Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018

Học đại

Đồng nghiệp mới, hiện đang đóng vai học trò của hắn (hắn thường được giao huấn luyện nhân viên mới), đột nhiên khiến hắn có chút thay đổi trong cách nghĩ về giáo dục đại học nước nhà.

Chả là, hắn từng nhiều lần bảo các sinh viên, và cả các kỹ sư trẻ, rằng học đại học như nhà mình thì thà đừng học còn hơn. Lập luận đơn giản: đến lớp thầy đọc cho chép thì nếu kiếm tài liệu tự đọc chẳng phải vừa đầy đủ hơn vừa chính xác hơn sao? Lại đỡ mất thời gian và nhất là ... đỡ ngu người hihi.


Nhưng nay, đồng nghiệp mới đã cho hắn mở mắt về những kiến thức lô đề cá cược. Hỏi ra mới biết thời gian học đại học cũng không đến nỗi vô ích, hehe.

Thứ Năm, 25 tháng 1, 2018

Hehe hội nghị



Công ty hắn có 2 lực lượng lao động sản xuất chính: không lưu và kỹ thuật. Lý thuyết là kết hợp rất khăng khít, còn thực tế thì việc ai nấy làm. Thường chỉ "đụng độ" nhau khi ... tranh cãi chia lương.

Nói rằng, không lưu chỉ học nghiệp vụ khoảng 1 năm, nhưng công việc thì căng thẳng đòi hỏi trách nhiệm cao. Kỹ thuật toàn kỹ sư (chưa kể tiến, thạc sĩ) học lắm chẳng làm được (hay được làm) gì.

Hôm nay nghe đọc danh sách chiến sĩ thi đua của công ty, hắn bỗng thắc mắc, sao không lưu thấy không bao nhiêu mà kỹ thuật nhiều thế? Khoản này, thông thường được phân bổ về các bộ phận theo phần trăm. Nhưng chỉ ai đăng ký đầu năm thì cuối năm mới được bầu.


Bỗng cảm thấy dân học lắm chỉ hèn hơn mà thôi.


Hắn, mấy năm nay cũng dính vào tấn trò đời này. Một phần do máy móc cũ, công việc nhiều mà người mới tuyển quá chậm. Phần nữa do không đi họp nên ... bị bầu lúc nào không hay.

Hơn 20 năm theo anh hùng Núp, giờ bọn trẻ vào đông nên phong cách tập thể cũng nhiều phần thay đổi. Nhẽ, thay đổi nhất là sau hội nghị ... ai nấy lên xe về nhà. Ngày xưa, chưa nói hội nghị, chỉ mới họp thôi là đã ... không say không về hehe.

Chủ Nhật, 14 tháng 1, 2018

Tự do, ma, và nước mắt

Wikipedia tiếng Việt có trích một phát ngôn được cho là của Mai Chí Thọ, như sau:

Hồ Chí Minh có thể đã là một kẻ độc ác; Nixon có thể đã là một người vĩ đại. Người Mĩ có thể đã có chính nghĩa; chúng tôi có thể không có chính nghĩa. Nhưng chúng tôi đã thắng và người Mĩ đã bị đánh bại bởi vì chúng tôi đã thuyết phục được người dân rằng Hồ Chí Minh là một người vĩ đại, rằng Nixon là một kẻ giết người và người Mĩ là những kẻ xâm lược. Yếu tố then chốt đó là kiểm soát được người dân và quan điểm của họ. Chỉ có chủ nghĩa Marx-Lenin là có thể làm được điều đó. Không ai trong các anh từng thấy sự kháng cự đối với chế độ của những người cộng sản, vì vậy đừng suy nghĩ về chuyện đó. Quên chuyện đó đi. Giữa các anh — những người trí thức sáng suốt — và tôi, tôi xin nói với các anh sự thật.



Không phải tình cờ hắn nhớ lại trích dẫn này. Trong một ngày mà các lều báo chính thống rơi nước mắt cho một cựu cán bộ đoàn, vì "mong muốn, nếu có chết thì là ma tự do, chứ không phải ma tù".


Ông đã chết rồi, dù có thể chưa ra ma, và, ông đã là tù rồi, từ cách đây rất nhiều năm. Có thể, từ lúc ông mới lọt lòng ...

Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2018

Shall we dance?

Đó là tên một bộ phim.

Có lời của một nhân vật, đại ý: chúng ta cần hôn nhân vì cần có một chứng nhân cho cuộc đời. Mọi việc chúng ta làm, dù tốt hay xấu ...


Nếu đó là sự thực, thì, hắn đã đúng, khi không muốn hôn nhân. Hắn không muốn có chứng nhân. Hắn muốn là số không tuyệt đối, khi, một ngày, trở về cát bụi ...


Và, hắn cũng nhớ lại lời một người bạn vong niên, bảo rằng, mày không lập gia đình là đúng. Mày có đam mê, khó ai hiểu được. Rồi chỉ khổ ...



Hiển nhiên, không chỉ một lần, hắn biết mình lập dị ...

Thứ Ba, 9 tháng 1, 2018

Lan man kỹ thuật

Không phải nói chuyện kỹ thuật đầu năm, mà là những hỏng hóc kỹ thuật cuối năm.

Cuối năm, giữa lúc bận rộn thì laptop hư, quạt hỏng, và nhận được thông báo email ngừng dịch vụ.

Email, vẫn nói là miễn phí, thực ra đã từ lâu không còn miễn phí. Hắn phải trả hàng tháng 20kVnđ, kèm vào hoá đơn điện thoại. Chỉ vì muốn giữ địa chỉ email này mà hắn giữ luôn cả một số điện thoại cố định, thêm 20kVnđ mỗi tháng, không cần dùng đến và chắc cũng chẳng còn ai biết số, chỉ đổ chuông khi có ai đó ... nhầm số.

Email này, ngày ngày nhận khoảng 20 spams, dùng thì bất tiện nên hắn chủ yếu dùng các email miễn phí của bọn giãy chết (vốn ngày nay quá nhiều, quá tiện). Vậy mà vẫn giữ. Không phải vì thương nhớ vấn vương, mà chỉ vì "ngừi vịt dùng hàng vịt".

Thời đại điện toán đám mây, song nhiều dịch vụ vẫn được đăng ký ban đầu bằng một tiện ích từ buổi sơ khai của ngành điện toán, email. Nhà nước xứ này ba hoa cũng lắm, thậm chí còn đòi làm luật yêu cầu Fb, Google phải đặt máy chủ trong nước, trong khi không có lấy một email nội địa ra hồn.

Mới đây có người nói chuyện với hắn, bảo rằng nhà nước vn có cả một đội quân mạng thuộc hàng có số có má. Thấy hắn có vẻ bĩu môi, thanh minh rằng không phải đám dư lợn viên đâu, mà là loại chuyên h*ck, phá, ăn cắp thông tin cơ. Ờ thì có thể lớn, theo nghĩa số lượng, phương tiện, được nhà nước tài trợ, và có thể không từ các thủ đoạn bẩn thỉu. Nhưng hắn không tin là có khả năng tự phát triển bất cứ công cụ gì ...

Buồn cười, mới đây, địa phương nơi hắn ở triển khai dịch vụ công trực tuyến, tạo tài khoản công dân điện tử, thì cũng thông qua một ... email miễn phí của Yahoo!.

May sao, cuối cùng hắn lại nhận được thông báo rằng địa chỉ email này không bị huỷ mà chỉ được chuyển sang một hệ thống mới mà thôi. Hệ thống mới này, chưa thấy có gì hay, xem như cứ hẵng tạm để đấy ...



Tạm rảnh một chút, hắn quay sang xử lý em Macbook Pro cũ (2011). Từ ngày có em Macbook Pro mới, hắn có mới nới cũ nên ẻm lẫy sao đó không chịu lên hình. Cuối cùng cũng phát hiện ra có lẽ ẻm bị hư harddisk. Mày mò một chút rồi cũng làm được cái USB cài đặt High Sierra. Sẽ thử thay vào đó cái harddisk cũ lâu nay ít dùng đến (chứa toàn phim mà cũng không có thời gian nhâm nhi huhu). Nếu ok có thể tính nâng cấp cho ẻm lên SSD.

Nhờ thế mới có cơ hội vọc một chút, lâu rồi chẳng tìm tòi gì ...



Cái quạt thì tự dưng không chạy. Chắc chỉ đứt dây điện đâu đó bên trong. Trớ trêu là, không mở ra được.

Xung quanh có chừng gần 20 con vít (làm gì mà lắm thế?!), tuy vặn vào nhựa nhưng lại được vặn rất chặt. Chúng nằm trong các lỗ khá sâu, vặn vít ngắn thì không tới, to thì không vào, nhỏ thì lại nhọn không vặn được.

Lầm bầm chửi bọn tàu, nhưng nếu không có bọn tàu, lấy đâu ra mà dùng. Đó là một cái quạt chạy điện một chiều 12V, hắn dùng năng lượng mặt trời, chạy quanh thành phố kiếm mãi mới mua được. Dân vn hay nói bất hạnh của dân tộc vn là nằm cạnh tq. May đấy biết đâu, một dân tộc lười biếng như dân vịt nếu không có một dân tộc siêng năng như dân tàu bên cạnh chắc suốt đời ăn lông ở lỗ.

Hôm qua đi siêu thị, tình cờ nhìn thấy loại tuốc-nơ-vít (của tq, chứ còn của ai nữa!?) ướm có thể mở được. Đầu đủ tù, đủ dài và đủ nhỏ. 26k. Đem về đút vào thì ... vừa y (tiên sư tàu khựa hihi).


Giờ thì quạt đang chạy, tiết kiệm cho nhà nước ... hàng ngàn đồng hehe ...

Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2018

Thú hoang

Kỳ cà kỳ cạch, cuối cùng hắn cũng đọc xong Thú hoang của NTTV. (Nghe cô hoa hậu kia còn trẻ mà đã đọc cả ngàn cuốn sách cũng ... hơi nể hehe, từ nay ra đường không dám khoe là người đọc sách.)

Sách không phải loại khó đọc, chẳng qua bận quá mà thôi.

Đọc xong còn nghĩ, thế mà gọi là thú hoang ư? Nếu vậy bữa nay toàn quỷ dữ cả hihi.


Thực ra, hắn đọc NTTV vì tò mò về một thời, của một nửa dân tộc Việt, mà, sau thời ấy, bị nửa kia cũng của dân tộc ấy, ra sức dèm pha cấm đoán. Quen với những lên gân, định hướng này nọ nên hắn thấy giọng văn này thật nhẹ nhàng, dễ thương.

Mà, nói thú hoang cũng có ý của tác giả. Tuy cuộc sống hết sức hiền lành, nhưng ẩn sâu bên trong là những tâm hồn muốn nổi loạn, muốn phá bỏ. Về mặt này, đôi khi những quỷ ngợm ngày nay, tuy có vẻ dữ dằn chém đâm máu đổ, song khát vọng lại không bằng.


Tiếp tục túc tắc như thế, bắt đầu đọc Những trận gió kinh thiên, đồ rằng ngày nay hẳn là bão lớn ...

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

Nghịch

Người ta nói rằng, mọi nghịch lý đều xảy ra (vì nếu nghịch lý không xảy ra, ấy là hợp lý vậy).



Hôm qua, hắn, nói cho oai là huấn luyện, thực tế là trình bày lại cho các đồng nghiệp, những thay đổi trong hệ thống tại trạm. Lẽ ra, hắn, cũng chỉ như các đồng nghiệp đó, chỉ là một trong những người tiếp nhận hệ thống. Nhưng hắn lại phải tham gia sâu vào nhiều công đoạn thiết kế, thực hiện, trong khi ít nhất là một nửa số người có trách nhiệm trực tiếp lại không hề quan tâm. Và một số đồng nghiệp trẻ, mới vào làm việc, tỏ vẻ quan tâm, thì lại đang làm ở những vị trí khác.

Trớ trêu là, một hệ thống đã cũ thì không thể không thay thế, nhưng càng thay càng ... dỏm. Dường như ai cũng ngán ngẩm trước những cơ chế cùng quy trình vớ vẩn. Nhưng những thứ đó vẫn thản nhiên là kim chỉ nam, là vòng kim cô bóp nghẹt mọi hoạt động hợp lý.


Có bạn trẻ còn nói đùa, do buổi huấn luyện của hắn mà đội hắn thua trong giải bóng đá tứ hùng hihi. Vì mấy hảo thủ ra sân trễ (hiển nhiên lịch không do hắn bố trí). Giải bóng đá chào mừng hội nghị người lao động chiều nay. Hội nghị thực ra chỉ thực hiện theo "chỉ thị" của những người "không lao động" hehe.

Mà, khi trận chung kết còn chưa kết thúc thì nhiều người lại đã phải ra về, để đi đám cưới. Chú rể, tuy làm cùng công ty song hắn hầu như không biết mặt. Người mời hắn là bố chú rể, vừa mới nghỉ hưu hồi giữa năm ngoái (2017). Anh bao năm gà trống nuôi con, trước khi có "tập hai" trẻ hơn nhiều tuổi. Và hôm qua ở đám cưới, lần đầu tiên mọi người trong công ty mới được thấy mặt mẹ chú rể. Xinh đẹp, và sành điệu. Trong một nhóm bạn, dĩ nhiên đều đã có tuổi, nhưng sành điệu không kém. Và thế là các "dì" thay nhau độc chiếm sân khấu ca nhạc. Phải thừa nhận là rất hay, những bản nhạc Pháp được trình bày bằng cả tiếng Pháp lẫn tiếng Việt. Những người ngồi trong bàn hắn đùa nhau rằng, các "chú" trong công ty hoàn toàn không có "cửa" hihi.


Cuối ngày, trên đường về nhà, khi dừng đèn đỏ ở một ngã tư, hắn bật xi nhan rẽ trái. Một bạn trẻ tốt bụng nhắc, xi nhan kìa chú. Hắn phải ra hiệu là thực sự muốn rẽ trái. Bạn ấy nghĩ rằng hắn nhầm, thay vì muốn rẽ thật. Tại sao thế nhỉ?