mắc phải thời mặc kệ.


Và, xin Trời Phật cho đồng loại rơi vào bẫy của con, hehe ...

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Lương

Trong ngành có nhiều vấn đề.

Theo nguyên lý "Vì sao con mèo chạy ra đường" của Aziz Nesin thì nguyên nhân truy đến người lao động.

Người lao động bèn kêu: lương thấp.

Như một công ty nhà nước chính cống, người ta bèn tìm cách gọi là "sửa đổi quy chế lương".


Có lẽ ít người biết rằng, vấn đề được cố tình đặt ra là một trong những vấn đề cổ xưa nhất nhì của xã hội loài người (và không chỉ loài người).

Nôm na gọi là bài toán chia bánh.

Ai đọc sách có thể biết tể tướng nhà Hán bên Tàu tên gọi Trần Bình bắt đầu sự nghiệp bằng việc chia thịt (một cách thành công, dĩ nhiên).

Nói là vấn đề cổ xưa, nghĩa là nó chẳng bao giờ có thể giải quyết được. Chỉ có những thời điểm cân bằng tạm thời khi hình thành bên thắng cuộc và bên thua cuộc. Để rồi sau đó lại nổ ra cuộc chiến khác để tìm điểm cân bằng mới.


Như một công ty nhà nước không trật vào đâu được, ít người biết vì sao, nhưng có ý kiến chỉ đạo rằng phải thiết lập khối đặc quyền đặc lợi với lương trung bình gấp 1,5 lần khối còn lại (hay đại loại thế).

Và để tỏ ra dân chủ không chính hiệu con cầy, người ta gây nên những cuộc tranh cãi gấp gáp. Để không ai đủ thời gian mà tỉnh táo. Để cho những ý kiến ai cũng đòi quyền lợi cho mình đủ trung hòa lẫn nhau mà chui vào sọt rác hết thảy.

Hắn hỏi thẳng ý kiến chỉ đạo kia ở đâu ra? Có cớ gì khiến nó thành kim chỉ nam thành hòn đá tảng?

Hóa ra chỉ từ một bộ, mà bộ trưởng Hét Lên thì đã nổi tiếng về điều ai cũng biết nhưng không muốn nói ra mà thôi.

Chưa kể hữu sự biết đâu lại lòi ra chỉ đạo vốn từ bàn nhậu. Hoặc do lỗi thằng đánh máy, tao chỉ bảo 1,005 lần, đại loại thế.


Thế nhưng người ta vẫn họp, vẫn góp ý. Khổ.

Mong gì tới góp ý cái gọi là Hiến pháp.

Trưa

Hôm qua mưa lạnh.

Hôm nay nắng nóng.

Trưa công ty kéo dài giờ nghỉ thêm 30 phút.

Lê la hàng quán.

Chiều về trễ 30 phút.

Hè. Hết xuân.



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Bế Văn Đàn,,Vietnam

Rác

Ngày hôm qua Chủ nhật hắn có 04 cuộc gọi nhỡ.

Sáng nay họp sớm.

Lý do khẩn cấp: thông báo cuối ngày thứ Bảy, kết quả phải có trước 10h sáng thứ Hai.

Nội dung: góp ý sửa đổi Hiến pháp.


Tranh thủ trong lúc họp gấp gáp, hắn lướt web đọc đủ thứ linh tinh.

Thấy nhiều bạn trên Fb share mấy câu chiện sến chảy nước.

Nghe qua thì có vẻ cảm động.

Chưa nói đến kỹ năng bịa chiện có tốt hay không, những câu chiện này chỉ xả ra một đống rác.

Kẻ dọn rác tội nghiệp luôn là thần chết.

Ung thư muôn năm, vạn tuế!



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Nguyễn Tri Phương,,Vietnam

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Họp

Họp.

Lại họp.

Những cuộc họp dày đặc.

Mặc dù xảy ra trong những điều kiện khác nhau.

Về các vấn đề khác nhau.

Người cũng khác nhau.


Nhưng đều giống nhau, ở một điểm ...

Vô ích.



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Nguyên tiêu

Mưa.


- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Nguyễn Duy Hiệu,Hoi An,Vietnam

Rồng

Một con rồng có sợ chết không?

Vì, ngoài nỗi bất hạnh luôn bị con người săn đuổi, nó có gì để mất nữa?



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:Nguyễn Duy Hiệu,Hội An,Vietnam

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

Bauxite

Nói phải

Củ cải hổng thèm nghe


Giờ tè le

Củ cải vẫn im re


He.

Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Khôn

Khôn quá cũng chưa hẳn đã sướng!

Kẻ khôn 10, làm sếp không to không nhỏ, mà có thêm dăm thằng khôn cỡ 7, 8 cũng chen về làm lính thì nỗi khổ dễ gì ai biết?

Phàm làm sếp phải có mấy thằng khôn chỉ cỡ 1, 2 nó hầu cho thì mới gọi là.



Hôm nay nghe nói đầu rồng quay ra biển, mai mốt chắc lại phải chạy ra xem.

Haiz, đầu đuôi lộn xộn biết đường mô mà lần.



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

4 mùa

Đi đâu cũng nghe nói rằng Xuân.

Sáng ra khỏi nhà oi nồng như Hạ.

Chiều về se se cứ tưởng là Thu.

Bên đường cây bàng vẫn trút lá Đông.


Trưa tự dưng nhức đầu như búa bổ. Đã thế hàng cơm quen thuộc vẫn say sưa nghỉ Tết. Mấy anh em phải đi ăn cơm tấm (mà chính xác là cơm gạo bể, chớ bữa nay mấy ai biết tấm, hihi).

Cả buổi chiều vật lộn với bạn email. Nhận thì nhận mà quyết liệt không chịu gửi.

Bạn Thunderbird thì thậm chí login failed, huhu.

Tối về thử với Windows Mail thì ok ngay. Why why why?

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Tranh thủ

Tranh thủ đi trực về, đi khôi phục lại cái địa chỉ email luôn.

Một em gái trẻ da ngăm ngăm mặt khó đăm đăm yêu cầu mình điền một tờ giấy, kiểm tra cmnd. Xong nhờ bà chị ngồi cạnh, đeo mục kỉnh có vẻ vui tính, kiểm tra sđt. Bà chị nhân tiện thu cước đt tháng này luôn.

Rảnh rỗi quyết định đạp xe một vòng đường Bạch đằng.

Lề đường như bị oằn sau gánh nặng đường hoa.

Đầu rồng chưa thấy như tin đã đưa. Có chăng được cái cổ rồng.

Đuôi rồng thì rõ nét hơn.

Nghe giang hồ bình loạn, rằng đầu rồng phải ở Thăng long, sao vào Đn được.

Đầu rồng thì có gì ghê gớm? Hay chăng ở chỗ điểm nhãn ra sao!

Nhưng rồng mà không giấu đuôi ẩn vuốt thì cũng thường thôi, hihi.



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Đinh Tiên Hoàng,,Vietnam

Vnn

Email của mình, tự nhiên không còn gửi được, chỉ nhận.

Rồi thì đến nhận cũng không được.

Thoạt đầu mình nghĩ, chắc có trục trặc chi đây. Bởi vì sự cố vốn là chuyện thường ngày ở huyện (huyện vn, hehe).

Cuối cùng hôm qua phải làm một cuộc gọi đến 18001260. Em gái (không biết có) xinh đẹp xác nhận rằng email của mình bị tạm dừng (do đã dùng miễn phí quá lâu, hihi). Muốn dùng tiếp phải đến đăng ký và trả phí hàng tháng.


Trả phí thì ok thôi, vấn đề là chất lượng dịch vụ có khá hơn?

Xưa nay email đó của mình đã trở thành cái túi đựng spam. Chẳng qua tiếc cái thuở ban đầu lưu luyến ấy ...

Bây giờ thì mình sử dụng tới gần 20 địa chỉ khác nhau. Mà chất lượng hơn hẳn cái đầu tiên đó.


Thử một cái trả phí xem sao.

Mặc dù không hy vọng nhiều. Ngưng dịch vụ email mà không biết đường thông báo cho khách hàng (quá dễ) thì hiểu rồi ...

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Thiết mộc lan

Tết này, mình học được 3 chữ, thiết mộc lan.

Xóm mình ở, xưa nay vẫn thỉnh thoảng có mùi thơm khi chiều tối. Nghĩ bụng nhà ai có cây gì ra hoa thơm thế, nhưng cũng không tìm hiểu.

Bây giờ mới biết có những bụi thiết mộc lan mọc cao vượt quá tường rào. Và sau Tết lại thấy hương ngào ngạt.


 (2 ảnh này chụp ở nhà).




Còi

Báo cáo thành tích đầu năm: sáng nay đã sửa được một cái còi.


Đồng chí còi này, tuy xuất thân từ một nước tư bản thực dân đế quốc thối nát giãy (mãi không) chết, là Phú Lãng Sa, nhưng lại mang đầy đủ tinh thần định hướng XHCN, ấy là kêu rất to, giọng rõ vang, dõng dạc. Bất kể nắng táp mưa sa, ngày đêm thứ Bảy Chúa nhật lễ Tết, hễ có bộ phận mắc lỗi là đồng chí ấy báo cáo ngay lập tức, rành rọt, như đâm vào tai như xoáy vào óc.

Nhờ có đồng chí ấy, dù có chìm vào giấc ngủ đê mê trong đêm tối mịt mùng thì cũng phải hốt hoảng vùng dậy mà mắt nhắm mắt mở đâm sầm vào phòng máy. Nhất là thời kỳ đầu khi mọi người gan còn non óc còn nhát.


Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu.

Gần 18 năm đã trôi qua, đồng chí vẫn cần mẫn réo vang nơi góc phòng bụi phủ nhện giăng mà lòng người nhiều khi bực tức rủa thầm đồ lắm miệng.

Thế rồi đến sáng hôm nay, lần đầu tiên suốt từ mùa hè năm 1995 xa xôi ấy, đúng ca trực của hắn, khi hắn vào kiểm tra máy thì thấy máy miệt mài nhấp nháy đèn đỏ báo lỗi mà đồng chí kia tịnh không một tiếng rên.

Sau gần một buổi sáng loay hoay kiểm tra đo đạc từ dưới lên trên, hì hục tháo vít ra vặn ốc vào, hắn cũng khiến đồng chí ấy cảm động mà ho khẹc khẹc. Nhưng nghi nghi đồng chí có ý định chuồn sang gia nhập quốc tịch Thổ Nhĩ Kỳ.

Phải báo cáo sếp thay thế đi thôi, phòng khi trái nắng trở trời tối lửa tắt đèn mà đồng chí còi im như thóc thì e mở mắt ra cơ sự đã muộn mằn nát hư hết cả.


Mới biết, hững hờ đón bao xuân đến tống tiễn bấy xuân đi, một ngày mới nhận ra thời gian như mũi tên bay thoáng qua chưa kịp vân vi đã không bao giờ trở lại ...

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Làm việc

Cả một đất nước ngừng nghỉ ăn chơi suốt hơn một tuần liền.

Đến khi đi làm lại vẫn ra rả tivi về những vân vân chưa muốn học chưa muốn làm ...

Haiz. Mấy đạo mạo vẫn ước mong kính chúc đầu năm hơn người.


Thưa ngài, muốn bằng người thì không thể chỉ ngồi mong ước.



Mà phải làm việc.

Ồn ào chuyện báo chí viết dân ĐN cướp hoa.

Mình đã từ lâu không chấp giới báo chí chính thống.

ĐN thì mình sống đã gần 20 năm nhưng chưa năm nào thực sự ăn chơi Tết.


Hôm qua, vào đến ĐN, đã nghe đồng nghiệp nói đường hoa cho dân đem về nhà, vừa đẹp vừa đỡ công dọn.

Cũng nghe chuyện dân ĐN phản ứng báo viết về đường hoa cứ chỉ nhấn mạnh 17 tỉ đồng.

Tối thì thấy loạt bài cướp hoa.


Mình thấy ĐN hơn khối nơi khác.

Nhưng đường đến thiên đường thì còn xa.

Có điều, nhiều bài báo cho rộn, chứ xứ này quanh đi quẩn lại cũng chỉ một tin mấy ảnh đó mà thôi. Và nhìn ảnh thì không có vẻ gì là "cướp".

Nếu dân trí dân chủ cao một tý, thì nên đưa nhà báo ra toà.



Cùng một lối to miệng bằng chứng mập mờ là phim trên truyền hình về quá khứ Tết Mậu Thân.

Trong khi im lặng về cuộc chiến vệ quốc, khi quân thù tràn sang đốt phá.


Bỗng nhớ, không biết Ngô Tất Tố hay Nam Cao, chuyện Tư cách mõ ...

Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013

Back

Sáng nay, khi ra đường đón xe vào ĐN thì thấy la liệt những người.

Hắn quyết định vào bến xe, chọn một xe còn chỗ và cố thủ góc ghế sau cùng.

Đường vào khá ổn, nguyên nhân là nhờ công an giao thông đứng đầy đường. Nếu hắn không nhầm thì toàn là dân một nước tự do độc lập cả (!?).

Tuy nhiên, cuộc chiến giữa bên thắng cuộc và bên thua cuộc ở một đất nước yêu chuộng hoà bình không có vẻ muốn kết thúc. Ở một chốt đông hùng hậu phía bắc Huế, người ta quyết liệt bắt số khách quá tải phải xuống xe. Đến lúc xe được phép chạy tiếp, nhà xe nhanh chóng đón những người phải xuống xe lên lại chỉ cách chốt không đầy 30 mét. Hihi.

Hắn, dĩ nhiên, cũng bị ép 6 người trên một băng ghế vốn dành cho 4 người. May mắn là, hắn ngồi cùng 5 cô bé sinh viên bé như 5 con muỗi nên tạm ổn.

Cũng gọi là, đi đến nơi về đến chốn, hehe ...



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

Rào

Hắn thích những hàng rào thôn quê cũ, bằng chè tàu hay dâm bụt.

Sinh thời, ba hắn đã xây một đoạn rào bê tông dài thay vào. Nay mẹ hắn lại muốn xây thay nốt đoạn còn lại.

Hắn không nói gì, không phải vì không biết nói gì, mà vì có nói gì, thì cũng chẳng để làm gì.

Có những kẻ một khi đã ra đi thì không bao giờ còn có chốn cũ để quay về. :-((

Chỉ là, năm mới thấy những điều sẽ trở thành rất cũ ...




- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Phan Đình Phùng,Quang Tri,Vietnam

Lan

Đêm qua mưa. Sáng nay nắng chiếu qua cửa sổ. Hắn thích thời tiết như vậy. Có thể gọi là mưa thuận ... nắng hoà, hihi.

Hôm qua đi chơi cả ngày. Gặp mặt các bạn và các anh các chị khối chuyên tỉnh Bình Trị Thiên một thời.

Năm qua hắn cũng đếm được đến mấy cuộc gặp gỡ. Khoá học đại học ở xứ xa xôi, khoá học phổ thông trường Quốc học, rồi ngày đầu năm mới lại gặp bạn cũ xa cách gần 30 năm trên facebook.

Những đứa con có đứa đã tốt nghiệp đại học, nhiều đứa đang là sinh viên, đứa thứ hai cũng chuẩn bị thi đại học ... Các ông bố bà mẹ cũng lần lượt lên chức giám đốc, phó giám đốc, ...

Và tất nhiên có đùa vui, có chuyện nhà cửa. Và có chuyện cây cảnh, hai ông bạn chơi lan say sưa ...

Thềm nhà hắn có cây sum suê, tối nở hoa hương thơm ngát. Em rể nói cây phát tài. Hắn post lên facebook, được bạn bè cho biết là cây thiết mộc lan. Sáng ngồi quan sát lại, đúng cây lá thảo họ lan, thân mộc. Kiểu này, không khéo hắn sớm tham gia hội cây củi ... à quên, cây cảnh, hehe.


- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Vòng Xoay,Quang Tri,Vietnam

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

VTV

Tiểu đội 11 cô gái sông Hương đã chiến thắng một tiểu đoàn thuỷ quân lục chiến Mỹ với đầy đủ xe tăng, máy bay, pháo binh yểm trợ. (VTV)

Giỏi kinh!



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Quang Trung,,Vietnam

Muỗi

Muỗi như trấu. Đậu là đốt.

Trùm chăn thì nóng. Quạt thì lạnh.

Thật là thời tiết không ra gì, hehe.



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Phan Đình Phùng,Quang Tri,Vietnam

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Tết

Tết là mời ông bà về, cung phụng rất mực cung kính, rồi tiễn ông bà đi là hết Tết.

Tuy nhiên, ông bà có về hay không thì không ai biết.

Có người thì sung sướng với lộc ông bà để lại (các cụ có đụng đũa đâu, hihi). Có nhà thì khổ với lộc thừa mứa.

Làng gì ngoài Bắc, rước cây pháo bự chảng để làm chi ấy nhỉ?



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Quang Trung,,Vietnam

Va

Hôm nay, cổ là 5/1, kim là 14/2.

Dường như Tết đã hết. Các cô gái trẻ đã bày những quầy hoa và sô-cô-la hình trái tim dọc đường thị xã buồn tẻ.



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Lý Thái Tổ,,Vietnam

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Bị đuổi học

Sau khi đọc xong chương 5, chương tiếp theo sẽ là chương 8, chương trước đó là chương 3, và trước đó nữa là một chương hai hai chương một, mình nghĩ không biết sách có chống chỉ định với các thầy giáo cô giáo hay không?



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Tỉnh Lộ 64,,Vietnam

Pháo

Luật không hợp lòng dân?

Chế tài không nghiêm?

Dân ý thức kém?

Sự thối nát đến độ phản kháng?

Tất cả những lý do trên?


We'll see.



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Vòng Xoay,Quang Tri,Vietnam

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

Không có gì đặc biệt

Không có gì đặc biệt, trời hôm ấy, cũng như trời hôm nay.

Sách không dày. Lại đặc biệt, ngay từ đầu, người đọc đã biết 3 chữ cuối cùng của sách là gì.

Nhưng đọc chưa hết trang đầu tiên, hắn đã phát hoảng. Hoảng vì lượng thông tin đậm đặc. Hiện lên cả một xã hội đất chật người đông.

Đông người như thế mà hắn thấy ai cũng như đã gặp rồi.

Bỗng tò mò, không biết các độc giả trẻ có thấm hết sự đặc quánh này chăng?

Từ một tác giả cũng chỉ trẻ như họ.


- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Lý Thái Tổ,,Vietnam

?

Con người làng quê VN dường như đi trên đường đời với cái lưng đưa ra trước.

Họ tiếc nuối, níu kéo quá khứ hơn là chấp nhận tương lai.

Tiếc là, họ có vẻ đang thất bại ...


- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Phan Đình Phùng,Quang Tri,Vietnam

Học

Về quê chẳng có việc gì làm, ngồi nghe VTV ba hoa chán quá.

Lúc nào cũng tự hào dân V học giỏi. Học giỏi cũng vui, cũng mừng, nhưng có nhất thiết tự sướng đến cỡ đó không? Sao không nghĩ một chút xa hơn?

Người xưa học giỏi, thi đỗ là xong. Dường như tiểu sử chỉ đến đó. Chả trách người nay cũng học kiếm một đống bằng ... rồi nghỉ (!?).

Nói đâu xa, hắn cũng từng học giỏi ...


- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Phan Đình Phùng,Quang Tri,Vietnam

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Xuất hành

Đầu năm xuất hành về quê.

Tàu hết vé. Một bằng chứng nữa cho thấy Tết cổ truyền đang thay đổi ("cổ" "truyền" lại nhưng rơi rớt dần).

Lên xe khách. Được nhà xe đãi một món hổ lốn: bắt đầu là một bản nhạc sến gì đó nhão nhẹt, tiếp theo là Cô gái mở đường, rồi Mây lang thang. Đến mấy bản nhảm nhí đương đại thì hắn quyết định thử headset đi kèm theo iPhone 5.

Cải tiến của Apple vừa với lỗ tai hắn hơn, vốn dĩ xưa nay vẫn không thích tai nghe nhét vào tai.

Ở băng ghế trước cũng có hai người nghe headphone, có cái đầu và đeo kính giống hắn. Khác là, áo nâu sồng và tay nải vàng, hihi.

Vô tình nhìn thấy, sư thầy vừa nghe nhạc vừa lướt facebook sành điệu, lại toàn các ảnh teen girls chu mỏ trợn mắt, hehe. Rồi sư thầy còn lục danh bạ, lướt cái danh sách dài dằng dặc khiến hắn chóng mặt. Cuối cùng rút ra ... thêm một điện thoại nữa (!?).

Ngồi cạnh hai sư thầy là một gã to con, trông rất phong trần với khuôn mặt dễ mến. Một lúc sau thì hắn nghe gã nói tiếng Hoa vào điện thoại, và khá vất vả trả lời tiếng Việt với người phụ xe.

Mà gã thực sự dễ mến. Khi xe rảnh, gã chọn một trò chơi gì đó có con mèo trên màn hình cảm ứng to đùng đầy tiếng Hoa cho cô bé con đang được mẹ bế ngồi cạnh nghịch. Lúc xe chật, gã vui vẻ ép người cho người khác ngồi ghép vào. Xe dừng tí chút, gã tranh thủ nhảy xuống rít vội điếu thuốc và dụi ngay khi xe chuẩn bị chạy.

Trong khi hai thanh niên ngồi cạnh hắn thì vô tư phả khói trên xe. Sư thầy ngồi trước còn quay lại nói gì đó, hoá ra mượn bật lửa để ... cùng góp khói, huhu.

Giá như đồng chí Lại Văn Sâm nói gì về điều đó thay vì ba hoa những câu sáo rỗng trên tivi. Giá như các nhà khoa học chỉ cho các cô gái cách tránh say xe thay vì ráo mép những tinh vi vớ vẩn.

Cuối cùng thì chuyến xuất hành (không phải du xuân) của hắn cũng thành công tốt đẹp. Ở nhà em gái thì bắt được 3G nhưng ở nhà thì chỉ có edge. Chậm, song dù sao cũng nối được với thế giới :-)


- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Phan Đình Phùng,Quang Tri,Vietnam

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

Đối

Mình chả dám học đòi cụ Tú mà theo câu "bất khả vô văn".

Chẳng qua bứt rứt trong người, gõ mấy chữ gọi là lịch sự.

Năm cũ qua đi, không tiễn đôi câu thì cũng bạc

Ngày mới vừa lại, ra chào một tiếng chẳng hao gì



Tiễn thế này:

Giương vuốt, nhe nanh, tiếng oai phong
Rốt cuộc qua đi rồi vẫn thế!

Và chào:

Phùng mang, trợn mắt, thân luồn lách
Nay thời vừa đến có ra chi?

Mùng 1

Số 1, không cần nói gì thêm nhiều, đã là cả một sự bắt đầu.

Đúng lúc giao thừa, trời rào lên một cơn mưa, hầu như cùng lúc với tiếng nổ bùng bục của pháo hoa.

Với những mâm cúng ngoài trời, có lẽ cơn mưa khá nặng để có thể gọi là mưa xuân.

Bỗng nghĩ, có lẽ ... những nhà làm lịch đã đúng, quả đó là một thời khắc giao mùa (!?).


Sáng dậy trời hơi ảm đạm, nhưng cũng đủ để pin mặt trời bật sáng từ 6h30.

Không khí dịu mát. Đi làm.

Người người cũng bắt đầu đổ ra phố. Đông nhất là ở gần các chùa. Nhiều người cầm trong tay những nhành lá hơi heo héo, chắc được gọi là lộc. Và lộc ấy có lẽ được mua, từ mấy mẹt lá trầu bày bán ngay cổng chùa.

Chưa kịp mừng thấy mọi người nghiêm chỉnh chấp hành luật lệ giao thông, thì đã gặp những trai thanh gái tú thản nhiên vượt đèn đỏ. Ở bùng binh Nguyễn Tri Phương - Điện Biên Phủ, xe 115 đậu dưới lòng đường, người nằm trên hè phố.


Hy vọng cũng thắp lên những nghi ngờ. Y như lúc nghe các đạo mạo lẫn xinh tươi ráo mép trên tivi. Y như khi đi chợ hỏi có phải hàng Trung quốc.

Xưa cụ Tú "lặng lặng mà nghe chúng chúc nhau", nay cũng chúc. Chúc rằng: Năm Mới!


Bonus: Trên đường đi trực




Dừng thắp hương miếu bên đường. Vị trí này thẳng trục cầu Thuận Phước.

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Tứ quân tử

Vốn chẳng định nói về quân tử, là loài đã bị tuyệt chủng trên đất nước này (!?).

Mà chỉ định nói về hoa. Nhân năm đầu tiên Đà Nẵng có đường hoa. Và mình cũng có thời gian lang thang dạo phố xem hoa Tết. (Lạ là có bao giờ tất bật gì đâu, sao trước chẳng thong dong?).


Không hiểu sao mình cứ bị ám ảnh bởi câu thơ của cụ Nguyễn Yên Đổ:

Đương say ta chẳng biết rằng hoa

Mình không chưng hoa, cũng chẳng chơi hoa. Xưa nay nghe thiên hạ ba hoa nhiều, rảnh rỗi tối ba mươi, mới hỏi chuyện cùng bạn Gúc. Bỏ qua những lộn xộn tứ quý, tứ bình, ... mình thử xem tứ quân tử.

Trừ một vài (có lẽ) lầm lẫn tùng trúc cúc mai, thì tứ quân tử của người xưa là mai lan trúc cúc.




Đầu tiên nói về thứ tự, hình như phải là mai-lan-trúc-cúc, nhầm lẫn thành mai-lan-cúc-trúc khá phổ biến.

Nhầm lẫn rất nhiều nữa là lạm dụng hai chữ thuỷ mặc, trong khi tranh rõ là có màu.

Mình sẽ không lạm bàn, vì sao được xưng là tứ quân tử. Chuyện này hẳn không thể tóm tắt trong vài dòng. Nên cũng sẽ không xem mặc mai, mặc lan, mặc trúc, mặc cúc.

Tuy nhiên, nếu thắc mắc về lan, mình lại hoàn toàn không thắc mắc về trúc. Từ xưa mình vẫn phục trúc quân tử:

Vị xuất thổ thời tiên hữu tiết
Đáo lăng vân xứ dã hư (vô) tâm

Nhớ chuyện lý luận của cụ Mạc (Đĩnh Chi) bên Tàu, rằng chim sẻ (tiểu nhân) không được vẽ đậu cành trúc (quân tử). Tuy nhiên lại thường xuyên có chuyện vẽ chim sẻ đậu cành mai thì chẳng thấy cụ í nói gì, hihi.

Chuyện mai thì khá ồn ào. Cây mai vàng ngày nay của dân xứ ta thực ra chẳng liên quan gì đến cây mai giỏi chịu gió rét đứng đầu tứ quân tử. Mình xem từ điển Thiều Chửu thì mai được dịch là mơ, chú thích có hoa mơ trắng và hoa mơ đỏ. Nhiều tranh tứ quân tử vẽ hoa mơ đỏ khiến không ít người tưởng tứ quân tử là đào-lan-trúc-cúc. Học giả Đông A còn mắng cây mai vàng là giả tá. Than ôi, nếu nói giả tá ở xứ này thì đâu chỉ một mai vàng?

Mai lan trúc cúc tứ quân tử lưu lạc xứ ta chỉ còn mỗi cái tên. Hình hài xưa nếu ai biết đến chẳng đã gọi mơ lan tre cúc?


Hoa ngày Tết la liệt mai cùng cúc, vàng tươi khoe sắc xuân, vàng rực rỡ tượng trưng phú quý. Mai vàng đã giả tá rồi, còn cúc vàng liệu có ...

Tuyết và nắng

Âu, Mỹ, tuyết rơi dày
Nơi này đầy nắng ấm
Ông trời có lẩm cẩm
Trong thời khắc giao ngày?



Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

Chúng tôi sợ Tết

"Chúng tôi sợ Tết" chỉ là một trong những tính cách của thành viên "Hội những người thích ở một mình". (Theo Joe Ruelle, tức Mr Dâu (Tây), Ngược chiều vun vút, trang 257).

Mình đọc, và nhận ra tư cách thành viên hơi bị quá chuẩn của mình, hihi. Trừ một băn khoăn nho nhỏ,  "Chúng tôi yêu mèo.". Nhưng biết đâu đấy, hehe.

Ai có thắc mắc xin tham khảo sách đã dẫn, không tiện gõ lại ở đây.

Nhạy cảm

Ông giáo sư Mỹ đang bị "ném đá" vì "nói xấu" người Việt.

Trong đó ổng nêu nhiều tính xấu, và tính "nhạy cảm" với bị phê bình.

Có thể, ông ta sai.

Nhưng liệu có ngày, điều sai hôm nay sẽ trở thành đúng?



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Chính danh

Danh không chính thì ngôn không thuận.

(Ai đó nói không phải tui).



Lại có chuyện cục điện ảnh gì đó cấm phim.

Bà cục trưởng, không biết giỏi cỡ nào (chẳng ai biết bả làm được cái gì), nói cứ như ông nội họ.

Mà, không biết bả ở đâu ra, có tư cách gì mà đại diện cho hàng bao nhiêu người như vậy?



Không do người dân lựa chọn, quan chức xứ này, đại loại thế cả ...

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Tết

Tết đến mà chi, đến mà chi?
Người mong Tết đến để làm vì
Trời mang Xuân đến như vô ý
Riêng ở trong ta một tiếng: xì.



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Kịch

Có người nói: một trận đấu bóng đá ở VN là một vở kịch, các cầu thủ là những diễn viên, huấn luyện viên là đạo diễn, còn người viết kịch bản là dân cá độ.

Cũng có câu: hôn nhân là một vở kịch nhiều hồi mà hai nhân vật chính đã chết ngay từ hồi đầu tiên.


Nói cho nó vuông: đời là một vở kịch. Là một vở bi kịch khiến mọi người cười và là một vở hài kịch khiến người ta khóc.


Thế nào cũng có người phản đối.

Nhưng dường như ở VN lại đặc biệt đúng.

Vẫn có người phản đối. Bảo rằng dân ta không biết gì về kịch.

Đúng, không biết gì, song sống trong đó.


Bề mặt của đời sống chính trị luôn là những cuộc diễn. Điều chính yếu được quyết định bởi hậu trường.

Như thường nói: ngồi trên bàn họp bàn chuyện nhậu, ngồi nhậu mới bàn chuyện làm ăn.

Hay như lễ hội xứ ta, vài ba người diễn dăm bảy người xem. Chưa bao giờ thực sự là hội.

Những chuyện này sẽ dễ dàng được nhận thấy bởi một anh "Tây" (như anh Dâu Tây - Joe chẳng hạn). Anh ta cứ tưởng sẽ xảy ra chuyện gì đó ở một lễ đính hôn, nơi hai người quyết định cuộc đời riêng của họ. Người Việt ngồi cạnh mỉm cười: chẳng có gì xảy ra cả. Lễ ăn hỏi chỉ là một vở kịch, mọi điều cần thiết đã được thoả thuận ở một nơi khác.


Mới biết, chúng ta đều là những kịch sĩ tài ba.

Diễn cho người khác xem, để che giấu hậu trường.

Và, đến lượt mình, lơ đãng ngó qua những vở bi-hài-kịch người khác diễn ...

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Oải

Tết đến lòng không động
Nhưng vẫn bị vạ lây

Huhu


Trời ấm nắng lạnh gió
Người những rượu cùng bia

Oải.



Hôm nay mới có thời gian nhìn lại. Thấy nhật chí của mình báo: tháng một (41).

Có lẽ tháng một của lịch thì vẫn chỉ 31 ngày chứ nhỉ? Hehe.


Hoá ra cũng rảnh kinh, hihi ...

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

Mỹ nhân

Hôm nay, mình yêu nước đột xuất.

Lý do là đã xem một bộ phim Việt. Mỹ nhân kế. Hehe.

Thực ra thì cũng do chẳng có phim gì khác để xem @ this weekend. Hihi.


Về phim thì nhiều người đã nói nhiều rồi.

Thôi thì, mình đã thấy chân dài (aka mỹ nhân). Và nói như thời sinh viên, vì rằng nàng đẹp ... Haha.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Coffee

Hắn hầu như không bao giờ uống cà phê. Trừ đôi ba lần gọi là thử.

Mấy ngày này hắn thấy như đang có một cuộc chiến, a coffee war.

Kẻ khơi mào, hay đơn giản chỉ là nguyên nhân, là sb.


Thấy đấu comments tùm lum tè le. Mà dường như chỉ có nhân dân là chiến bại !?



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Boss

Sếp mình là người bất hạnh.

Nhưng không phải do ổng bất tài và nhiều thất bại.

Mà do những người yêu mến ổng phò suy (thì mới chơi với người thất bại như ổng) trong khi ổng vẫn phò chính thống.


- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Vietnam