Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

Euphoria

Theo wikipedia: is the experience (or affect) of pleasure or excitement and intense feelings of well-being and happiness.

Lão, tình cờ nhìn thấy, và quyết định xem bộ phim không có vẻ gì là hấp dẫn, chỉ bởi tên của 2 diễn viên chính, Alicia Vikander và Eva Green.

Hơi ngạc nhiên với vẻ yếu đuối của nhân vật do Eva Green đóng, vì dường như lão cứ nghĩ về những nhân vật sắc sảo, dữ dội của cô. Hoá ra, nhân vật này cũng không quá yếu đuối như lão lầm tưởng.

Có vẻ như, lầm tưởng, không chỉ mình lão, mà cả cô em gái của nhân vật, do Alicia Vikander thủ vai. Thoạt đầu, lão còn cố nghe lời thoại tiếng Anh để xác minh xem có đúng 2 nhân vật là 2 chị em gái, như lời giới thiệu. (Bởi, dịch phim ra tV thời nay, đáng ngờ lắm. Chưa kể, hội dịch phim còn có cái tên là ... Lesbian!).


Tên phim, được rụt rè đề nghị, rằng chỉ tạm dịch, (một cách nhẹ nhàng?) là Sự an ủi.

Có lẽ, tên tA mới phản ảnh được nội dung bộ phim. Hai chị em nhân vật đến một nơi yên tĩnh tuyệt đẹp. Ở đó, người ta được tự do chọn "cái chết êm ái".

Hoặc, tột đỉnh của hạnh phúc là sự giải thoát chăng? Mà, thoát, nói cho cùng, cũng chỉ là một sự chia tay. (Trong phim còn có farewell party cơ mà).

Con người, do sự yếu đuối của chính mình, không mấy ai hạnh phúc trước một cuộc chia tay.

Vui buồn trong một cuộc chia tay, không phụ thuộc vào con đường phía trước, bất kể có hứa hẹn sự trở về hay không. Nó, phụ thuộc vào con đường đã đi qua, nơi, và quá trình, những kẻ chia tay có thành thật với chính bản thân mình hay không.


I found no reason to come back, dịch ra tV như thế nào nhỉ?

Tôi phát hiện ra rằng, chẳng có lý do gì để quay trở lại?

Tôi chẳng có lý do nào để quay lại?

Mà, 2 câu tV này, khác nhau, hay giống nhau?

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2018

Kiếm hiệp

Cha đẻ của những Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái (lạ là lão thấy còn tiêu biểu hơn cả những Quách Tĩnh Hoàng Dung Dương Quá Lệnh Hồ Xung Trương Vô Kỵ) đã qua đời.

Tiếc là dẫu ở quê hương ông, hay ở xứ rộng lớn chung ngôn ngữ với ông, cho đến xứ vina hâm mộ ông, tinh thần trong các tác phẩm của ông đều ... tàn lụi.


Cả tà, cả độc. Cả đế, cả cái, ...

Bằng giả

Các kỹ sư, cử nhân tốt nghiệp đại học ở VN, nếu chẳng may bị mất bằng đại học (mà rất dễ xảy ra, lũ lụt, hoả hoạn, ...) thì không bao giờ được cấp bằng thay thế. Các trường đại học, dù có thiện chí và quản lý tốt, cũng chỉ có thể cấp giấy chứng nhận. Phôi bằng, được quản lý nghiêm ngặt và độc quyền bởi bộ dục.

Trong một diễn biến khác, VTV đưa tin, số lượng bằng giả chiếm tỉ lệ cao.

Hệ thống nhà nước, "trọng chứng hơn trọng cung", vẫn căn cứ trên bằng cấp.

Đúng quy trình.

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Đồn như lời

Halloween

Thực ra, lão chẳng nhớ Halloween. Thậm chí, khi bước vào quán, mải tìm bạn, lão chẳng để ý cách trang trí của quán.

Kịp đến khi đồng nghiệp thắc mắc, lão mới nhìn và nhớ ra. Giải thích làm ra vẻ rất sành sỏi hehe.

Ra về thì trời đã khuya, và người đã tê, hihi:




Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

Ngang nhiên

Việc người dân buôn bán, thậm chí sinh sống, ngay trong khu vực nguy hiểm về điện, dĩ nhiên có nhiều nhiều điều gì đó sai sai.

Nhưng nói là họ "ngang nhiên" thì ...

Tỉ lệ

Lâu lâu, thấy những tin ngắn, kiểu, lãnh đạo công ty nọ công ty kia đi nước ngoài quá nhiều. Nếu có ai đó, chỉ cần tìm hiểu sơ sơ, sẽ thấy các hình thức tham nhũng ở xứ Đông Lào là vô cùng phong phú. Vì có điều kiện thuận lợi, nên cũng chả cần tinh vi gì cho lắm, chỉ cần hơi hơi ... chai mặt là đủ.

Nếu ngâm cứu sâu hơn một chút, lão tò mò, không biết có ai đó có điều kiện, thử thống kê vài con số. Ví dụ, ở những doanh nghiệp nhà nước, chẳng hạn như công ty lão, tỉ lệ các khoản chi phí.

Tỉ lệ giữa chi phí cho sản xuất trực tiếp và chi phí quản lý gián tiếp (tiếp khách, đi công tác, hoạt động phong trào, ...). Có thể nhìn vào, điển hình như, xe cộ công ty phục vụ cho mục đích gì (giám đốc, chánh văn phòng có quyền điều xe)?

Cao hơn chút nữa là tỉ lệ trong bảng lương, giữa nhóm lao động trực tiếp và nhóm quản lý, gián tiếp. Kết hợp thêm cả tỉ lệ nhân sự, rồi lương trung bình giữa 2 nhóm này.

Ai đó có đầu óc, có thể tham khảo thêm yếu tố thời gian trong thực hiện công việc. Tỉ lệ giữa thời gian cần để thực hiện bản thân công việc, thời gian lên kế hoạch cho nó, và, thời gian chờ các cấp phê duyệt, thời gian quyết toán, ...


Người ta có nên buộc mũi con trâu bằng một sợi thừng còn đắt hơn chính con trâu không?

Bí mật

Nhiều người phê phán cái gọi là luật bảo vệ bí mật nhà nước.

Lão lại thấy hoàn toàn thông cảm. Cứ bản thân mà suy, cái gì của mình mà xấu xa, dối trá, đáng xấu hổ thì mình cũng muốn giữ không cho ai biết. Hihi.

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2018

Tín nhiệm

Vua chèo còn chẳng ra gì
Quan chèo vai nhọ khác chi thằng hề

Nguyễn Khuyến

Tri thức

Lão, thuộc loại biết in ít thôi, cộng thêm đôi chút kiêu kiêu, đã từng cho rằng, CH, cũng chỉ tầm thâm thấp.

Hoá ra, thế, cũng đã là quá cao đối với nhiều nhiều những kẻ khác. Haiz.


Sent from my iPhone

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

Bỏ phiếu

Những "lãnh đạo" chủ chốt đạt số phiếu "tín nhiệm" cao, không có gì đáng mừng, mà, trái lại, rất đáng buồn.

Vì, chứng tỏ, đám bỏ phiếu xu nịnh nhiều hơn. Huhu.

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Bê tông

Nơi lão làm việc ở trên một đỉnh núi. Vị trí tối ưu về mặt kỹ thuật. Chẳng lạ, vốn do người Mỹ xây dựng và sử dụng trước năm 1975.

Sau này, vina tiếp quản, lâu lâu lại cơi nới sửa chữa xây mới nâng cấp ...

Nay đang có dự án gì đó. Xe, máy rầm rộ đục đục phá phá. Hì hụi cả tuần nham nhở mấy mảng bê tông cũ.

Bảo nhau, bê tông Mỹ ...


Không khỏi liên tưởng những nhà cửa cùng cầu đường vina công nghệ hiện đại sau hàng chục năm.

Báo (lại báo)

Lão mua mấy chai rượu vang ở siêu thị. Cô bé thu ngân xinh đẹp cẩn thận gói từng chai bằng giấy báo trước khi cho vào túi.

Thắc mắc (nhỏ) là, báo ấy (btw, Tuổi trẻ), vốn từ đâu mà có? Với các "doanh nhân" vina, có thể là tuỳ tiện kiếm được ở đâu đó. Hoặc đặt mua về đọc (nghe như cơ quan nhà nước hehe) rồi sau đó tận dụng để gói hàng. Hoặc mua lại (theo cân, ký) của các bà các cô (các ông các chú?!) đồng nát (nghe hơi mất vệ sinh hihi nhưng không sao, gói bánh mì gói xôi ăn còn được nữa là).

Với một siêu thị sang chảnh được đầu tư bởi người nước ngoài, thì, sao nhỉ?

Lo

Dân gian đồn đại, có người tự thấy mình hiểu biết còn kém, nên lo ...

Nghe vậy, lão già phó thường dân đen nơi núi kia thấy hehe lo hơn. Gầm trời Nam này hết người rồi ư? Nhẽ, chẳng mấy nữa núi này cũng không còn lá, thì, biết làm thế nào ...

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2018

Những bài học đã và đang không được học

Chả là, rảnh, nghe vtv nói nhảm. Nhân chuyện các dự án không đảm bảo môi trường bị thu hồi.

Người ta vẫn lảm nhảm về chuyện lựa chọn giữa lợi ích kinh tế và tác động môi trường. Chả hiểu, họ ngu ngốc đến mức không nhìn thấy, hay khôn ngoan đến mức cố tình không nhìn thấy, sự lựa chọn ấy luôn luôn là đương nhiên. Vấn đề nằm ở chỗ, thực thi như thế nào.

Họ lại đề xuất ra hàng đống giấy tờ quy định rối rắm mà không nhìn thấy (hoặc cố tình không nhìn thấy) rằng, kẻ muốn làm sẽ lách cho bằng được (hữu sự, phủi trách nhiệm chẳng khó gì), kẻ không được hưởng lợi sẽ chống cho bằng được (với hỗ trợ của đống giấy tờ ấy, lại cũng sẽ không khó khăn gì). Cuối cùng, kẻ cầm cân chưa bao giờ là thần công lý, mà là lợi ích nhóm.

Nói gì tới những dự án đang nằm trên bàn, những dự án đã bung bét vẫn chưa bao giờ được phân tích cho đến nơi đến chốn. Phát sinh còn được dễ dàng chấp nhận đến hàng trăm phần trăm, nói gì tới môi trường. Đó là còn chưa nói đến hiệu quả dự án sau thời gian sử dụng, chứ không chỉ ở thời điểm khánh thành.


Tốt xấu giỏi dốt vẫn đang cùng chung một giỏ. Vì, không có nhu cầu phải học ...

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018

Pháp trị và đức trị

"Nhà nước pháp quyền vẫn cần đức trị".

Có thể.

Nhưng chắc chắn kẻ phát biểu câu này là kẻ thần kinh, hihi.

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2018

The mountain between us

Một người đàn ông và một người phụ nữ (chỉ vừa mới quen) sống sót sau khi máy bay của họ rơi xuống một đỉnh núi cao đầy tuyết.

Họ đã giúp nhau cùng vượt qua một đoạn đường dài đầy khó khăn để sống sót trở về nhà. Và, (có quan trọng hơn không?), vượt qua nhiều chuyện khác xảy ra giữa họ.

Người đàn ông luôn sống trong hoài niệm về người vợ đã mất. Người phụ nữ đang có một gia đình hạnh phúc. Trở về từ một đỉnh núi cao vô cùng gian khó, giữa họ là một đỉnh núi khác, như tiêu đề của bộ phim ...

Bạo lực

Bạo lực, chắc chắn không phải là điều tốt đẹp. Kêu gọi chống bạo lực, hẳn không phải là ý tưởng tồi.

Có điều, tuyên truyền chống bạo lực, từ miệng những kẻ nắm quyền lực, e rằng tác dụng ngược lại. Chẳng khác, bảo, mày không được đánh tao, trong khi, tao có thể đánh mày.

Nhiều kẻ, từng nói ngược lại, khi họ chưa cướp được quyền lực. Sự thay đổi, đến 180 độ, không phải là điều lạ. Khi chiếm được quyền lực, vị thế của họ, đã thay đổi, 180 độ.


Từ xưa, lý luận láu cá cà chớn này, đã được tuyên truyền bởi lão họ Khổng bên Tàu.

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

Tin tức

1. VN được "đánh giá cao" tại một cuộc thi gì đó nghe nói "mang tính thực tiễn cao". Lão hơi thắc mắc, đề tài được đem đi thi không phù hợp "thực tiễn" VN? Hay không được "đánh giá cao" ở VN?

2. Quảng cáo về một khu du lịch nào đó, với gì đó đạt "kỷ lục thế giới". Người ta sẽ đến đó để du lịch, nghỉ dưỡng hay chiêm ngưỡng "kỷ lục thế giới"?

Chuyện bình thường ở công ty

Công ty lão, có trên chục chiếc xe ô tô, trước có 4 tài xế, sau khi 2 người lần lượt về hưu, chỉ còn lại 2. Nhiều lần, thậm chí không có xe để đi giao ca. Chuyện này, lão đã kể rồi.

Lạ là, những chuyện đó xảy ra từ từ không có gì đột ngột, cả bộ máy nhân sự đồ sộ vẫn thản nhiên bình thản. Dĩ nhiên, những lúc trà dư tửu hậu, mọi người lại thản nhiên bàn tán những dự tính không nhất thiết khác với sự thật, rằng, để dành chỗ cho con cháu ai đó chăng?

Thế rồi cuối cùng cũng xuất hiện 2 lái xe mới. Kết quả làm việc nghiêm túc của một hội đồng tuyển dụng. Trẻ, dễ thương, cả 2 mới ... 19 tuổi. Có nhược điểm chăng là, phải ít nhất 5 năm nữa mới đủ điều kiện nâng cấp bằng để lái được xe 16 chỗ.


Trong một diễn biến khác, một đồng nghiệp trẻ, vốn là con của một đồng nghiệp mới về hưu, trong buổi học sử dụng máy đo mới, cứ nằng nặc đòi thử một phương án ... chẳng giống ai. Lão cười, chắc chắn cách đó không đo được, nhưng thích thì cứ thử cho thoả mãn. Các đồng nghiệp khác phải mắng át đi, phải suy nghĩ chứ, đâu phải cái gì cũng thử.

Và, mọi người vẫn rất vui vẻ, nhà trẻ luôn rộn tiếng cười ...

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2018

Phàm

Phàm muốn có vật dụng, nhân loại phải làm ra chúng. Khi có nhiều người làm, chúng trở nên phong phú. Có loại tốt, lại có loại xấu. Có loại rẻ, có loại đắt. Có loại an toàn, có loại độc hại, độc hại cho môi trường sống, độc hại cho con người.

Lựa chọn kiểu nào để làm, lựa chọn loại nào để sử dụng, là cả một văn hoá. Tốt, rẻ, an toàn. Nhưng không phải lúc nào chúng cũng song hành. Thường khi còn phụ thuộc truyền thống, kinh nghiệm, trình độ đánh giá.

Trung quốc, không nhiều kinh nghiệm bằng người ta, lại bị thúc đẩy bởi thế cạnh tranh giá rẻ, nên sản phẩm dễ mang yếu tố độc hại, cũng không có gì là lạ. Nếu thị trường lành mạnh, vấn đề sẽ dần được điều chỉnh.

Tiếc là, thị trường như vậy không dễ có ở xứ Đông Lào. Khi chỉ biết giá rẻ. Và, tệ hơn, không tự làm được gì. Cũng không đủ khả năng đánh giá bất cứ vấn đề gì ...

Thế là, lựa chọn không có nhiều. Hú hoạ hên xui. Và hoảng hốt cùng tin đồn ...

Ngôn luận

Lão, xưa nay vẫn xem, cái gọi là báo chí vina, chỉ là thứ bung xung giải trí cho vui. Đơn giản, nếu anh tử tế, thì, chả cần phải chơi trò cả vú lấp miệng em.

Nhưng, sáng nay, lão chủ ý vào trang Tuổi trẻ online. Thực ra, cũng chỉ để ghi nhận một cái mốc. Lý do, không ngoài điều trên. Có làm sao, mới bị bịt miệng. Gạn đục khơi trong, hehe.

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2018

Thiên tai

Ngày xưa, loài người than, ông trời ơi.

Ngày nay, hẳn có ý, tại "thằng" trời.

Thế giới đã đổi thay. Hoặc, không thay đổi gì cả.

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2018

Nhà nước

Nghe loáng thoáng trên tv có đoạn quảng cáo cho một thứ gì đó, nhấn mạnh, sản phẩm của đề tài cấp nhà nước.

Tự nhiên, nghĩ, sáng tác ra quảng cáo như vậy, là loại người gì?

Bàn cờ

Sáng đầu tuần. Xong các bổn phận. Liếc đồng hồ và ước tính trên Google map, cả đi lẫn về chừng 5km, 1 tiếng, vừa kịp đến giờ giao ca.

Thực ra thì, đường dốc, hơn dự tính. Nên, hao mồ hôi hơn. May, vẫn kịp giờ.

Và, vẫn kịp chụp vài bức hình. Đăng lên Fb, rất được tán thưởng.

Đích đến, là đây:


Lúc ngồi đối diện, nghỉ ít phút trước khi quay về, nghĩ:

Lão tóc râu, ta cũng tóc râu
Cuộc cờ, lão đợi, hẳn từ lâu?
Ví thử, nhân gian, mà đá cả
Cuộc đời, ta, lão, chẳng vương sầu?

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2018

Chuyện ... chó

Trạm mới. Chó mới. Nhưng, cứ bắt lên con nào là mất con ấy.

Chó nhỏ. Ngác ngơ. Rừng thì âm u, bí hiểm.

Trạm gần đường. Người xe qua lại nườm nượp. Người, thì, gian manh.

Chó, cứ lần lượt từng con, biến mất.


Cố gắng giữ lắm, đợt này đang có được 4 đồng chí. Đầu tiên là một chú (lai) Phú quốc, xoáy dọc trên lưng. Càng lớn thân hình càng săn chắc. To. Khoẻ. Hiền lành.

Tiếp theo là chú Xù. Dáng như hổ. Nhưng lông xù bẩn thỉu. Và, chân ngắn.

Rồi đến một cô. Vàng. Tướng giống sư tử.

Trẻ nhất là cu Riềng mẻ. Nhỏ con, nhanh nhẹn.


Có vẻ cũng dần lớn. Xù hay rủ Vàng ra rừng. Có khi đi cả buổi không về. Người nuôi lại muốn nhân giống Phú quốc. Bèn xích Vàng lại. Tạo ... điều kiện.

Phú quốc, ham muốn mãnh liệt, nhiệt tình thừa thãi, nhưng, kỹ năng thiếu trầm trọng. Loay hoay cả tuần nay, thè lưỡi thở hồng hộc, mà, ... vẫn chẳng nên cơm cháo gì. Nhiều lúc, thấy buồn cười, nhẽ, cổ điển chưa xong, đã muốn 69, hehe.

Bị nhốt ở rừng, thui chột cả bản năng chăng?


Kiêm nhiệm

Chuyện để nguội rồi mới nói. Ấy là hôm bữa nghe ồn ào tin ông (nay đã là cựu) giám đốc Interpol bị bắt.

Ông này, người TQ, về TQ, bị chính phủ TQ bắt.

Lão chỉ hơi lạ thấy báo chí vina nói ổng là giám đốc Interpol và (đồng thời?!) là thứ trưởng ca TQ. Chẳng nhẽ kiêm nhiệm? Chẳng nhẽ ổng chỉ làm việc cho Interpol dạng parttime? Ổng ăn lương như thế nào? Rồi trong công việc làm sao cho phân minh?

Chính phủ TQ bắt người của Interpol, hay chỉ bắt người của họ? Và, Interpol, có quyền (lẫn trách nhiệm) bảo vệ người (chỉ một phần) của họ?


Rắc rối. Nhẽ, Interpol, gọi là cảnh sát quốc tế cơ đấy, lại kém cỏi đến mức sử dụng nhân viên "hai mang"?

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

Piata loď

Bạn bè gửi cho một bộ phim (mp4). Hiển nhiên vì đó là một bộ phim của Tiệp. Nhưng là một bộ phim buồn. Rất buồn.

Xem phim bỗng nhớ câu, thiên đường bị đánh mất. Hiển nhiên, không có thiên đường nào cả. Chỉ là, thời gian lão học bên đó, khá đẹp, để có thể gọi, thiên đường. Và, cũng chẳng có gì bị đánh mất. Lâu nay, vẫn biết, Đông Âu, trong nỗ lực xây ngôi nhà chung với Tây Âu, thì, là những xứ nghèo.

Có vẻ như, chưa có gì được đúng, như lẽ ra phải thế. Một cô bé, với một bà mẹ không biết làm mẹ, bỗng bị ném vào tay 2 đứa trẻ sơ sinh, để, thử làm ... một bà mẹ. Chỉ là, bối cảnh, cứ như ở một xứ ... không quen ...

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018

Believe?

Seeing her share on Fb short video, a girl standing on a high chair reclining back to the back, where many other girls stand ready to hand support, but they lose hand so she falls to the floor. 

The accompanying comment is, "When trust placed the wrong place". 

To be fair, these girls do not have the skills to live well. The way they knit hands is not sure enough to help you. Not to mention there are cases where the supporters are beating their heads together again. 


The girls in the video wearing a uniform. I figured that was a training session in a team building company, about how to work teamwork. The bottom line is that the girl leaves the other person unattended and must trust that the teammates coordinate the plan properly.

Teamwork requires each team member to keep the plan, as a good individual is not enough, but must match the people in the team with the same purpose. His experience shows that the V is extremely inferior to this. Everyone is free to do, until the need to connect is the same as that limp. Even after reading dozens of teamwork lessons. So people say that, know, not enough, but to practice for mastering. Until each person really believes in his teammates. Of course, at the same time, teammates must also meet the spirit of teamwork. 


Yes, a practice of belief. But, sometimes, failure comes from one side of the other. In this respect, life skills, too, are not the strength of today's youth. That's another story ...

Tin?

Thấy bà con share trên Fb đoạn video ngắn, một cô gái đứng trên ghế cao ngả người té xuống về phía sau, nơi có nhiều cô gái khác đứng sẵn đưa tay đỡ, nhưng họ tuột tay nên cô kia rơi luôn xuống sàn.

Lời bình kèm theo là, "Khi niềm tin đặt sai chỗ 😂".

Công bằng mà nói, chẳng qua mấy cô gái kia không có kỹ năng sống tốt mà thôi. Cách họ đan tay không đủ chắc chắn để đỡ bạn. Chưa nói đến có trường hợp các cô đỡ còn bị đập đầu vào nhau nữa kia.


Các cô gái trong đoạn video mặc đồng phục. Lão đồ rằng đó là một bài training trong team building của một công ty nào đó, về cách làm việc teamwork. Mấu chốt là cô gái tự thả rơi người kia không nhìn mà phải tin tưởng rằng đồng đội phối hợp đúng plan.

Teamwork yêu cầu mỗi người trong team phải giữ plan, vì một cá nhân làm tốt là không đủ, mà phải kết hợp được mọi người trong team chung một mục đích. Kinh nghiệm của lão cho biết, ng V cực kỳ kém khoản này. Ai cũng tự ý làm, đến khi cần kết nối là y như rằng khập khiễng. Thậm chí, ngay cả khi đã đọc hàng tá những bài học về teamwork. Cho nên người ta nói rằng, biết, chưa đủ, mà phải luyện tập cho thuần thục. Cho đến khi mỗi người thực sự tin tưởng ở các đồng đội của mình. Dĩ nhiên, khi đó, đồng đội cũng phải đáp ứng đúng tinh thần làm việc teamwork.


Đúng là, bài luyện tập về niềm tin. Nhưng, đôi khi, thất bại lại đến từ một phía bất ngờ khác. Cả khía cạnh này, kỹ năng sống, cũng không phải là thế mạnh của lớp trẻ hôm nay. Đó, lại là cả một câu chuyện khác ...

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2018

"Falling Slowly" - Once (spoil)

Lão tìm xem bộ phim Once (2007), theo giới thiệu của em trai. Vợ chồng em lão vẫn có thói quen tìm hiểu và xem những bộ phim "hàn lâm". Còn lão, đã từ lâu, trượt khỏi quỹ đạo của mình. Tự tầm thường hoá chính mình, trong công việc cũng như trong cuộc sống.

Một anh chàng (hay, một lão già, đầy chán nản, như lời nhân vật tự nói về mình) chơi nhạc dạo trên đường phố Dublin. Bằng một cây đàn ghi-ta thùng rách nát. Và để trước mặt cái bao đựng đàn, cho mọi người ném vào đó những đồng xu. Thực ra bình thường anh sửa những chiếc máy hút bụi, trong tiệm của ông bố.

Khi đường phố vắng người qua lại, anh hát những bài hát do chính anh tự sáng tác, về người con gái anh yêu đã bỏ anh ra đi. Có lẽ, anh chỉ muốn tự hát cho chính mình, nhưng vẫn có người nghe.

Đó là một cô gái đến từ nước Tiệp, sống với mẹ và cô con gái nhỏ trong một căn hộ. Cô kiếm sống bằng việc bán tạp chí hay những bông hoa hồng trên đường phố, và dọn dẹp nhà cửa cho người khác nếu được thuê. Hoá ra cô có năng khiếu âm nhạc, và được ông chủ một tiệm bán nhạc cụ cho phép đến đó chơi piano vào những buổi trưa.


Nhẽ, spoil thế là hơi nhiều. Nhưng, sau khi xem xong bộ phim, lão vẫn không chắc, là, bộ phim kể chuyện về những bài hát, hay, bộ phim hát về những câu chuyện.

Bonus, bản nhạc trong phim đã giành giải Oscar cho nhạc phim hay nhất năm 2007, Falling slowly, do chính 2 diễn viên chính sáng tác (cũng đã được đề cử cho giải Grammy).




Nữ diễn viên chính là người Tiệp. Bản phim lão xem trên mạng được thuyết minh tV, nhưng những đoạn trong phim nói tiếng Tiệp thì không được thuyết minh (chuyện vẫn thường xảy ra khi trong một bộ phim có ngôn ngữ khác xen vào). Thú vị là, nhờ thế, lão nghe được vài đoạn hay hay.

Có điều, đoạn "đắt" nhất thì lại được thuyết minh đầy đủ. Và, trớ trêu thay, vì thế có thể khiến nhiều khán giả không hiểu hết đoạn này. Anh chàng hỏi cô nàng, rằng câu hỏi, cô có yêu anh ấy (chồng cô) không, nói bằng tiếng Tiệp như thế nào. Rồi, anh dùng chính câu vừa học được, để hỏi cô:

- Miluješ ho?

Cô trả lời, cũng bằng tiếng Tiệp:

- Miluju tebe!

Khiến anh chàng cứ thắc mắc, câu trả lời nghĩa là gì vậy? Bộ phim dĩ nhiên cũng để ngỏ không dịch. Người ta còn kể rằng, chính nữ diễn viên đã trả lời ngẫu hứng và nam diễn viên cũng không hiểu câu trả lời.

Có lẽ phần đông khán giả V sẽ dễ dàng bỏ qua. Song, nếu lên mạng tìm hiểu, nhiều khán giả đã đi tìm nghĩa của câu trả lời đó.

Dư âm, dù ngọt ngào hay đau đớn, thì, luôn kéo dài, phải không?

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2018

Kinh khủng

Thấy trên một kênh tv nào đó của Hà nội đang chiếu phim gì mà "Nữ tướng Dương môn" của người Tàu. Một đám mặt hoa da phấn giáp vàng giáp bạc đủ loại binh khí mở miệng ra là hô "giết giết".

Thật kinh khủng!

Tư duy

Cà kê dê ngỗng, nói cho ra chuyện "con tằm nó ăn lá dâu", thì, là thế này. Hồi đó, lão có viết vài chương trình nho nhỏ, chủ yếu thiên về kết nối PC với thiết bị bên ngoài, qua cổng COM. Rồi một công ty tin học quen biết nhờ lão sửa một chương trình, vốn được lão viết để quản lý việc xuất nhập nguyên vật liệu cho một nhà máy bằng cách đọc dữ liệu trực tiếp từ cầu cân, thành một chương trình bán hàng. Và cài đặt cho một cửa hàng bán rau sạch, cửa hàng đầu tiên thuộc loại này ở ĐN, nay đã không còn hoạt động nữa. Lý do là cần đọc barcode.

Công việc không có gì đáng nói. Cậu nhân viên bên công ty tin học nọ rủ lão tham dự những buổi gặp mặt nho nhỏ với một chú "Việt kiều". Chỉ đơn giản "tám" về một số đề tài kỹ thuật. Cuối mỗi buổi, chú tặng mỗi người $5, vì "làm mất thời gian của các anh". Rồi một lần, chú cao hứng (có mục đích) đưa ra 3 đề toán và hứa thưởng $100 cho ai giải ra đầu tiên.

Lúc đầu, lão chỉ ngồi nghe những vấn đề thú vị. Sau lại thành người nói nhiều hơn cả. $100 kia đã về tay lão, mặc dù lão đã cố tình ngồi im để cơ hội cho các bạn trẻ. Một trong 3 bài toán thế này:

Chia một miếng bánh hình tròn bằng những nhát dao cắt ngang, sao cho mỗi nhát cắt tạo ra nhiều miếng nhất có thể. Hỏi sau n nhát cắt được bao nhiêu miếng bánh?

Sau khi lão nhận $100, chú hỏi có ai có kết quả của bài toán như trên, nhưng với cái bánh hình cầu (3D). Một bạn trẻ đưa ra một kết quả và ngay lập tức bị chú nói sai, mặc dù cương quyết không thèm nghe bạn kia trình bày lời giải. Khiến bạn kia tức tưởng ứa nước mắt. Muộn hơn, chú mới giải thích rằng, lời giải của lão đã ra kết quả là một biểu thức bậc 2 của n thì lời giải bài toán 3D ắt phải tối thiểu là bậc 3 của n. Không cần giải cũng biết kết quả bậc 2 nữa là sai.

Cách tiếp cận vấn đề của chú đã khiến nhiều bạn trẻ bị sốc. Rốt cuộc thì chỉ còn một mình lão làm việc cùng chú. Và, có lần, chính lão cũng được nếm mùi kiểu suy luận này. Lần đó, lão test một library trên mạng, và cho rằng có một tính năng không thực hiện được. Chú khẳng định, phải được, vì "nếu không, họ không thể đưa lên mạng".

Với tư duy này, lão từng khiến nhiều bạn trẻ ngạc nhiên, "sao anh không làm mà cũng biết?".

***

Nay, chuyện ở trạm mới, lão biết có một số sai sót kỹ thuật. Bởi, lão đã có điều kiện liệng qua liệng lại lúc lắp đặt. Và, chứng kiến, một cách làm việc dường như không thể tệ hơn. Cái xui xẻo của các bạn trẻ, là, tiếp nhận những tài liệu kỹ thuật không đầy đủ thiếu rõ ràng. Nhưng lướt sơ qua vài nét, lão thấy ngay nhiều mâu thuẫn cùng đáng ngờ.

Tuy nhiên, lão chỉ biết cảnh báo rồi ... im. Bởi vì, nếu mọi người đều thấy ok, thì, vị tất xới lên làm gì (có ai cần đâu?). Thêm nữa, dù sai, mà không có nhu cầu sửa (hoặc không có khả năng sửa), thì, làm ầm ĩ ích gì. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy những bình thường ...


Có câu, mất bò mới lo làm chuồng ...

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

Xe ô-tô

Nhà nước VN, sau hàng chục năm bảo trợ cho các công ty sản xuất (mà thực tế chỉ lắp ráp) xe ô-tô trong nước, bằng cách đánh thuế mạnh vào túi tiền của người mua xe, vẫn chẳng nâng được bao nhiêu phần trăm nội địa hoá, chứ chưa nói đến chuyện làm nguyên chiếc.

Nay thì dân VN, đang phấn khởi với xe ô-tô mang thương hiệu V, tuy chẳng rõ trong đó có bao nhiêu phần trăm ... yếu tố nước ngoài.

Chưa kể, với ngành công nghiệp ô-tô trên thế giới hiện nay, thì, phát triển một thị trường mới, với hệ thống bán hàng (giá cả hợp lý, mẫu mã phong phú, tính năng thuận tiện) và nhất là chăm sóc khách hàng (bảo dưỡng, sửa chữa, phụ tùng thay thế), tưởng cũng không dễ.


Không rõ, vô tình hay cố ý, V ra mắt 2 mẫu xe đầu tiên của mình (khá rùm beng) ở ... Paris. Gần như cùng thời điểm với cuộc triển lãm xe ô-tô ở đó.

Nơi mà, người ta tập trung quảng cáo cho các mẫu xe đời mới, hầu hết chạy điện và sử dụng năng lượng sạch ...

Báo

Đã quá quen thuộc với các thể loại rác quảng cáo, trong đó có loại phải dùng chổi (thật) để quét, vì chúng được ném vào đầy sân nhà. Tối thứ Sáu tuần trước, dưới ánh sáng nhập nhoạng khi trở về nhà, lão thấy một loại rác mới, báo.

Nhặt dẹp tạm sang một bên. Chả mấy quan tâm. Sáng hôm sau dậy đi trực, lại thấy báo nữa. Lại dẹp sang một bên.

Trên đường đi mới nghĩ, báo mới, sao không cầm theo đọc nhỉ? Tặc lưỡi, có gì trong đó đâu mà đọc. Thời đại, "nhà" báo được mỉa mai là "lều" báo.

Đi trực về mới kiểm tra thì là báo mới thật. Đà Nẵng thứ Sáu và Chủ Nhật, Thanh Niên thứ Bảy. Tiếc cho một nét văn minh của nhân loại, bèn liếc qua. Không có gì thật. Tin ai đó chết trên trang nhất. Chết thì chôn, có gì đâu mà rộn? Nhớ trên mạng có bạn than thiên hạ nói xàm. Ờ, thì không nói xàm còn biết nói gì? Chẳng thà, đừng để ai biết thì thôi ...

Thời mà báo còn đáng đọc, thường bực mình với mấy trang quảng cáo. Có khi còn nhiều hơn chính các trang báo. Rồi đến thời người ta đọc báo chỉ vì ... không biết làm gì (trong quán cà phê, trên bàn làm việc, miễn phí), thì, chỉ đọc quảng cáo, xem có gì hữu ích. Nay, quảng cáo cũng chỉ còn mỗi nhà với đất, than ôi.


Tối qua về nhà, lại báo nữa. Nhưng không nhặt, vì đã chẹt nhẹt sau mấy ngày mưa. Sáng nay đi trực, vẫn báo. Nhìn mấy tờ báo ướt bẩn thỉu nằm trong góc sân, trên có khuôn mặt ai đó nhợt nhạt. Lại vừa chết nữa. Tự dưng, thấy thương ... cho mấy tờ báo.

Ế, cũng phải có tư thế chút chứ ...

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2018

Kiêm

Người quan tâm thì nói, nhất thể hoá, gì gì đó. Vãi.

Chẳng có ai tài cán gì. Cũng chẳng thiếu gì người. Để mà phải kiêm.

Nhưng, bớt được cái gì, thì cũng tốt. Vì, vốn, cũng chẳng ích lợi gì. Tốn.

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2018

10 năm

Sáng. Đầu tuần. Đầu tháng. Đầu quý. Mưa.

Ngược dòng blog. Cách đây đúng 10 năm. Cũng mưa.

Và, lạ không? Đó cũng là những ngày đầu tiên lão bắt tay vào đọc AI, a Modern Approach.

Có điều, ngày ấy, đầy hứng thú, đầy hy vọng. Nay, cũng ... đang đọc lại từ đầu. Nhưng, không mấy thích thú. Kiểu, mục đích chả ra gì, song, làm cũng có chút trí tuệ hehe. Vị tất, đã khác gì. Vì, ngày ấy, rốt cuộc, cũng chẳng đi đến đâu.

Sau 10 năm. AI đã tràn ngập. Từ tham vọng chủ động nay chỉ còn chút ... tìm (để) hiểu.

10 năm. Với đa số nhân loại, chỉ vì sử dụng hệ đếm cơ số 10, mà, nói rằng, năm chẵn ...

Mojave

Sáng đầu tuần, đầu tháng, đầu quý 4. Đã chuyển đến sa mạc Mohave từ sa mạc Sierra 😇