Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Ảo

Còn nhớ, lúc bắt đầu viết blog, mình xem như bắt đầu viết nhật ký.

Tuy nhiên có sự khác biệt, là blog mình để public, sẽ không giấu kín như một nhật ký thực thụ.

Điều này khiến blog không có những gì quá riêng tư. Với mình, sẽ là đủ. Đủ, như một người bạn có thể tâm sự hầu hết mọi điều. Còn điều không, có lẽ đáng để không. (Bỗng nhớ Bridget Jones Diary, hihi).

Từ rất lâu trước đó, mình đọc thấy rằng, nên viết nhật ký như một phương pháp tu thân. Nhưng mãi mình không bắt đầu (có lẽ chẳng muốn tu thân, hehe, nói gì tới tề gia, trị quốc, bình thiên hạ).

Cho đến khi gặp Yahoo! 360° (phải chăng tại mình lười bút, giấy mà siêng keyboard?!). Ngày ấy, ở đó thật là tấp nập. Thực ra thì mình vẫn chỉ viết nhật ký, như một nơi để trút những vui buồn. Mà mình lại thường buồn nhiều hơn vui, nên hẳn "ngôi nhà" của mình buồn thảm lắm.

Rỗi rãi, mình lang thang thăm nhà "các bạn" không quen. Lai vô ảnh khứ vô hình, bởi mình nghĩ nếu các bạn ấy theo dấu đến thăm nhà mình chỉ tổ buồn lây, hihi.

Kịp đến Yahoo 360 tan rã, người người tứ tán. Multiply, wordpress, Yahoo! 360plus, blogspot, etc. Mình cũng bon chen tậu nhà khắp nơi, cả những nơi hẻo lánh như Friendster. Những người mình quen biết (biết nhiều hơn quen) hầu như sang Mul nhiều nhất. Bên đó có dáng dấp mạng xã hội, giao lưu nhiều hơn. Mình cũng tạo một nick Mul, rồi ... để đó.

Một phần, dạo đầu vào Mul phải leo tường vất vả, mà mình quen đường hoàng, hehe. Thêm nữa, mình tự kỷ, vào đó không hợp. Mình thiền trong blogspot.

Bác mình có lần nói, mình thuộc dạng "tâm giao", không "quảng giao". Ngẫm bạn bè xưa nay, không học cùng phổ thông thì cũng quen ở đại học, ra đi làm thêm đồng nghiệp. Không nhiều, không ít, nhưng thực sự mấy tri âm?!

Nhiều người lạm dụng từ "bạn". Ngồi nhậu mình bảo, em ở nhà đọc entries còn vui hơn. Những người "bạn" trên mạng thông minh hơn, vui tính hơn, hiểu biết hơn nhiều. Dĩ nhiên, nói thế, cũng phải cân bằng.

Mình chọn Yahoo Plus làm nơi tiếp bạn bè. Chuyển được nhiều thứ từ 360 sang đây. Của nả không quan trọng, những gì mình viết ra bất quá cái hố của ông thợ cạo "vua có tai lừa". Yahoo thì ngày càng chuối ơi là chuối, nhưng cũng vượt qua được. Sắp tới lại còn chuyển sang đây.


Lan man thế.

Tự kỷ nhưng mình cũng quen (một ít) và biết (nhiều) người thú vị trên thế giới ảo.

Tiếc là đang vào giai đoạn thoái trào. Nhiều người thích qua lại ngắn gọn trên FB. Nhiều người đóng cửa chỉ chơi với bạn bè trong friend list. Nhiều người thì không viết nữa.

Mình vẫn cứ rảnh là lại lang thang. Có khi quen lối thấy cửa đóng then cài. Có khi chỉ thấy hoa đào cười với gió đông.

Có nhà, hễ cứ vào được là mình lại xông vào. Hàng ngày. Bookmarked.



Một nhà như vậy là nhà Lão Thầy Bói Già. Mình cười với Hội sản xuất bàn là, rưng rưng nước mắt với thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên.
Lâu nay, mình đọc thấy Lão Bói ốm nặng. Mình biết về Lão nhiều hơn qua comments của bạn bè Lão. Mình ngóng tin trên FB. Mình không rõ Lão bệnh gì. Mình lạc quan thấy bạn bè Lão hy vọng.
Thế rồi, sáng nay, mình thấy những comments thật buồn.

Bây giờ, mình được biết, thế giới ảo cũng có chia ly.
Sinh thời Lão bảo: ở đời sợ nhất là nhạt.
Vắng Lão đời nhạt đi nhiều.

Chắc Lão cũng không biết rằng, có người âm thầm hâm mộ Lão. Mong rằng điều đó giúp cho Lão nhanh siêu thoát. Vì đơn giản có thêm một người yêu mến. Và vì đó là điều mình cầu chúc cho Lão.

(Không đâu bỗng dưng mình nhớ tứ thơ Tú Mỡ khóc vợ ...)

Anh đi trước còn tôi ở lại
Công việc đời còn dở chút thôi
Bao giờ công việc xong xuôi
...

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

Cơ tâm

Mấy ngày nay, báo chí xứ nọ rộn lên với "máy phát điện chạy bằng nước".

Vẫn thói hám danh hơn thực. Người ta mơ về giải Nobel hơn là mong muốn một cái máy có ích cho loài người.

Nếu có thực chất, có thể nghĩ về một nguồn năng lượng sạch, có thể nghĩ về một nguồn năng lượng thay thế.

Bản chất nó là một cái máy chạy bằng nhiên liệu hydro. Hydro được tạo ra từ nước.

Đến đây, mình chỉ nghĩ về định luật bảo toàn năng lượng. Nôm na như dân ta vẫn nói, "... không tự sinh ra không tự mất đi, chỉ chuyển từ túi người này sang túi người khác ...", hihi.


Liệu công năng do máy đem lại có hơn năng lượng bỏ ra để tạo hydro cho nó chạy hay không?


Ông tiến sĩ xứ nọ giữ bản quyền về một loại chất "ma thuật" (hoá chất, xúc tác, chất khử, ... gì gì đó). Chất này giúp cho tiến trình tách hydro từ nước.

Mình lại nghĩ (thuật toán bắc cầu, hehe), sản xuất ra chất đó cần bao nhiêu năng lượng?

Trong trường hợp tất cả dẫn dắt trên đây là sự thực (thời buổi "lá cải" nhiều như sâu, huhu).



Khi đốt củi nấu cơm, hẳn không ai nghĩ những cái cây đã tích luỹ năng lượng cho mình!? Dùng than, rồi dầu rồi xăng, mấy ai ý thức nguồn năng lượng hoá thạch được hình thành qua bao nhiêu năm?!

Chúng ta đang ngày ngày ăn cắp của để dành của đất mẹ.

***

Mình nhớ lại, trước đây hàng bao thế kỷ, con người đã mơ ước về "động cơ vĩnh cửu".


Thơ ngây, mà trong sáng!

Ngày nay, than ôi ...




Bonus: (Chép lại từ Cổ học tinh hoa)

166. Cơ tâm.

Thầy Tử Cống đi qua đất Hán Âm, thấy một ông lão làm vườn đang xuống giếng gánh từng thùng nước đem lên tưới rau.
Thầy Tử Cống nói:
Kia có cái máy, mỗi ngày tưới được hàng trăm khu đất, sức dùng ít mà công hiệu nhiều. Cái máy ấy đằng sau nặng, đằng trước nhẹ, đem nước lên rất dễ và tên gọi là "máy lấy nước".
Ông lão làm vườn nói:
Máy tức là cơ giới, kẻ có cơ giới tất có cơ sự, kẻ có cơ sự tất có cơ tâm. Ta đây có phải không biết cái máy ấy đâu, chỉ nghĩ xấu hổ mà không muốn dùng vậy.

Trang Tử.

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Identity


Identity (2003) là bộ phim Mỹ mình mới xem tối nay trên HBO.

11 người có thân phận rất khác nhau tình cờ gặp nhau trong một motel. Trời mưa to, đường ngập không đi được, và điện thoại bị cắt đứt.

Từng người, từng người một bị giết chết một cách bí ẩn ...

***

Người Mỹ luôn có những bộ phim nói về những ý tưởng kỳ lạ.

Về tính đa nhân cách.

Những nhân cách tham lam, lười biếng, hung dữ, khiếp nhược, ... lần lượt bị giết.

Cho đến lúc nhân cách mạnh mẽ tìm cách tiêu diệt một số nhân cách khác, kể cả chính mình, để cho nhân cách dễ thương nhất được sống.

***

Tất cả những con người trong motel kia chỉ là một.

Và dường như cuối cùng chỉ còn lại một nhân cách. Khỏi bệnh.

***

Nếu chỉ có thế thì không hẳn là một phim Mỹ, hihi.


Nhân cách đáng sợ nhất là nhân cách đang lớn.



Đứa bé tự kỷ mới thực sự đứng sau tất cả ...

Yêu







Này bạn, tôi biết bạn yêu con bạn nhiều lắm.

Một tình yêu rất thật.

Từ một thực thể không gì có thể thật hơn là chính bạn. Đến một thực thể khác vô cùng gần gũi là con bạn.


Vinh danh sự sáng tạo của Đức Chúa Trời, các cá thể dù gần gũi đến bao nhiêu cũng không bao giờ giống hệt nhau.



Có người yêu con chim lắm, nuôi nó trong lồng son dát vàng.




Có bao giờ bạn tự hỏi, điều bạn làm sẽ tốt nhất cho con bạn chứ?

Tình yêu liệu có sai?





Có thể, tôi nghĩ, tình yêu không bao giờ sai.

Nhưng, thường, người ta tự nhân danh tình yêu mà không hề được uỷ quyền ...