Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Sau giờ làm việc

Tăng 1: bowling Corpmart.

Tăng 2: tất niên nhà Hoài, gần bến xe.

Tăng 3: karaoke Phố Hongkong Hoà khánh.

Về, xe máy cháy đèn.

Mai, tất niên Sơn trà.

And now, it's the time to my bed.



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Plato

Chuyện này trong xã hội có nhiều.

Đặc biệt nhiều nữa, là trong xã hội mà hắn đang ngụp lặn.


Ấy là nói nhân chuyện nhà văn X nhà văn Y từ chối nhận giải thưởng A giải thưởng B.

Nếu mình được giải cao thì thôi, còn được giải thấp thì mới ồn ào lên.

Suy ra sự phản đối có tính chuyên môn (!?).

Mà đã chuyên môn thì phải có được người giỏi chuyên môn ở vị trí xứng đáng.


Xã hội ta không thế.

Người có vị trí danh chuyên môn thực chẳng chuyên môn. Mà người có chuyên môn có được vị trí thì cũng đánh mất luôn chuyên môn.

Thế nên không lạ là 10 giải được trao có tới 8, 9 giải bốc mùi nồng nặc.

Đến đây thì thấy, đã không có chuyên môn mà ngoài chuyên môn cũng không có nốt.

Nghĩa là tư cách liêm sỉ gì cho vào sọt rác hết cả.


Hắn có lần nói về sếp: ổng biết đếch gì về chuyện đó. Đồng nghiệp phê bình, hắn cãi: bình thường thôi, việc của ổng là làm sếp, ăn lương sếp, việc của hắn là làm nghề, ăn lương nghề. Cứ chủ tịt thì phải trồng lúa giỏi hơn bác nông dân na?

Lúc khác hắn chửi: sếp ngu như ... (xin lỗi loài chó, hehe). Cái này mới nói về nghề nghiệp của sếp nè. Đồng nghiệp lại bảo, không phải ngu đâu, khôn đó. Gọi là khôn quá (khôn quá hoá ngu?). Ngu hay không còn bàn cãi, nhưng mất tư cách thì chắc luôn.


Chị Sầu riêng tự nhận là mình phê bình khôn (hơi hơi khôn thôi, hihi), nói: phía nào cũng tối.

Nói vậy là ngang Ngô Tất Tố viết hiện thực phê phán rồi. Haha.



Hắn chép lại lần nữa câu của nhà triết học Plato:

Một trong những hình phạt dành cho những ai từ chối tham gia vào chính trường đó là cuối cùng họ sẽ bị cai trị bởi những kẻ kém cỏi hơn họ.

Tam quyền phân lập

Hơn lúc nào hết, cần thiết lập tam quyền phân lập.

Và một hiến pháp thực thụ.



Vì đối tượng đang có nhiều dấu hiệu vi phạm pháp luật nhất

chính là cơ quan hành pháp!

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Ngày

Sáng, chán nản.

Trưa, buồn ngủ.

Tối, đau đầu.


Hết, đi ngủ.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Mỹ nhân kế

Hình như phim Mỹ nhân kế ra mắt tối qua.

Phim chưa xem, mà cũng không chắc có xem không, đã thấy buồn cười rồi.

Ấy là qua các comments trên Facebook. Hay nhất là câu của một bạn Nàng Thơm nào đó, đại loại phim kể về các số phận đau khổ, cuối phim lại chết gần hết, thế mà thấy ... mắc cười. Hihi.


Nghiệm ra là, các đạo diễn vn, nếu khôn ngoan, không nên tự gọi thể loại phim do mình làm ra, mà tốt nhất hãy để cho khán giả tự đặt. Còn không thì, cứ phim hài mà giã, cho chắc. Hehe.

Vì người vn tính vốn hay cười (ăn nhanh đi chậm hay cười).


Cười (chê) cũng lắm, nhưng rút cục lại bảo: so với những vân vân và vân vân, thì phim ... cũng xem được. Haha.

Thật không hổ danh dân tộc hạnh phúc nhất nhì thế giới!



Thế nên, năm nay, Tết, lương thấp, thưởng không có, xã hội rối loạn trộm cắp cướp giật, ...

Thì, cũng không có chuyện gì đáng buồn ...

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Không thèm đọc

Hắn nhận được qua email bản kết luận tổng kết năm.

Hình như dài mấy trang.

Liếc thấy mấy chữ "quyết liệt" với lại "nhiệm vụ chính trị".


Hiểu. Chẳng cần đọc làm gì.

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Nửa

Nhân nghe mấy bài hát giọng Quảng của Ánh Tuyết.




Người khen kẻ chê cũng lắm.



Thời nhỏ còn đi học, hắn không ít lần tự hỏi, tại sao trên dải đất miền Trung, nhiều vùng chẳng cách xa nhau là bao mà giọng nói khác nhau đến vậy?

Hỏi rồi bỏ đó.

Lớn lên chút, đọc nhiều sách sử, hắn cho rằng cách nói có phần cố tình trại âm của người Huế (kiểu bát-bác, bản-bảng, ...) có thể do tục kỵ huý đáng sợ chốn thần kinh?

Rồi hắn tìm đọc sách của Hồ Trung Tú về giọng Quảng, nhớ hồi học xong phổ thông, đến Tam kỳ lần đầu, hắn xiết bao lúng túng với nghe và nói.


Nhiều sách đã viết rằng, dân tộc này bao năm chống chọi giặc phương Bắc. Nhưng ít có cái nhìn sâu hơn. Bản thân chính "giặc phương Bắc" của chúng ta cũng luôn vất vả với giặc phương Bắc của họ (mà hai triều đại hùng mạnh Nguyên, Thanh bắt nguồn từ đó). Và chúng ta, đến lượt chúng ta lại là giặc phương Bắc của những dân tộc khác ...

Hắn nghi ngờ chữ "chúng ta" trong trường hợp này. Như HTT cố tìm câu trả lời, nếu nói "chúng ta" mang gươm đi mở cõi, thì "họ" đi đâu? Bị diệt chủng một cách man rợ chăng? Hay bị tuyệt chủng bởi bị đuổi chạy vào chốn rừng thiêng nước độc?

Những dân tộc đủ tàn bạo và ít nhân văn đến độ làm biến mất cả một nền văn hoá không có nhiều.


Câu trả lời của HTT đem đến một cách nghĩ khác. "Họ" đã ở lại. Nghĩa là "họ" ở lại trong chính chúng ta, trong huyết quản khó nhận thấy và trong giọng nói lồ lộ đã bao năm ...

Nói vậy, chúng ta vô tâm lắm. Cứ ra rả với những con rồng với những cháu tiên. Có thể nhiều, rất nhiều trong "chúng ta" quên đi một nửa của mình ...


Hắn từng có ý nghĩ cực đoan, về một dân tộc tận diệt một dân tộc khác. Thậm chí nay còn hãnh diện trên những di sản không-phải-của-mình.

Hay, trong chừng mực nào đó, hắn vẫn có phần đúng, nếu những con người ngày nay tiếp tục thờ ơ như ngăn lại dòng chảy của một nửa huyết quản trong mình.

Như thế, đúng là tận biệt, huhu ...

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Không khí

Không khí ở đây là không khí chuẩn bị Tết.

Ca mình làm vệ sinh cuối năm. Mình lau được một mảng tường nhà bếp. Hihi.

Đúng là truyền thống dân tộc. Cả năm ở bẩn, sạch ba ngày Tết.
Cả năm đói nghèo, ba ngày Tết rượu thịt thừa mứa. (Năm nay có lẽ cũng không mấy thừa mứa, nhưng vẫn là tâm tưởng ấy vậy.)


Công việc của mình vẫn thật nhiều ngổn ngang, mà sao lòng nguội lạnh?

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Chuyện chó ỉa

Đúng hơn là chuyện ỉa của chó. Nhân đạp xe lòng vòng thành phố đáng sống thấy người dắt cho đi ỉa. Cũng nhân thấy cái ảnh hay trên Fb bạn QV. Hehe.

Tây nuôi chó, thường dắt chó ra khỏi nhà đi dạo, nó ị đâu họ dọn đó.

Ta cũng nuôi chó, cũng thường dắt chó ra khỏi nhà, nhưng không phải để đi dạo, mà để cho nó đi ị. Bất cứ đâu, miễn không phải nhà mình.


Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Thạch Sanh

Bận việc, chạy tới chạy lui, thấy mấy đứa tập kịch tự biên tự diễn, chuẩn bị mốt tất niên.

Có cảnh lâm tặc bị điệu vào gặp Diêm vương. Mấy đứa nói, lâm tặc phải hung hăng lên chứ.

Mình nghĩ, lâm tặc có thể có hai loại, hoặc chỉ có một nhưng hai thái độ. Hung hăng, hay ...


Định góp ý, lâm tặc có thể van xin, nói: con phận dân nghèo, bị quan lại cướp hết ruộng đất, phải lên rừng đốn củi kiếm ăn qua ngày.

Nghe giống Thạch Sanh quá, hihi.

Thời buổi, Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều. Hay đúng ra Thạch Sanh đã nhiều mà Lý Thông còn nhiều hơn.

Xem ra đụng chạm, tự kiểm duyệt, hehe ...

Bận và thơ

Việc tuy bận nhưng lòng không bận
Nên mới ngồi suy nghĩ vi vân
Để cho thư thái tinh thần
Vài dòng thơ chép như phần mai sau ...


Hehe ngồi họp, tự nhiên nghĩ tới bài thơ, bèn nhớ đến đâu chép đến đó.

Tiêu đề: Ga xép
(Bình loạn: lớp trẻ ngày nay e chẳng mấy ai biết ga xép, chợ xép là gì, đến gác xép còn không biết ...)

Tác giả: Nguyễn Bính

(Bình loạn: tác giả mở đầu bằng thơ tả cảnh)
Cất lên theo lối nhà sàn
Hai đầu sẵn có hai giàn ti-gôn

Tường vàng mái đỏ màu son
Nhà ga lại có linh hồn nhà ga
Loanh quanh vẫn cụ xếp già
Thuỷ chung bốn chuyến tàu qua một ngày

Có ông ký trẻ về đây
Vợ con chưa có suốt ngày ngâm thơ
Cụ xếp có cô gái tơ
Xuân xanh đã chín vẫn chưa lấy chồng
Cụ xếp vẫn cứ ung dung
Để lau kính trắng ngồi trông bốn trời.

(Bình loạn: nhiều bạn đọc đến đây những mong ông ký với cô gái trẻ xé toạc bức tranh tả cảnh, biến nó thành đoạn video sôi động như gangnam style. Nếu thế đã chẳng nên thơ ...)

Thưa rằng hoa cứ việc rơi
Tàu kia cứ việc ngược xuôi đúng giờ
Để cho cậu ký ngâm thơ
Cụ lau kính trắng, cô mơ chồng hiền

Lạy trời năm tháng bình yên
Cụ xếp vẫn cứ ở yên ga này
Tàu qua bốn chuyến một ngày
Sân ga vẫn cứ rụng đầy hoa tươi
Thục nữ chưa kén được người
Ông ký quân tử vẫn ngồi ngâm thơ ...

(Bình loạn: thơ mà như một bức tranh, the movie of lives is captured into a still image, thế mới tài ...)

Chứng minh nhân dân

Mình vốn không nghĩ rằng phải chứng minh ai đó là nhân dân.

Nhưng dần thấy có lý, vì có quá nhiều kẻ không thể gọi là nhân dân (chẳng nhân cũng chẳng dân).

Trớ trêu là ở chỗ, chính những kẻ đó lại tự cho mình cái quyền chứng minh người khác là nhân dân.


Người ta vẫn ngoan cố đòi ghi tên bố mẹ người dân lên giấy CMND (vừa phi truyền thống, vừa phi hiện đại). Nại lý do là sự chỉ đạo của một con sâu bự vừa ngu vừa tham vừa vô liêm sỉ.

Mình chẳng có phản đối gì chuyện tên ba mẹ mình được ghi trên giấy tờ của mình. Nhưng thấy rằng việc đó thật thiếu nhân văn.

Và không lên tiếng thì cũng thiếu nhân văn ...

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Dễ thương

Một giọng nữ dễ thương gọi vào di động của hắn. Nói muốn mở cho hắn một thẻ gì gì đó.

Nghĩ bụng, không có nhu cầu. Nhưng rút cục lại bùi tai.

(Một em gái xinh đẹp dễ thương như thế sao không bùi tai cho được.)


Tóm lại, hắn sẽ có một tấm thẻ mới (chưa biết để làm gì). Và một cái tên dễ thương cùng số điện thoại lưu vào danh bạ, hehe.


Em gái kiểm tra các thông tin, và hỏi thêm một số điều phụ. Khi hắn trả lời câu hỏi single or married thì em gái lúng túng, nói em hỏi thiệt đó. Haha ...

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Phù

Phù, may, hôm nay các sếp đi tất niên, nên mình mới có thời gian làm xong một số thứ.

Hơn hôm qua là có ăn tối. Nhưng ăn xong thì đã hơn 9 giờ tối.

Phù, ...

Lại ...

Không hiểu sao thức giấc sớm.

Trời mới tờ mờ sáng.

Nằm im.

Nghĩ về 3 công việc đang tiến hành. Ở 3 nơi khác nhau. Đều gấp gáp.

Nghĩ về 3 cuốn sách đang đọc. Cũng ở 3 nơi đọc sách khác nhau. Đều dang dở.


Một cơn mưa rào lên. Nghe rất rõ. Hết rất nhanh.

Trời vẫn hửng nắng.

Vẫn đi ra rồi lộn vào vì quên bao rác.

Lốp xe đạp vẫn xẹp lép. Bơm.

Sân ướt át vẫn đầy rác quảng cáo.

Xe máy vẫn dựng ngang chắn cổng.

Quán cà phê hẻm vẫn ồn ào buôn chuyện.


Hết 30 phút tập thể dục (trí óc) buổi sáng.

Phải viết cho xong 5 bản mô tả 5 hệ thống khác nhau.

Và bắt đầu một thiết kế mới ...

Thời gian & công việc

Lúc thì không có việc gì làm.

Lúc thì không có thời gian.

Gần Tết đến nơi, tự nhiên quá bận :-(



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Pareto

Họp.

Đúng là, 20% thời gian giải quyết 80% công việc, 80% thời gian còn lại chỉ giải quyết có 20% công việc.

Với N, vấn đề còn là: giá như 20% thời gian kia ở ngay đầu. Đằng này nó toàn nằm vào cuối. Nên, chất lượng kém tưởng không có gì đáng ngạc nhiên ...



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2013

Javert or Valjean?

Có lẽ, hắn đọc Les Misérables hơi sớm so với tuổi.

Cũng chẳng trách được, thế hệ hắn có gì khác hơn để (gọi là) giải trí đâu.

Cho nên, cũng chẳng có gì là lạ, khi ngày ấy hắn nhớ thật nhiều chi tiết mà hiểu thì chỉ lơ mơ.

Và cũng như nhiều thiếu niên thời ấy, hiểu theo định hướng.


Hắn căm ghét gã Gia-ve độc ác.

Hắn thương cảm và khâm phục Giăng-Van-giăng dũng cảm và tốt bụng.

Nhưng hắn chỉ nhớ nhất những chi tiết mang tính phiêu lưu. Như Jean Valjean ẵm Cosette vượt tường cao chạy trốn, lọt vào một tu viện và gặp người đã từng được ông cứu bằng cách dùng sức mạnh vô địch của mình để nâng chiếc xe ngựa đè lên ông ta, mặc dù hành động này có thể khiến ông lộ thân phận đang lẩn trốn. Hay Jean Vajean cõng Marius đang bất tỉnh vượt hệ thống cống ngầm kỳ vĩ của Paris để cứu mạng cho anh ta.

Dĩ nhiên, hắn chỉ biết căm ghét chứ không bao giờ hiểu nổi những người như thanh tra Javert. Hắn mơ mộng về hành động cao thượng của cha xứ đã cứu Jean Valjean, nhưng dường như cách hiểu của hắn thấm đẫm kiểu suy nghĩ nguỵ quân tử.

Thực ra, điều này chỉ thể hiện nền giáo dục giáo điều mà hắn thụ hưởng. Còn điều trên có thể do lứa tuổi ăn chưa no lo chưa tới.


Nên, thời gian qua đi, hắn cũng quên nhiều.

Cho đến hôm qua, hắn xem bộ phim (hay đúng hơn là một vở nhạc kịch) Les Misérables (2012).

Có lẽ, chọn hình thức nhạc kịch cho một bộ phim là một phương pháp độc đáo. Hắn bỗng hiểu điều Victor Hugo muốn truyền tải.

Rõ ràng, Valjean đã vượt qua những bức tường còn cao hơn nhiều so với bức tường tu viện trong tưởng tượng của hắn thời ấu thơ. Và ông cũng đã chui qua những đường hầm dài hơn nhiều, tối tăm hơn nhiều, bẩn thỉu hơn nhiều so với cống ngầm thành Paris.

Hắn cũng hiểu, Javert là loại người không trắc ẩn, người bảo vệ trung thành của luật pháp. Đến độ trở thành nô lệ của luật pháp.


Có điều, cả Valjean lẫn Javert đều xa lạ với xã hội hắn sống hiện tại. Một xã hội không có luật pháp để có người bảo vệ hay thậm chí làm nô lệ. Một xã hội quá dễ thoả hiệp với cái xấu, đến từng cá thể, để có thể có sự sám hối chân thành, lòng cao thượng không nguỵ tạo, và lòng tin mãnh liệt như tin vào đức Chúa trời.



Vĩ thanh: Có chuyện kể rằng khi Nguyễn Văn Vĩnh dịch Les Misérables, ông đã gọi là Những kẻ khốn nạn. Sau đó ông sửa lại thành Những người khốn khổ theo góp ý của con trai là Nguyễn Nhược Pháp. Hôm nay, mình nghĩ, dù khốn nạn hay khốn khổ, thì đó đều không phải là những nhân vật trong truyện. Đó là độc giả. Neither Valjean nor Javert.




Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Ý tưởng

Sáng nay phòng Nghiên cứu tổng kết cuộc thi ý tưởng. Hình thức cuộc thi: mọi người cùng tham gia, mọi người cùng chấm điểm. Cơ cấu giải thưởng: 1 giải nhất, 1 giải nhì, 1 giải ba.

Kết quả: ngoài 1 giải nhất và 1 giải ba, có 02 giải nhì do bằng điểm. Nhưng không phát sinh gì vì 2 giải nhì này của cùng một tác giả. Tác giả đó là mình, hihi.

Sau cuộc thi là liên hoan cơm tấm.



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Hoàng Diệu,,Vietnam

để làm gì ...

Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng



Để làm gì, em có biết không?

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Luật pháp?

Tin báo chí đăng về sai phạm ở ĐN khiến nhiều người tin rằng đã xảy ra cuộc chiến giữa cụ Bá và gã X-man.

Thời buổi này khó mà phân biệt thực hư.

Mình chỉ thấy rằng, gã dị nhân kia thật không biết dị. Hàng bao nhiêu năm vơ vét mà không hề làm được cái gì. Còn thành tích phá thì thật vĩ đại. Ấy thế mà vẫn cứ leo lẻo ...


Vấn đề đáng nói lại nằm ở chỗ: xã hội này, ai còn sống đến ngày nay, ắt không vi phạm nhiều thời cũng sai ít chứ không thể có chuyện 100% tuân thủ được. Người ta cứ mặc nhiên sống với mũi dao chĩa vào người. Nên làm được gì mới khó chứ ấn dao phá người khác thì dễ.

Nhưng mấy ai nghĩ đến việc bỏ lưỡi dao đó đi? Cái gọi là sửa đổi hiến pháp không khéo mang lại đại hoạ ...


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Ảo hoá

Hắn, túc tắc từng tí một, số hoá cuộc đời hắn.

Một phần trong đó, hắn ném vung vãi lên mạng (chỉ mong, sau này tro cốt hắn cũng được rải xuống biển như vậy, hihi).

Một phần trong một phần này, hắn gọi là ảo hoá, được gửi gắm ở các blog.

Hôm qua, Yahoo blog thở hơi cuối cùng. Hắn tải về những gì được trả lại. Những câu chữ vui buồn, vài ba cái ảnh, mấy dòng comments ngắn ngủi thân thương từ những cái-tên-không-phải-ai-cũng-có-thể-gặp-lại.

Tổng cộng 44.2MB. Bèo, nhỉ? ...

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Lợn

Đọc báo, thấy câu: "Đàn ông nổi khùng vì bị Trang Hạ ví như con lợn".

Nghĩ, chỉ những con lợn mới nổi khùng mà thôi ...


- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Vietnam

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

...

Tự nhiên thấy ...

Thật sự là chẳng biết nói thế nào.


Chả là, bắt đầu từ trên mạng, tin tướng Nguyễn Khánh qua đời.

Có một bạn, có vẻ rất quá khích, nói rằng những đại loại chết là đáng, với nếu gặp tôi cũng muốn bắn chết (???!!!). Dường như đương nhiên, bạn ấy nhận không chỉ một rổ đá ...

Thông thường mình không để ý những chuyện như vậy, và những người như vậy. Lần này, qua các lời ném đá, mình thấy hình như bạn này khá công khai, nên mới biết bạn chỉ cỡ 8x, 9x, làm giáo viên ở miền núi.

Mình bèn vào nhà bạn ấy, thì thấy đó là một giáo viên trẻ. Thậm chí còn hoạt động xã hội khá sôi nổi, từ thiện, giúp người nghèo, ... Có lần, còn phát biểu thẳng rằng công đoàn chỉ là công cụ của hiệu trưởng, không bảo vệ quyền lợi người lao động.


Giáo viên, nhưng viết khá nhiều lỗi chính tả. Cảm nhận là bộc trực nhưng nhận thức có hạn.

Rõ ràng, chưa đủ hiểu biết về những cấm kị quá nhiều ở thời nay, đặc biệt vấn đề lịch sử.

Con đường trước mặt dân tộc này chắc chắn còn nhiều chông gai ...


Và mình hiểu cảm giác của mình. Buồn. Nỗi buồn khó tả ...

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

Ngôn ngữ và tư duy

Hôm trước, mình có đọc một bài viết dài của nhà văn Võ Phiến, nói về tiếng Việt. Trong đó có chi tiết thế này: các sự việc trong tiếng Việt thường được trình bày theo thứ tự thời gian.

Ví dụ câu: Ông ta đi săn về. Thực ra, ý chính của câu là ông ta mới về, bổ ngữ đi săn để chỉ ông ta từ đâu về thôi. Trong một số ngôn ngữ khác cách trình bày thường là: Ông ta về sau cuộc đi săn.

Ý nhà văn là, không quan tâm đến ý chính, phụ, không chú ý trọng tâm nội dung, tiếng Việt cứ việc mô tả theo trình tự thời gian.


Điều đó nó từa tựa tư duy thế này: mình định gọi điện thoại cho anh A. Trên một chiếc điện thoại hiện đại, mình chọn ứng dụng Phone, bấm số anh A. Hơn một chút, mình nhấn trợ giúp để tìm số của anh A trong Danh bạ, có thể mình sẽ nhìn thấy số điện thoại di động và cả số điện thoại nhà, số điện thoại nơi làm việc của anh A nữa.

Mình thử cách thứ hai, không mở ứng dụng Phone mà mở ứng dụng Danh bạ. Ở đó mình tìm tên anh A, và thấy ngoài cách gọi cho anh A, vào một số điện thoại nào đó, mình còn có thể chat, hay email, hay một vài dạng liên lạc khác đến anh A.

Đôi khi, quan trọng là nói chuyện với anh A, bất kể hình thức, chứ không nhất thiết phải gọi điện thoại. Vấn đề là tư duy thế nào để đi đến đó? Nếu nghĩ trọng tâm là anh A, thậm chí có thể nhắn tin qua ai đó mà trước đó không nghĩ đến.

Mình sử dụng sản phẩm của người ta, mà còn chưa đến nơi đến chốn, nói gì tới chuyện phát triển sản phẩm tốt cho người khác sử dụng.


Mình nhớ lại ngày trước, nói chuyện với các giám đốc theo học lớp của các doanh nhân Mỹ dạy về kinh doanh. Có bài về ngành nghề kinh doanh, một giám đốc nói: công ty tôi kinh doanh in ấn quảng cáo. Thầy bảo, nếu anh nghĩ rộng hơn, công ty anh có thể kinh doanh ngành quảng cáo. Như vậy, ngoài in ấn anh còn có thể làm nhạc, phim hay quảng cáo trên web nữa. Cơ hội của anh sẽ lớn hơn, mà kiến thức nghề nghiệp cũng tốt hơn. Hoặc, nếu kinh doanh ngành in ấn, anh có thể in cả sách, báo, ... Qui mô công ty sẽ lớn hơn, và tận dụng hiệu quả hơn vốn đầu tư.


Mà thôi, để có một tư duy tốt, không hề đơn giản ...

Và đó là điều phải chứng minh

Hồi còn đi học mình đã viết không biết bao nhiêu lần câu này.

Và đó là điều phải chứng minh.

Câu kết, nghe có vẻ đầy hãnh diện.


Không phải trong các bài văn. Chính là khi giải xong một bài toán. Kiểu "hãy chứng minh rằng ...".

Hoặc với nhiều bài toán, ngay từ đầu, mình hãnh diện tuyên bố "ta sẽ chứng minh rằng ...". Mình thích cách đặt vấn đề này. Rất ngay thẳng, rõ ràng. Và câu kết như nhát búa cuối cùng. Khẳng định "chắc như đinh đóng cột", hihi.

Đó chính là điều phải chứng minh.


Hôm nay, mình mới biết nguồn gốc câu đó.

Q.E.D.

quod erat demonstrandum

điều phải chứng minh

...

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Mệt mỏi, bực bội và ...

Cả ngày nay, mình mệt mỏi với lối làm việc của N.

Nhưng có lẽ đã quá quen, mình không hề cảm thấy bực bội. Thậm chí đôi lúc còn cảm thấy rất buồn cười.

Nhưng tối vừa về đến nhà bỗng cảm thấy bực mình. Khi chị hàng xóm đưa tờ giấy báo cước điện thoại, với lời nhắn của ông thu cước hẹn mai đến thu cước. Mình chưa gặp mặt ổng bao giờ, nhưng đã nhiều lần nói với ổng, qua những lần ổng gọi điện quấy rầy mình, rằng để mình ra quầy trả tiền cho tiện.

Biết rằng ổng có thể thu nhập thêm chút ít, nhưng có đáng để phải khổ như thế không?


Rồi mình liên tưởng, không biết nhân viên thu cước đài NHK bên Nhật cực khổ thế nào?

Mà, hẳn các lãnh tụ còn khổ sở hơn nhiều. Trở thành tù nhân của các tín đồ trung thành, và thành nạn nhân của chính các tư tưởng đã đưa họ lên vị trí đó.

Đọc tiếp đã, 1Q84.

BTC

Sách mua thì đã mua rồi
Thời gian chưa có biết thời tính sao?

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Ngành giáo dục tồi

UBND và tổ chức đoàn thanh niên một phường ở Tam kỳ đã thể hiện tính nhân văn và khả năng giáo dục trẻ em hơn hẳn một trường học chính quy của cái gọi là giáo dục nước nhà.

Ai có chút hiểu biết đều dễ dàng nhận thấy em học sinh cấp 2 chỉ vui đùa một chút bằng cách copy một bài viết trên mạng. Trên nhiều forum của sinh viên, bài viết này (tất nhiên khi lưu truyền thường được sửa vài chi tiết) đã được post lên từ năm 2011.

Dường như cái "nhột" của giáo viên trường này chỉ thể hiện thêm có điều gì không ổn trong chính họ?

Khi trầm trọng hoá vấn đề gọi là "xúc phạm giáo viên" thay vì chỉ một phút giây nông nổi của một đứa trẻ.

Mà, theo mình, chẳng qua các bậc mô phạm không biết đùa. Hay, chỉ tại câu đùa "nhạy cảm"?

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Dạ thưa xứ Huế bây chừ

Dạ thưa xứ Huế bây chừ
Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương
(Bùi Giáng)

Mình không biết Bùi tiên sinh nói chính xác như thế nào, thấy các bản chép lại hay để 2 chữ cuối câu trên là "bây giờ", bèn vô phép sửa 1 chữ ... hihi.

Nghe xưa ơi là xưa, cổ ơi là cổ. Mà bảo thủ lắm lắm.


Tình hình là các cuộc họp của mình cũng không thể đưa núi Ngự đi khỏi sông Hương cho được.

Nói theo sách mình đang đọc, thì là, số lượng mặt trăng vẫn không đổi ... hehe.

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Eh

Eh, họp họp họp ...

Mệt mệt mệt ...

Vẫn còn họp nữa ...

Eh, nhậu giải lao đã ...

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

Căng và giãn

Đặt cục gạch tối viết :-)

Có khá nhiều người cho rằng, các cuốn truyện (thường là tiểu thuyết) nhiều tập chẳng qua do người ta chia nhỏ ra mà thôi. Chẳng hạn, chuyện muốn kể thì dài mà sách không lẽ lại dày tới vài ngàn trang, cũng khó.

Nhưng khi bắt đầu đọc tập 2 1Q84, mình lại không nghĩ như vậy. Nếu tập 1 có vẻ nhẩn nha, hờ hững thì tập 2 ngay từ đầu đã thấy gấp gáp. Ít ra là mình cảm thấy thế. Hay chỉ tại mình lo lắng cho các nhân vật chính, khi thế lực đen tối chưa rõ ràng mà đã ra tay.

Vậy là tập 1 mình đọc xàng xê dê ngỗng thì tập 2 có phần hồi hộp. Tuy nhiên mình khó có thể làm gì nhanh hơn được.

Dân ta có tật, ý quên, truyền thống, cuối năm lại bận tít mù. Mình không thuộc dạng đó, nhưng tự nhiên việc cũng kéo tới. Sáng bàn luận sôi nổi những ý tưởng mới, chiều sa vào dự án cũ. Dĩ nhiên mấy việc đó không hứa hẹn chỉ trong ngày một ngày hai ... Có vẻ như đang chờ đợi mình, ít ra là một tuần đen tối, hihi.

Thời gian gần đây, mình rút vào hoạt động hàn lâm. Đọc và dịch. Một phần mình muốn (hay đành phải) để cho mấy đứa tự bơi theo kiểu của chúng nó, thôi thì, đời cua cua máy đời cáy cáy đào. Một phần nữa, có lẽ mấy đứa cũng ngán ông già khó tính, chỉ được cái gây khó dễ cho chúng nó. Hehe.

Nhưng hôm nay thì đột ngột, chúng nó dồn cho mình một đống ngập mặt. Bởi vì chúng nó cũng lút đầu rồi. Húc vào là mình ngao ngán. Tính mình ưa, gì cũng thế, làm đến đâu ngăn nắp đến đấy, chứ không thích cứ bày ra rồi sau dọn. Bữa nay thì mình phải dọn, vì chúng nó, như thường lệ, đã bày ra rồi.

Làm mình, không có thời gian thư giãn với mấy món công nghệ mới. Hôm qua, đọc thấy cách đăng ký dịch vụ 3G cũng đơn giản, mới hỏi em gái vô cùng xinh đẹp, rằng anh có thể tự đăng ký theo hướng dẫn được không? Em gái xinh đẹp cười tươi như hoa, rằng anh có thể. Thủ tục đơn giản thật. Mình vào web, định chọn gói M0 thì không thấy đâu, đành chọn đỡ gói MIU. 40 ngàn / tháng không giới hạn (nhưng thực ra là có giới hạn tốc độ), cũng được. Sáng cài đặt máy, cũng đơn giản như đan rổ. Mỗi một tội, không truy cập được. Lạ. Cứ tưởng lại phải tìm đến em gái xinh đẹp. May trưa rảnh một chút, bèn vào mạng đọc kỹ lại hướng dẫn. Thấy có dòng: có thể phải khởi động lại máy. Haha, động tác nhỏ thành tựu lớn.

Đã bận thì chớ, bạn còn gọi điện hỏi, có người hâm mộ mời đi coffee. Mình cười lớn, có lộn với diễn viên mô không đó? Hóa ra là cậu thạc sĩ tin học, mình mới gặp có một lần. Lần đó cãi nhau cũng kịch liệt. Vậy mà nay cậu ta tìm đối thủ cũ không biết có chuyện gì, hihi.

Hôm nay làm về trễ rồi. Sáng mai cứ cà phê cà pháo đã. Gì thì gì chứ mình cứ phải chơi trước, làm tính sau, hehe.

Mà hôm nay mình cũng nhẹ nhàng, thậm chí không cáu lấy một câu. Chỉ dẫn cho tụi nó từng lỗi nhỏ, gợi ý từng ý một. Rút cục mấy đứa muốn mai mình lại tham gia họp, huhu.



Thế mới biết, trong giãn có căng, mà trong căng có giãn lại càng khó.

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Nhất thân

Đúng là, nhất thân nhì thế.

Nếu không có "điện thoại của người thân" thì iPhone 5 của mình cứ thế nằm yên trong tủ.

Thanks.

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Giáo dục

Một ngày đầy rẫy tin "vui" từ ngành giáo dục nước nhà:

Văn lạ, học sinh chống phá, hút máu.

Chẳng phải chính những "giật mình", "choáng váng" của quý vị là nguyên nhân sao? Không biết xưa nay quý vị điếc hay mù? Có người còn nói không được viết những chuyện như thế vào văn. Vâng, còn ngoài đời thì thoải mái? Ít ra mấy em học sinh đó còn trung thực gấp mấy lần quý vị.

Quý vị cứ đuổi hết mấy em đó mặc kệ cho xã hội. Một chút nghịch dại thành tội "chống phá". Quý vị vô can.

Chỉ cần các em ngoan hiền cho quý vị tha hồ "hút máu".

Nguỵ biện

Dân ta hay có một lối nguỵ biện, rất quen thuộc mà cũng rất khó chịu. Nhiều người vô tình phạm phải, nhưng cũng có những kẻ khôn ngoan hữu ý lợi dụng.

Đành rằng, thuốc đắng giã tật, nhưng uống thuốc đắng chẳng dễ dàng gì. Lời phê bình còn đắng hơn.

Con người ta, bị phê bình là hẵng cứ giãy lên cái đã.

Công bằng mà nói, văn hoá kém thể hiện ở cả 2 phía, fan và anti-fan. Đó là lối nói lấy được.

Có điều, người ủng hộ ít bị thấy chướng hơn, do quan điểm của họ là đồng tình với luận điểm, khỏi cần nhắc lại. Nhưng những người phản đối mà cũng chỉ phản đối khơi khơi, không nói rõ điểm nào là sai trái, thì khó nghe lắm. Kiểu "bác nói thế là không được, vân vân", đến khi hỏi lại ông ấy nói gì mà bảo không được thế, thì ra ông ấy nói 1 + 1 = 2, ôi trời. Hoặc chả hiểu ông ấy nói gì nữa, chỉ cảm giác là ổng chê mình, bó tay.

Trong tranh luận chính thống, lỗi này hay gặp ở những kẻ đang ở thế mạnh, cả vú lấp miệng em. Nhiều kẻ lợi dụng số đông, nhưng hoá ra chỉ là kẻ này nhắc lại lời kẻ kia, còn chứng cứ ban đầu không hơn con số 0 là mấy. Không trách được, họ phải bảo vệ điều mà chính họ cũng còn mơ hồ.

Dĩ nhiên những bày tỏ thái độ đơn thuần thì chả có gì để nói. Ai chẳng có quyền yêu, quyền ghét, có gì để tranh luận đâu. Cho nên, nói về những (tưởng là) luận điểm như vậy chẳng tốn thời gian lắm hay sao?


Bạn đồng hành của lối nguỵ biện trên cũng rất quen mặt. Bên phải là anh chàng soi mói, phía ông thế nọ phía ông cũng thế kia. Ô hay, đối phương có xấu đi chăng nữa thì cũng có làm cho điều mình sai trở thành đúng được đâu? Nói thế quá bằng tự thừa nhận, ừ thì tao sai đấy, bởi mày cũng thế.

Bên trái lại là anh chàng xấu tính, mạt sát đối phương. Cũng được gọi là giận mất khôn.


Đáng nói là, những cuộc tranh biện ngày nay, đa phần đều như thế cả ...

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Ước gì anh hoá ra cầu







Để em giẫm đạp lên đầu em qua.





Còn đây là: dưới cầu có con gì?

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

Thời sự

Chuyện thời sự hôm nay là "NBT nhập Ba Đình".

Đúng thói dân ta, nhiều người bày tỏ hy vọng. Mình thì không hy vọng gì, mặc dù mình đánh giá ông khá cao. Một ngôi sao chẳng sáng đêm, mà đó là nói sao sáng kia đấy.

Xã hội, có người làm ra của cải, lại có kẻ chỉ nham nhở đòi chia phần. Gì thì gì, của cải làm ra cứ phải đủ đã.

Có bạn hỏi vặn, đương nhiên rồi, vì nếu không đủ thời sống làm sao? Sống đấy, vấn đề là đến bao giờ thôi. Vì vẫn còn 2 nguồn moi móc: của để dành của cha ông (nếu có), và của của con cháu (đi vay).

Xưa có chuyện vui thế này:

Nhà vua hỏi bác nông dân, mỗi ngày bác làm ra mấy đồng? Trả lời: 4. Hỏi tiếp, rồi bác dùng làm gì? 1 đồng tôi ăn, 1 đồng trả nợ, 1 đồng cho vay, và 1 đồng vứt qua cửa sổ.

Nay tự hỏi, nếu bác làm không đủ 4 đồng mà lại tiêu xài hoang phí hơn 1 đồng thì sao? Rõ ràng sẽ lạm vào các đồng kia vậy, trước khi hết của nhịn đói.


Trở lại nói chuyện ĐN. Cũng nhiều người lo NBT đi rồi sẽ xuống dốc. Có thể.

Nhớ khoảng năm 1995, 1996, mình đi làm từ sân bay về, mưa ngập ngã ba Cai Lang không biết làm sao mà chạy xe máy qua được.

Nay đường NVL được gọi là phố Wall của ĐN. Sáng sáng mình đạp xe qua đó, đoạn gần sân bay xe 4 bánh đậu kín mép đường. Mấy hôm trước thấy vắng màu xanh xe taxi ML, vốn vẫn chờ ở đó để vào sân bay đón khách. Tin về khó khăn của doanh nghiệp ML tràn ngập mặt báo.

Hai hôm nay, màu xanh đã trở lại kín đoạn đường. Mình mừng, những doanh nghiệp làm ăn nhiều phần tử tế thời nay không nhiều ...

Chuyện này cũng là thời sự, nhỉ?

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

Thu phí ATM

Các đại gia ngân hàng bòn tiền lẻ từ người sử dụng thẻ.


Sự việc phản ánh bộ mặt nền kinh tế hôm nay.

Phương pháp thể hiện bộ mặt nền kinh tế ngày mai.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Nhung xấu xí

"Nhung xấu xí" là tiêu đề một bài viết của Joe (Ruelle), tức Mr Dâu Tây, anh chàng người Canada "Tây viết hay hơn ta" (lời đạo diễn Lê Hoàng). Dĩ nhiên, viết tiếng Việt. Mình hay đọc anh ta từ thời còn mồ ma Yahoo 360, ít đọc hơn thời câu chuyện thứ Sáu hàng tuần trên (hình như là) Dân trí.

Nhung xấu xí, là tên mà Joe đề nghị gọi phiên bản tiếng Việt của phim Ugly Betty. Lý do cái tên Nhung nghe cũng êm ái, và cũng phổ biến như cái tên Betty ở Mỹ vậy. Dĩ nhiên (mà lẽ ra không có gì dĩ nhiên), bị phản đối, vì khán giả sẽ không hiểu, và các cô tên Nhung nữa thì sao, vân vân và vân vân ...

Câu chuyện đề nghị này (có thể hoặc cũng dĩ nhiên) là giả tưởng. Cũng như Joe (giả tưởng) đề nghị, lần này dịch ngược từ tiếng Việt, phim Cánh đồng bất tận, Endless Fields, vừa sát nghĩa vừa sát ý. Cũng phản đối (giả tưởng), lý do tương tự.

Thực tế, ta đã được xem phim Cô gái xấu xí, Tây cũng đã được xem phim Floating Lives. Vấn đề là khi chưa đọc truyện hay xem phim Cánh đồng bất tận, mấy ai biết truyện hoặc phim nói về cái gì? Đọc rồi, xem rồi mới thở ra, hóa ra là thế. Ý Joe nói, độc giả, khán giả của bản dịch đã bị tước mất quyền "hóa ra" ấy ...


Mình đã đọc bài viết Nhung xấu xí ở đâu đó lâu lắm rồi. Nay gặp lại trong Ngược chiều vun vút. Lúc mua sách mình cũng thắc mắc, tại sao lại là Ngược chiều vun vút? Mặc dù tác giả có giải thích ngay ở đầu sách, nhưng khi đọc qua dăm chuyện thì mình mới mỉm cười, hóa ra là thế.

Hóa ra là tác giả "đá đểu", ngược chiều, đúng là ngược chiều. Lại còn vun vút ...


Nói một cách hàn lâm, là phản biện. Mà phản biện ở xứ ta là phải cẩn thận lắm. Một là "thuốc đắng" khó nuốt. Hai là, tệ hại hơn, nhiều người chẳng hề muốn giã tật.

Nhân đọc Joe, mình muốn viết vài dòng, rồi lại nghĩ tới chuyện ồn ào quanh những chiếc B52 bị bắn rơi cách nay đã 40 năm.

Phi công R có thể là người đầu tiên bắn trúng B52, nhưng chiếc B52 đó chỉ bị thương chứ không "bốc cháy và rơi ngay tại chỗ". Mặc dù B52 phải hạ cánh khẩn cấp và mất giá trị sử dụng, người bắn (nhưng không cháy) nó vẫn bị kết án "không dũng cảm" (sao không bắn rơi?!).

Sau đó, phi công T được cho là cũng đã bắn rơi một B52, dù những bằng chứng được xem là phải có thì không ai tìm thấy.

Sau T một ngày, nhiều nguồn tin nói phi công Th hy sinh cùng cả một B52 và một chiếc Mig. Vấn đề rắc rối là anh hy sinh hay cảm tử, theo lệnh hay chống lệnh?

Lịch sử đưa T thành anh hùng, là người đầu tiên bắn rơi B52, hai người kia hầu như bị lãng quên. Không ít ý kiến cho rằng thủ đoạn chính trị là cần thiết để chiến thắng.

Sau 40 năm, nhiều người muốn tìm ra sự thật. Lại có người che giấu sự thật. Và không ít người thậm chí tỏ ra chẳng cần quan tâm đến sự thật.


Cái câu "chiến thắng bằng mọi giá" có thật sự là có giá?

Sống với sự dối trá có bao giờ dễ dàng? Thậm chí đến cả sám hối cũng không dám.

Chẳng phải sự thối nát của một xã hội là có nguồn gốc cả hay sao?

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Objective C

2000. Hắn thích lập trình. Thực ra cảm giác tuyệt vời là ở chỗ mình tạo ra một cái gì đó.

2001. Hắn không có hoa tay. Những thứ đời thường, một món ăn, một đồ vật bằng gỗ, hắn tạo ra thật vụng về.

2002. Hắn cũng không có khiếu thẩm mỹ. Chương trình hắn viết ra thường mang dáng vẻ thô lậu.

2003. Hắn yêu logic. Hành xử không logic khiến hắn không chịu nổi.

2004. Hắn mê những rõ ràng, trật tự. Thấy sự lộn xộn là hắn khó chịu như thấy ... lỗi chính tả.

2005. Hắn bị kích thích khi tràn ngập ý tưởng. Đến độ sẵn sàng quên món hắn thích nhất là ... ngủ.

2006. Hắn muốn bắt đầu một chương trình mới từ không-gì-cả. Tựa như viết một lá thư trên tờ giấy trắng tinh.

2007. Hắn thử nghiệm từng ý tưởng trên từng module đơn lẻ. Để hoàn thành thiết kế tổng thể trước khi xây dựng sản phẩm.

2008. Hắn không vui vì những đồng sự thường không như thế. Họ cóp nhặt ý tưởng đâu đó về, ghép lại thành một mớ hổ lốn. Chạy được là xong, có khi còn không hiểu. Đầy lỗi, đầy nhược điểm. Khó sửa, khó nâng cấp. Như thầy Hải nói, quick & dirty.

2009. Hắn thường nói, chương trình tốt có code đẹp như một bài thơ. Hoạt động tốt là đương nhiên rồi. Còn phải dễ đọc, khiến người khác thích đọc và hiểu, dù là người xa lạ.

2010. Hắn ví dụ, chương trình tốt là người viết cứ muốn nâng cấp mãi không dừng. Chứ không phải nghe yêu cầu nâng cấp là ngại ngùng hiện rõ trên mặt người làm chương trình.

2011. Hắn thú vị với Objective C. OOP & MVC.

2012. Hắn thích thú thấy Objective C phát triển không ngừng. Nếu compile một code cũ, nó vẫn chạy nhưng nhìn thì thật chán. Code mới ngày càng ngắn gọn, rõ ràng.

2Q13. Hắn quá có lý do để bắt đầu với một empty project ...

2Q13

Mình quyết định gọi năm ni là 2Q13. Rứa đi.

Còn việc đầu tiên trong năm là đi ngủ. Hehe.


- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam