Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

HPNY

Cuối năm một phút giao thừa
Không giao thì thiếu giao thì giao chi?
Giao chi chẳng biết giao chi
Giao chi chẳng biết thôi thì cứ giao ... :)


Dân ta vốn quen đón giao thừa ở kỳ Nguyên Đán. Cũng quen gọi lúc đó là Năm Mới. Mặc dù theo phép làm lịch âm ấy thì năm mới đã đến từ lâu (2 tháng trước đó).

Còn thời khắc giao thời này (dương lịch) đang được nhiều người dần dần đón nhận (mà có lẽ bắt đầu từ phú quý sinh lễ nghĩa hihi).


Nói dông dài, chẳng qua năm mới đến, ngồi trên đỉnh núi phủ sương gió lạnh, nhìn chút về năm qua cho phải phép.

Không có gì nhiều, tóm lại trong một chữ: chán. Thực sự một năm mà mọi công việc của hắn đều đình trệ. Trừ công việc chính, hehe. Có lẽ cũng chỉ tại dư thời gian nên mới quan tâm đến công việc chính một tý. Kết quả là lần đầu tiên sau hơn 20 năm đi làm có dự vào công cuộc khen chê (thi đua). Nhàn cư vi bất thiện không sai hihi.

Tóm lại cũng mong mọi xui xẻo qua đi. Đương nhiên phải làm việc chứ đâu nằm há miệng chờ được.



Từ hồi cuộc sống bớt u tối, người ta quen với giai điệu rộn rã của ABBA Happy New Year. Nghe nhiều nghe nhiều rồi bỗng có kẻ phát hiện ra lời bài hát đó vốn chẳng vui vẻ gì. Năm nay còn có người có vẻ bị khích động mà rằng: không nghe bài đó nữa.

Ồ, nghe chứ. Năm nay chả phải lại càng phù hợp lời ấy ư?


No more champagne 
And the fireworks are through 
Here we are, me and you 
Feeling lost and feeling blue 
It's the end of the party 
And the morning seems so grey 
So unlike yesterday 
Now's the time for us to say 
Happy new year 
Happy new year 

Sâm banh hết mẹ nó rồi
Pháo hoa cũng đã tịt ngòi từ lâu
Còn tao, mày với u sầu
Chán đời vật vã không cầu ước chi
Tiệc tùng cũng đếch còn gì
Sáng mai trời đã xám chì như đêm
Kệ hôm qua với nhập nhèm
Tới giờ ta cứ lèm bèm như mê
Hạnh phúc năm mới có về ...


Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Lương

Chiều nay họp.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong vòng chỉ dăm năm qua lại họp góp ý cơ chế lương.

Và cũng như những lần trước, vẫn lối xào xáo bảng lương cho có kẻ lên người xuống, riêng các sếp nhớn cứ mỗi lần lại tăng một chút.

Dĩ nhiên nói góp ý cho vui chứ ai cũng biết chẳng ích gì. Lần này thậm chí còn không ai biết mình được xếp vào đoạn nào trong mấy cái bảng ấy. Nếu đem ra áp dụng chắc chả thiếu những đoạn trường giấy tờ bằng cấp thi cử học hành cho người lao động cấu xé nhau tranh giành các thang bậc đó.


Điểm khác là văn bản dài dòng lần này chỉ mới áp dụng cho 50% quỹ lương. Nửa còn lại chia chác thế nào im không nhắc đến. Dự là sẽ dùng trám những lỗ hổng phát sinh đây.

Điểm khác đáng kể nữa là con số đem ra tính bảo hiểm xã hội y tế thất nghiệp kinh phí công đoàn tăng lên đáng kể (hơn gấp hai lần). Nghĩa là cầm chắc thu nhập bình quân giảm, với hy vọng một ngày nào đó lương hưu sẽ khá hơn. Đếm chim sẻ trên cây đây.


Các khoản chi khốn khổ của nhà nước đang vạc vào những nguồn thu còm cõi thế này ru.

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Mỏng manh

Hôm qua lên ca. Trời mưa. Đường mù. Gió hun hút.

Thấy cu Châu chỉ mặc áo sơ mi, ai cũng bảo chịu rét giỏi hè.

Ăn tối xong cu cậu mắt lờ đờ lên giường ngay. Cả đêm, hắn như nằm cạnh đầu máy xe lửa. Trong giấc ngủ chập chờn, thấy đầu mình cũng váng vất.


Đi trực về, ngay lập tức tắm nước nóng và cũng ... lên giường. Uống thuốc, trà nóng, nước chanh nóng. Cả người như có ai dần.

Haiz.

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

Dở

Đời rất dở nhưng vẫn phải niềm nở.

Niềm nở đi thôi, bởi đời không có gì hơn là toàn dở.


Ví như trong một phiên toà.

Kẻ dân dở dở thời "được" phán bóc lịch nhiều bất thường.

Lão nhà giàu tệ hại gấp nhiều lần thời thắng kiện, nhưng chưa hẳn đắc lợi.


Khiến người đời nhìn rõ, dở nhất ấy lũ cầm cân vậy.

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Tình cờ xem một bộ phim cũ. 1968. Đúng trước khi hắn chào đời.

Là thể loại phim hắn yêu thích. Cao bồi viễn tây.

Hơn nữa, diễn viên chính là nam diễn viên hắn yêu thích. Clint Eastwood.

Tò mò một chút về nữ diễn viên bên cạnh ông. IMDb cho biết những phim bà từng tham gia. Dừng lại từ 1970.

Tò mò tiếp chút nữa. Thì ra năm đó bà qua đời. Trẻ. 35 tuổi. Dấu hiệu thuốc phiện và rượu. Nghi vấn tự tử.


Tự nhiên, có lại một cảm giác buồn theo kiểu rất cũ ...

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Em là bà nội của anh

Không biết tự bao giờ, cứ phải có một lý do thì hắn mới xem phim VN. Nếu không, cứ nhớ câu "Ngồi buồn ...", hihi.

Gần đây là Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, trước nữa có Chuyến đi cuối cùng của chị Phụng, hay lâu lắc rồi là Gái nhảy ...


Lý do lần này là cái tên của đạo diễn. Không phải một đạo diễn nổi tiếng. Cũng không phải người quen biết thân thuộc gì.

Hoặc giả có thể nói là bạn nhỉ? Chỉ là một thời, hắn hay đọc Phan Xi Nê, thuở còn mồ ma Yahoo! 360. Chàng trai SG mê phim ảnh và học đúng sở thích của mình ở Mỹ. Hình như cao, to, ... đen (hehe thiếu một điều kiện nữa là thành hotboy thời trước, nay chắc ít ai nhớ tiêu chuẩn này).


Một phim dạng mua bản quyền làm lại. Xem được.

Phim chưa ra, nhiều người đã phê phán tựa đề phản cảm (?!). Ngữ nghĩa tiếng V mà nói, trục trặc. Nhưng với hắn, không mới. Một thời các cô ngoài Bắc vẫn xưng là ... bà nội của người yêu. Hàm ý độ chỉ huy còn cao hơn mẹ chàng.

Vấn đề là, tựa phim, ngoài cái tội quá sát nội dung phim, chẳng liên quan gì sất đến những ám ảnh ngôn ngữ của các "thánh chém".

Nói thế chẳng biết có spoil quá chăng?


Btw, hắn cho rằng, trailer phim này hơi bị dở, dở so với phim.



 

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

Họp

Sáng nay khi hắn đến nơi, còn sớm 5 phút nhưng mọi người đã ngồi tràn ra cả hành lang.

Hội trường, vốn nhiều người biết rõ, không đủ sức chứa cho một phần của công ty nay chật kín. Có vẻ như toàn công ty đã được triệu tập.


a. Overbooked. Không ngờ nhân viên công ty tích cực như vậy.

b. Ban tổ chức đầu đất. Không biết sức chứa hội trường bao nhiêu và công ty bao nhiêu người.

c. Cố tình để tổng công ty thấy trụ sở chúng tôi nhỏ quá không đủ chỗ.

d. Phát triển nhân lực quá lố của "nhà trẻ trung ương".



Cán bộ VP đảng đoàn nói nhỏ: đề nghị bên ngoài trật tự để bên trong bắt đầu, nếu thấy khó nghe quá thì có thể ... tự giải tán, nhưng từ từ đừng ào một lúc khó coi.

Hehe.

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Victoria

Nhiều comments thắc mắc rằng tại sao IMDb chấm điểm phim này cao thế (8.0).

Tư duy này khá quen thuộc ở xứ lúa nước: không quen với những chính kiến khác nhau. Đây chính là tiền đề cho sự lựa chọn một chế độ toàn trị: không chấp nhận người khác sống khác mình. Và chỉ nhận ra khi quan điểm khác mình lại thắng thế.

Nhưng xem những phim có tính hàn lâm thế này thì hơi mệt. Mệt não đã đành, mệt cả mắt với những cảnh cứ ở trong màn đêm dường như bất tận, trúc trắc trục trặc.

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

Fl

Tình cờ hắn đứng xem một giờ ngoại khoá của học sinh Skyline.

Ấn tượng về sự tự tin, vui vẻ của các em. Mà phải thôi, các em được tự do cảm nhận và bày tỏ ý kiến của mình. Không như các kiểu đọc chép nhất nhất theo sách giáo khoa do những kẻ chẳng biết ở đâu soạn ra.

Phụ trách một lớp như thế, 15 học sinh trai gái lớp 2, 3 Việt có Mỹ có Hàn có, gồm một thầy giáo chính người Anh và 3 cô giáo trẻ.



Fl đang bận rộn sáng chiều tối mà hắn dửng dưng.

Nhớ nhiều năm trước hắn đã từng từ chối tham gia những "chiến dịch" mấy chục ngày đêm này nọ hoàn thành các dây chuyền sản xuất. Hắn luôn hướng đến sự phát triển bền vững, không chạy theo nhất thời.

Bên cạnh đó là sự lộn xộn của cách làm không có phương pháp, chỉ cốt lấy được, nặng tính trình diễn hơn thực chất.

Và cuối cùng, mục đích của những việc làm này không nằm trong sở thích của hắn.

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

Passion

Hôm qua ngồi tán gẫu với Thương và Nhơn. Phì cười nghe kể về những sở thích của Vũ. Anh chàng chơi xe máy phân khối lớn, và smartphone, đổi liên tục.

Khiến hắn nhớ lại bộ phim vừa xem hôm trước, một gã đàn ông có thể thay đổi mọi thứ, khuôn mặt, nhà cửa, gia đình, cả tôn giáo, nhưng có một thứ không thể thay đổi, đó là niềm đam mê.

Bộ phim chỉ chiếu mỗi ngày một suất, ở mỗi một rạp. Với Julia Roberts và Nicole Kidman. The secret in their eyes (2015).


Nhờ bạn Quỳnh Vy, hắn mới biết bộ phim được làm lại từ một bộ phim của Argentina, El secreto de sus ojos (2009).

Theo lời khuyên của QV, hắn tìm xem phim gốc online. Đồng ý với nhiều bạn rằng, phim làm lại không hay bằng, dù có các tài tử nổi danh. Điểm trên IMDb cũng thấp hơn hẳn, chỉ 6.2 so với 8.2 của phim gốc. Chẳng lạ, khi phim gốc giành Oscar cùng năm với Avatar. Thế mà hắn không biết gì. Một phần do trí nhớ giảm sút, một phần do hắn ít để ý các hạng mục như phim nói tiếng nước ngoài.


Thực ra, phim làm lại hầu như giữ mọi chi tiết đắt giá của kịch bản gốc, liên quan đến vụ án. Sự miễn cưỡng đến với vụ án, ám ảnh về hiện trường vụ án, và chiếc nút áo bị đứt trên ngực nữ điều tra viên. Dĩ nhiên không thể thiếu sự đam mê khiến thủ phạm tự lộ mình trên bức ảnh chụp lại, và một sự đam mê khác khiến hắn cố tình lẩn trốn vẫn không thoát.

Không hiểu sao các nhà làm phim Mỹ lại nâng cao mối quan hệ mang tính thân tình giữa điều tra viên chính với gia đình nạn nhân mà giảm đi quan hệ giữa hai nam nữ điều tra viên. Trong khi phim Argentina nhấn mạnh mối quan hệ này như một sự đam mê khác của một tuyến nhân vật khác. Mà sự đam mê bị bỏ qua này lại rất dễ thương, khi nàng chạy theo chiếc tàu rời sân ga và chàng cũng chạy đến toa cuối, để nhìn thấy hình bóng nàng ngày một nhỏ đi cùng với sự bóp nghẹt trong tim ngày càng lớn.



Khía cạnh thứ hai của đam mê chính là nỗi ám ảnh. Người ta không thể thay đổi niềm đam mê, cũng như không chọn được ký ức ...

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

Hùng mạnh

10 bé trai bị bắt cóc bán ra nước ngoài, có bé bị bán bởi chính mẹ đẻ của mình.

Được giải cứu, các em được đặt tên Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Hùng Mạnh.



Hùng mạnh ư?!

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Mockingjay

The Hunger Games - Mockingjay đã kết thúc. Hơi sến.

Điều phim nói lên đôi khi cả một dân tộc còn lầm lẫn. Lòng căm ghét một kẻ độc tài dễ dẫn đến thay thế bởi một kẻ độc tài khác. Bản chất là chế độ độc tài, trong đó kẻ độc tài cũng chỉ là một nạn nhân (dù thường là kẻ đó chịu trách nhiệm lớn nhất).


Hắn hơi ngạc nhiên thấy trên mạng, nhân vật được các bạn trẻ yêu thích khá nhiều là Peeta. Thậm chí nhiều bạn cho biết nhân vật này trong truyện còn đáng yêu hơn nữa.

Một sự ngạc nhiên dễ chịu. Chứng tỏ tính nhân văn đã được truyền tải.

Có điều, chưa chắc nhiều người đã xem phim (nhớ lại, phim đã từng bị cấm ở xứ này). Và e rằng số đọc lại còn ít hơn ...

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Sử

Hôm nay ngày 20 tháng 11, Tý đi học về điềm nhiên thông báo:

- Trường con sắp đuổi học bạn Sử bố mẹ ạ.

Mẹ Tý ngạc nhiên:

- Sao lại thế? Con bé Sử đẹp người tốt nết, chân thật, hay giúp đỡ mọi người cơ mà!?

Bố Tý thở dài:

- Bà nó chưa biết, ngày nay người ta chỉ cần mấy đứa ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy. Con bé Sử phải cái thật quá, nên ...

Tèo, anh hai của Tý, tóc vàng toàn thân xăm trổ, cũng gỡ tai nghe tham gia:

- Bố mẹ toàn nhớ Sử ngày xưa, chứ lâu nay nó toàn bị chèn ép, cưỡng hiếp, toàn thân lở loét, mở miệng là lảm nhảm những thứ gần đây người ta nhét vào miệng nó, bọn con tuy thương nó nhưng đứa nào cũng tránh xa chả muốn dây vào.

Bố Tý lắc đầu ngao ngán:

- Ngày trước người ta còn lợi dụng cái tên con bé để dễ ăn nói, nay chắc chẳng thèm chính danh nữa, ngôn có không thuận cũng chả ai làm được gì nên người ta tống khứ con bé đi đây mà. Thôi thế cũng xong, Sử đã không còn là Sử thì học nữa phỏng có ích gì!



Ông nội Tý dạo này sức yếu, mắt mờ nhưng tai còn tinh, nghe thủng câu chuyện không nói một lời nào, lập cập đứng dậy khua gậy lần vào nhà trong. Cả nhà nhìn ông, im lặng, chỉ nghe tiếng gậy gõ trên nền gạch, cộc ... cộc ... cộc ...

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Tiếng Dân

Sáng qua đi coffee, tiện tay cầm xem cuốn sách trong quán, tập hợp nhiều bài viết về xứ Quảng.

Để ý một bài viết về Tiếng Dân. Cụ Huỳnh (Mính Viên), tài cao học rộng đi nhiều, sau 13 năm tù, trở thành viện trưởng Viện dân biểu Trung kỳ, rồi sớm bỏ ra viết báo lập nên tờ Tiếng Dân.

Thông tin xứ lúa nước ít khi thực sự trung thực rõ ràng, nên không thấy tìm hiểu lý do. Hắn ngờ rằng Cụ khó có thể làm dân biểu khi mỗi "dân" "biểu" mỗi khác. Trước tiên phải viết báo "nâng cao dân trí chấn hưng dân khí" đã chăng?


Lắm lúc nghĩ, một cộng đồng có mỗi một điểm chung là cùng ngôn ngữ mà xem ra chỉ biết dùng ngôn ngữ đó để mạt sát nhau, rút cục chẳng còn gì chung nữa ...

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

!

Paris, ngày 13 thứ Sáu (tháng 11 năm 2015).

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

Phim & ...

Chiều nay tự kỷ rảnh ngồi xem phim.

Lẽ ra phải đến tham dự một cuộc hội thảo. Nhưng vốn không hứng thú nên cố tình không đổi trực để viện cớ bận và ... chuồn.

Lâu lắm rồi không xem phim kiểu này. Ngồi giường trùm chăn ôm máy tính xem online.

Trời chỉ mưa lất phất chứ không tầm tã. Thay vì tiếng mưa rơi trên mái tôn là tiếng đục đẽo hàng xóm sửa nhà và ầm ĩ động cơ một hàng xóm khác sửa xe.

Dạo này hầu như chỉ xem phim rạp. Thỉnh thoảng bắt gặp chút thú vị thì cũng xem trên tv lõm bõm.

Với thị hiếu (đa số) khán giả nước nhà, các nhà nhập khẩu phim ít khi đưa về những phim nghệ thuật hay kinh điển (lỗ chỏng vó). Đành chấp nhận giải trí kỹ xảo âm thanh rồi ... quên vậy. Gần đây nhất xem được Bridge of Spies (2015), với sự đảm bảo của diễn viên chính Tom Hanks và đạo diễn Steven Spielberg, mà rạp cũng vắng lắm.



Thật tình cờ, đúng lúc rảnh rỗi thì chả biết nhìn thấy gì mà nảy ra ý xem phim. Tự lấy làm lạ là không hiểu sao lại không để ý tìm xem bộ phim như thế. Được sản xuất đã 5 năm (2010), bộ phim Nhật có đạo diễn người Việt (không mang quốc tịch Việt, đương nhiên!?). Dựa theo tác phẩm nổi tiếng của nhà văn nổi tiếng Haruki Murakami.

Thường những bộ phim theo tác phẩm văn học nổi tiếng hay bị so sánh dữ dội. Đã đọc và đã xem, hắn thấy thích cả hai.

Nữ diễn viên chính thấy quen quen. Chỉ vì cô ta có đóng dăm phim Mỹ, hẳn thế, vì biết xem gì ngoài phim Mỹ. Thế mà nhớ mãi mới ra. Trí nhớ đang bị suy giảm một cách đáng sợ.

Một quen quen nữa là bản nhạc của The Beatles, vốn được HM chọn làm nguồn cảm hứng và đặt làm tiêu đề cho tác phẩm, dĩ nhiên cũng thành tên phim.


Phim không thiếu những cảnh đẹp long lanh chẳng thua gì hoa vàng trên cỏ xanh (một phim cũng của một đạo diễn gốc Việt từ nước ngoài về).

Có thể không tươi như hoa vàng cỏ xanh, vì đây không phải là thế giới trẻ thơ nhân chi sơ tính bổn thiện. (Mặc dù xem xong phim kia nhiều người bình luận ác liệt, về bản chất tốt của cậu em và bản chất ác của cậu anh. Khiến hắn không khỏi liên tưởng đến Tuân tử nhân chi sơ tính bổn ác.)

Gam màu trong phim này lạnh hơn. Đúng thôi vì câu chuyện xoáy vào nội tâm lớp thanh niên mới lớn. Quá nhiều dằn vặt, nhiều tự tử, và tiếp theo lại để lại thêm nhiều dằn vặt.


Tưởng không cần nói thêm về sự dằn vặt mang tính thế hệ của thanh niên Nhật một thời. Thời hắn còn chưa sinh ra. Nay đã hai thứ tóc trên đầu, so xã hội mình với người ta, thấy câm nín.

Nếu nói về lớp trẻ ngày nay, e rằng càng khác xa. Mà còn đánh động vào nỗi buồn muôn thuở của hắn: sự xa cách không hàn gắn nổi với ba mẹ hắn. Tại sao lại thế, trong khi có thể đồng cảm với những người nơi đất nước xa xôi, ở một thời cũng xa xôi như họ.



Phải chăng, chính sự khác biệt đó, là đáng kể ...

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

Quần & Váy

Mưa to dữ dội. Đường biến thành sông.

Mấy bạn đi làm áo mưa bít bùng. Cởi áo mưa thì quần xắn ống thấp ống cao.

Bạn nữ nói với bạn nữ, rằng mặc váy như tụi mình lại hoá hay, khỏi phải xăn.

Hắn cười, quần xăn quần thì váy xắn váy chứ. Thử váy dài là lượt xem.

Bạn nhầm khái niệm. Không phải chuyện váy với quần. Mà là chuyện dài và ngắn.


Bravo short & mini!

Ung thư & Hạnh phúc

Hắn đã từng có một giấc mơ. Trong giấc mơ, bác sĩ mặt buồn rầu nói, tôi báo cho anh một tin buồn. Hắn cười, với tôi đó là một tin vui. Ung thư giống như một tấm vé được tặng để đi du lịch xa ...

Hắn không phải là fan nhạc rock. Tình cờ biết đến The Wall từ những ngày xa xưa, ban nhạc của các sinh viên xây dựng. Và đọc stt của TL hoàn toàn tình cờ vì một friend của hắn likes.

Người ta nói rằng có những lúc mặt biển phẳng lặng nhưng sâu dưới đáy có những cơn sóng cuộn dữ dội.



Con người ta, chắc chắn ai sống trên đời, cũng chỉ có một mục đích cuối cùng: to be hạnh phúc.

Nhưng,

Nhiều người không ý thức được điều mình muốn thực sự là gì.

Nhiều người không biết gọi tên điều mình muốn.

Nhiều người nhầm tưởng về điều mình muốn.

Nhiều người tự đặt cho điều mình muốn những cái tên khác nhau.

Nhiều người không thừa nhận, vì một lý do nào đó.


Ít người thực sự đạt được hạnh phúc.

Ít người hơn nữa, biết được rằng mình hạnh phúc.

Ít người hơn hơn nữa, nắm được khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi của mình.



Không phải ngẫu nhiên Ernest Hemingway nổi tiếng.

Không phải ai cũng hiểu điều này.

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Trường & Chợ

Tích Mạnh mẫu
Trạch lân xử


Sách cổ nêu gương bà mẹ nhà họ Mạnh, chọn láng giềng. Sớm goá chồng, bà 3 lần chuyển nhà mong tìm cho con trai môi trường sống tốt. Lần đầu ở gần nghĩa địa, lần sau ở gần chợ, cuối cùng đến ở gần trường học bà mới hài lòng. Con trai bà đã trở thành người học cao, danh tiếng.



Nhưng đó là chuyện xưa bên nước Tàu. Giờ hẵng nói chuyện nay nước V.


Hắn, từ chỗ làm việc về nhà, thường không đi theo đường ngắn nhất. Lý do đơn giản, đường đó đi ngang 2 cái chợ. Xe cộ người ngợm khá lộn xộn.

Vậy là phải đi đường vòng cho xa, dù chẳng lắm bưởi nhiều hoa. Song gần đây, thường về vào giờ tan tầm, hắn lại gặp khó khăn vì ... đường đi qua 2 ngôi trường. Học sinh đi lại nghênh ngang, phụ huynh đón con quay xe ngang dọc, đậu xe mọi chốn, ...

Mấy hôm nay hắn thử đi đường qua chợ và thấy ... chợ vẫn hơn trường.



Phải chăng câu chuyện nước V? Mà còn chưa nói đến thứ người ta bán buôn ở 2 nơi đó ...

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Ngu & Nguy hiểm

Giới trẻ ngày nay có câu nói vui: Đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm.

Dĩ nhiên, chỉ dừng lại ở câu nói vui, trêu chọc bạn bè là chính. Hoặc comment về những nhân vật xa lạ nào đó trên mạng.


Nếu hắn phát biểu: giám đốc dốt quá, thì sẽ có những người không vừa lòng. Nhẹ nhàng có thể có người bảo: anh không nên nói thế.

Cũng như trường hợp các bạn trẻ, đó chỉ là chuyện trên bàn nhậu. Nếu là chuyện "trong chính sự", hắn có thể bị buộc tội làm lộ bí mật công ty, à quên (hehe), tội sỉ nhục lãnh đạo, hay tội vu khống (nếu họ muốn).


Thế nhưng, hàng ngày, trong chức trách của hắn, có vô khối những điều vô lý, sai sót đã được thực hiện và đã được bảo kê bởi quyết định của giám đốc.

Và điều này thực sự rất nguy hiểm.



Lão già nơi núi nọ phẩy tay thở dài lui vào hang đá ...

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Tai nạn

Một máy bay chở khách của Nga bị rơi ở bán đảo Sinai. IS tuyên bố do họ bắn hạ. Putin có thích điều này?

Một tàu thuỷ chở hàng bị lật úp trên sông Sài gòn. Nhiều người còn bị kẹt phía trong.

Một xe buýt cán hàng loạt xe máy do những người điều khiển dừng lại trong hầm Kim Liên (Hà Nội) để ... mặc áo mưa.

Một vụ va chạm xe máy tối qua xảy ra trên cầu Sông Hàn, chỉ vài chục mét ngay trước mặt hắn khi đang lên cầu. Sau tiếng rầm là 2 chiếc xe máy văng 2 nơi, 2 người đi xe máy nằm bất động trên mặt cầu. Hẳn là 2 xe đi ngược chiều tránh nhau quá sát, và có thể là quá nhanh.


Liệu có những gì là có thể báo trước? Con người vẫn cứ vô tâm bình thản cho đến khi tai nạn xảy ra?



Tháng 10 chính thức qua đi với những cơn mưa tầm tã tối ngày 31.









Thực ra, nhờ báo mạng Slovakia, hắn được biết ngày này còn là ngày mà cách đây 37 năm (1978) đã xảy ra một vụ tai nạn tàu điện ở Košice. Tại sao hồi ở bên đó hắn không hề nghe đến nhỉ? Dạo ấy đã sau cả chục năm, nhưng địa điểm thì hắn vẫn đi qua hàng ngày. Bằng ... tàu điện. Vị trí ấy tàu lao từ trên dốc xuống, băng qua bến đỗ mà không dừng lại, đến khúc cua thì lật. Cướp đi mạng sống của 9 người, bao gồm cả nữ lái tàu. Ngay trước ngày cưới của cô (bà). Công an cho rằng tai nạn xảy ra do lỗi của nữ lái tàu. Trong nhiều năm người ta đã tin như vậy. Hình như đến tận ngày nay, nhờ sự phổ biến của internet, một nữ đồng nghiệp của cô (bà) thời ấy mới biết đến và đã lên tiếng bảo vệ danh dự người xấu số.

Ở xứ lúa nước, người ta cũng đang cố gắng nhớ về một vụ "tai nạn", đã cướp đi mạng sống của 2 anh em vị tổng thống đầu tiên của một nền cộng hoà. Và sự việc cũng bị bóng mờ che phủ suốt hàng chục năm (1963).

November rains.

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2015

Dân

Liên quan đến chuyện "trẻ" trong chiến dịch thái tử đảng đang đồng loạt rộ lên ở xứ nọ.

Cách đó nửa vòng trái đất, đất nước kia cũng vừa có lãnh đạo mới, trẻ, con nhà, sau một cuộc bầu cử mà đối thủ thua khâm phục "nhân dân lựa chọn không bao giờ sai".


Tất nhiên, nhân dân nào?

Steve

Hôm kia làm việc với hai đồng nghiệp trẻ về lĩnh vực IT.

Bạn mới, tiến sĩ mới trở về từ Nhật, ngay câu đầu tiên đã bảo: em thấy anh giống Steve Jobs quá. Bạn kia thích thú bảo, lần đầu tiên gặp em cũng nói y như thế. Hehe.


Rảnh kể lại câu chuyện nhảm, trong khi đang nâng cấp chú iPhone5 tội nghiệp (lỗi từa lưa) lên iOs 9.1.

Nếu còn Steve, liệu có nhiều lỗi và cần update liên tục vậy không?



Nếu còn Steve, Apple có bán nhiều loại sản phẩm (đủ loại kích cỡ) và số lượng khổng lồ (thị trường TQ) vậy không?

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Alan

Ông già Alan Phan, trong cuộc đời mình, đã làm được những việc không mấy người làm được.

Kiến thức như ổng, càng không có nhiều người.

Tấm lòng của ông, như được biết đến vài năm cuối đời, buồn thay, dường như minh chứng cho "một đất nước không chịu phát triển".


RIP.

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

Trẻ

Thi nhau nói, rằng thì là mà chúng nó quá trẻ.

Trẻ gì. Có trẻ trâu.

Ai chả biết, nói chuyện trẻ mà không phải là chuyện trẻ vậy.

Nói bầu bán cho màu mè, thực là lớp trước ép lớp sau. Chuyện này quen, bao hưng phế xưa nay đã rõ.

Xuất thân lại càng rõ.

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

Hồ Giáo

Bao nhiêu năm xây dựng với chả tiến lên cái chi chi, người ta dựng lên biết bao điều dối trá.

Hy vọng, đằng sau những hào nhoáng giả tạo với danh anh hùng này nọ, còn chút gì rất thật nơi một con người.

RIP.

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

Rảnh

Sáng qua hắn đi trực thì thấy ở cửa cơ quan có mấy cái ni:




Nghe nói chở từ tổng công ty ngoài Hà nội vô, để lấy ý kiến nhân viên về đồng phục trang phục.


Hơn 20 năm làm việc, đây là lần thứ hai. Lần thứ nhất treo mấy bức ảnh hoành tráng cho nhân viên góp ý thiết kế xây dựng trụ sở tổng công ty. Hồi đó sếp trưởng phòng kỹ thuật (nay đã là phó tổng giám đốc) cười khẩy: những thứ mà cho phép nhân viên góp ý thì chỉ là ..., huhu.


Lên đến trạm lại thấy mấy cu thợ hàn đang hàn gia tăng cọc nhọn trên đỉnh hàng rào. Mặc dù mấy chục năm qua, kể cả từ thời hoàn toàn không có hàng rào, chẳng có lấy một vụ xâm nhập gọi là. Trừ côn trùng, chuột và rắn.



Từ ngày có chủ tịt hội đồng thành viên mới, hắn ghi nhận duy nhất một tài: chém gió. Mẹ kiếp.

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Tôi thấy ...

Vâng, tôi đã thấy.

Hoa vàng trên cỏ xanh.


Thực ra mỗi lần nghe nói đến phim VN, hắn đều nhớ đến 2 câu (thơ) của (đồn rằng) nhà thơ thần đồng TĐK: Ngồi buồn ... / Còn hơn vào rạp xem phim nước mình.

Tiếc rằng, yêu nước là một cái tật khó bỏ. Cũng bình thường, yêu nước ít khi được đền đáp. Trừ, đôi khi, ngoại lệ, hihi.


Hắn sẽ không review rì-viếc gì hết. Ai thích thì xem, ai không thích thì thôi. Ai khen hay thì khen, ai chê dở thì chê. Ai bảo đẹp thì bảo, ai nói giả tạo thì nói.

Hắn cũng đã qua lâu rồi cái tuổi đọc NNA. Nhưng có lẽ hôm rồi hắn lần đầu tiên được xem NNA. Không phải đọc sách giấy hay ebook. Không phải nghe kịch sân khấu hay audiobook.


Và nội dung, hắn nhìn thấy mình trong đó. Không biết các bạn trẻ ngày nay thấy gì trong phim? Cổ tích chăng? The lost world?

Hắn thấy mình là mấy đứa trẻ, trong khi bố mẹ chúng, so với hắn dường như còn quá trẻ ...



Lạ, dân tộc này, hầu như chỉ đẹp khi nghèo.

Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

Белый тигр

Vẫn đề tài chiến tranh. WW2. Có tính hư cấu, nhưng người Nga không làm một bộ phim thương mại.

Không phải để giải trí. Ở đây có một thông điệp rõ ràng.

Hay nói chính xác hơn, thông điệp không quá rõ ràng, nhưng rõ ràng có một thông điệp.

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

Apple 9.01

Nhiều người cười cợt rằng đây là lần nâng cấp nhanh nhất của Apple. Phiên bản 9.01 ra đời sau ios 9.0 chưa đầy một tuần.

Không thấy nhanh. Đơn giản bởi vì hắn đang chờ sửa lỗi cho iPhone5 của hắn. Fixed now.


Kể như vậy cũng nhanh. Nhưng hắn nhớ Steve Jobs.

Nếu SJ còn, liệu Apple có bán ra một số lượng sản phẩm khổng lồ như dưới thời của Tim Cook hay không? Hay là con người kỹ thuật cầu kỳ, ông tập trung không cho phép lỗi xảy ra?



Hôm trước gặp mặt đồng nghiệp mới. Cậu ta bỗng nhiên hỏi: "Anh chắc hâm mộ Steve Jobs lắm?".

Ngạc nhiên hỏi sao em nghĩ vậy? Vì anh để râu tóc giống y chang. Hahaha.

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

Có gì đâu mà rộn

Hình như hồi trước có bộ phim hay vở kịch gì đó mang tiêu đề như vậy (?!).


Lịch sử loài người, vốn được lấp đầy bởi những cuộc chiến, chém giết lẫn nhau mà mục đích không gì khác hơn là giành quyền sở hữu, không lãnh thổ thì bạn tình, không của cải vật chất thì danh vọng. Hắn ngờ rằng, chẳng có loài động thực vật nào khác mà sự tranh giành nội bộ trong đồng loại lại ác liệt dã man như loài người.


Nhân có chuyện ở xứ kia ồn ào tranh nhau mấy chữ giáo sư với lại phó giáo sư.

Hội đồng này nọ chắc đi chết luôn nếu biết giáo sư tiến sĩ công ty hắn (nói nhỏ thôi, dĩ nhiên, do các phó thường dân tự phong).

Nghiệm ra rằng, nhà nước nên đăng ký bản quyền - độc quyền một số từ ngữ nhạy cảm, kiểu "quốc doanh", "nhà nước", "ưu tú", "nhân dân", vân vân và vân vân, ... (đố nhân dân nào dám tự phong cho mình là gì đó nhân dân hihi). Thế là xong.

Của Caesar trả lại cho Caesar. Như những hoà thượng quốc doanh đấy thôi. Bây giờ nhà nước cứ phong giáo sư phó giáo sư quốc doanh còn mặc kệ giáo sư cho thằng dân tự xử.



Xưa có câu "danh bất chính ngôn bất thuận", mà danh, đâu phải ở chữ ...

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Дорога на Берлин

1942. Trung uý sĩ quan liên lạc. 20 tuổi.

Một gương mặt quá trẻ. Ngơ ngác. Bị toà án binh kết tội xử bắn vì không hoàn thành nhiệm vụ.


Vẫn là hãng Mosfilm, nhưng người Nga dường như đã có một cách nhìn mới mẻ về cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại của họ. Không quá cương cứng chủ nghĩa anh hùng, mà nhân văn hơn.



Tự nhiên nhớ câu chuyện bà kia hồi hộp cả đêm mất ngủ, ngày hôm sau sẽ họp lớp và gặp lại mối tình đầu thuở học sinh. Thất vọng. Chàng thư sinh mảnh khảnh rụt rè bà mong đợi nay đã là người đàn ông tóc muối tiêu từng trải. Add friend. New friend - bạn cũ :-)

Dĩ nhiên, đâu đó không thể không còn phảng phất dáng xưa. Nhưng có lẽ chỉ mình bà kia biết, hay nói chính xác hơn, mình bà để ý.

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2015

Apple 9

Lần đầu tiên hắn "bị ăn táo" huhu.

Thực ra thì chính xác cũng chưa phải là ăn táo. Quả táo đã biến mất. Sau một vài trục trặc, cũng đưa được chàng iPhone5 cập bến Ios9. Thậm chí thoạt đầu còn thấy ngon lành.

Té ra hắn hầu như không dùng phone để gọi. Mãi tới khi cần gọi mới phát hiện ra cái app Phone đã bị đơ. Khó khăn lắm mới hiển thị được cái List of recent calls (do để mặc định). Còn lại không làm ăn gì được nữa. Bấm vào đâu chàng cũng cứ trơ trơ.

Lên mạng, hoá ra không chỉ mình hắn bị như vậy. Hình như liên quan chỉ iPhone5. Theo các chiên dza, thử reset và restore. Quá mất thời gian. Kết quả = 0.

Còn may, các ứng dụng khác có vẻ vẫn hoạt động. Tóm lại vẫn smart, chỉ không phone, hihi. Stupidphone tha hồ cười.



Hàng xóm thi nhau xây nhà. Nhà bên phải đã làm xong. Nhà bên trái hôm nay đổ mê. Hôm rồi mưa bão, bên phải nước chảy vào nhà từ mái tôn, bên trái thấm nguyên mảng tường. May bên phải nước chảy vào nhà tắm, xui bên trái thấm ướt sàn gỗ đã bắt đầu rộp lên.

Cộng thêm tắc ống thoát nước, nước mưa dâng ngập nền. Đúng là tứ bề thọ địch, hehe.



Tối hôm kia nguyên đêm vật lộn với công việc. Kế hoạch dự tính cuối cùng chỉ thực hiện được một nửa. Do sự cố phát sinh. Xử lý được đã là mừng. Ngày hôm qua tưởng được ngủ bù thì khốn khổ với tiếng trống trung thu. Ôi quê tôi ...





Có phải do tất cả những điều đó không, người cứ có cảm giác thật là khó chịu?!

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Vamco

Ở tận sông Hồng em có biết
Quê hương anh cũng có ...

Vàm Cỏ đến rồi. Huhu.


Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Q

Bắt đầu là những chấm trắng nhỏ li ti nơi nách lá xanh rì. Cũng phải yêu thương lắm mới nhìn thấy.

Rồi dần lớn lên mỗi ngày. Đã thành hình những nụ trắng nhỏ xinh xinh.

E ấp. E ấp nở. Cánh hoa trắng muốt mỏng manh. Chút chút nhuỵ vàng, lấm tấm.


Rồi tàn. Héo dần. Cánh rụng.

Nơi đầu cuống, như vô tình, đọng lại chút gì xanh xanh tròn tròn.

Tròn. Ngày mỗi tròn lên. Để người ngắm phải thốt lên, ồ, quả.


Hoa kết trái. Trái lớn thêm. Thêm nhiều trái.

Lá có rụng bớt chăng mà giờ bỗng nấp sau những chùm xanh quả trĩu?

Hay do trái mọng dần ngả màu vàng cam rực rỡ chen nhau lấn lướt trên cành?


Ấy đến buổi giao thời. Đất trời hân hoan. Người người mang cây về nhà chưng Tết.

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Một cuộc tàn sát

Tối qua đi nhậu về khuya
Một bầy quân giặc tức thời nhào ra ...


Vừa bật đèn, hắn thấy thấp thoáng mấy bóng đen khả nghi. Bèn ngay lập tức cầm hung khí xông vào.

Ngờ đâu quân giặc đông hơn ta tưởng. Nhưng không vì thế mà quân ta nao núng. Thậm chí trái lại còn nổi máu tàn sát.

Kết quả, chẵn 10 tên gục tại chỗ. Nếu tính thêm 2 tên cố chạy nhưng không thoát sáng nay mới phát hiện là vừa tròn một tá.


Phải như ở thời xa vắng nọ, dễ thường được phong dũng sĩ diệt ...

Nghe mà kinh.

Mô Phật.


Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Rằm

Người gọi Vu lan, kẻ kêu xá tội vong nhân.

Nhà nhà cúng cô hồn, người người cài bông hồng lên áo.


Lão già trên núi nọ ra sân ngửa mặt nhìn trời: trăng tròn.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Một góc Duy Hải

Nơi ấy dòng sông đổ ra biển, tạo nên một góc gấp như để phân biệt bên này bờ sông bên kia bờ biển. Mặc dù, "bờ sông" trông chẳng khác gì "bờ biển" với cát mịn sóng trào và những chú còng chạy đua cùng sóng gió.

Nơi ấy nhìn sang bên kia sông là bến tàu Hội An, gần tưởng như với tới được. Thế mà chỉ khi đi được qua cầu Cửa Đại (chưa kịp khánh thành), hắn mới có dịp đặt chân đến nơi này.

Nơi ấy không biết nước sông và nước biển hoà với nhau như thế nào, đặc biệt vào mùa mưa lũ? Lòng nửa tiếc giá có khu du lịch ở đây, lại nửa mong vẻ hoang sơ ấy cứ mãi là như thế ...








Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Biết người

Hắn có thói quen làm gì cũng đến sớm một chút, phương châm "thà bị người phụ chứ quyết không phụ người" (nghe quen quen nhưng chắc Tào Mạnh Đức không đồng ý, hihi).


Sáng nay giao ca, hắn đến sớm như thường lệ. Sau mới biết giao ca trễ một chút. Lý do xe cộ phải phục vụ chủ tịch với tổng giám đốc vào thăm làm việc (chắc đi ăn sáng?!).

Tự nhiên biết đến sự hiện diện của các vị ấy, dù không biết, và cũng chẳng quan tâm các vị vào để làm gì.



Bỗng nhớ đến lời người xưa, được đọc ở đâu đấy, rằng, đại ý, ông vua giỏi là ông vua mà dân còn không hề biết đến ông ấy; ông vua được dân biết đến và kính yêu thì cũng chỉ là loại thường; ông vua khiến dân sợ là loại đáng thương; còn ông vua mà để dân khinh ghét thì là hạng không đáng nói đến nữa.

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Tượng

Nhân cộng đồng đang sôi lên chuyện tượng.

Có thắc mắc rằng sao tượng ở đây thì cứ nhất loạt giơ tay lên chào mà người xem chỉ biết đứng ngắm từ xa, tượng ở kia thì cứ như giữa đời thường cho du khách bá vai bá cổ.

Nghĩ, tượng chào chắc lúc nào cũng đợi mọi người trông vào. Một kiểu rốn của vũ trụ. Nếu khách thăm được đón tiếp linh đình thời không dễ biết gia cảnh thực của chủ nhà ra sao, đến thăm mà thấy gia chủ đang làm việc thường ngày ấy mới là thật vậy.


Thông điệp của tượng tưởng không cần nói lại nữa.


Thiền có chuyện nhà cúng tượng Phật lại nhà đốt tượng Phật ...

Phật có câu lời tải ý, hiểu ý rồi còn nhớ lời làm chi ...

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

Boom Boom Rock



Bức ảnh phía trên do một anh lính Mỹ, Steve Brown, chụp năm 1967. Góc máy dường như không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến hắn chú ý bởi 2 lí do. Một là góc view rất quen thuộc, hai là chú thích, rằng hòn đá bên góc trái phía dưới ảnh có tên Boom Boom Rock, một mốc đánh dấu của lính Mỹ thời đó.

Sự quen thuộc khiến hắn không cưỡng lại được ý nghĩ đem so sánh với các bức ảnh cũ của hắn chụp, ít ra cũng xem thử bạn Boom Boom đang nằm nơi nao.

Lục so mới thấy, lâu nay hắn toàn mải đuổi theo những bóng mây đốm nắng, ham chơi cùng gió sớm mưa chiều. Tìm được một bức panorama, hắn cố gắng zoom về cùng kích cỡ và crop đúng vị trí, thành ảnh phía dưới.

Có thể thấy, vị trí chụp của S.B. thấp hơn, và hơi lệch về phía bên trái nơi hắn đang đứng. Như vậy, chắc ông chụp đâu đó trên đoạn đường đi lên, hắn định sẽ để tâm tìm xem có thấy được bạn BB chăng. Dù sao, bức ảnh còn nhiều tuổi hơn chính hắn.



Haizz, lão Thạch lão Thạch, lão tu đã mấy kiếp mà có người đặt tên Tây cho lão hẳn hoi?

Xưa có chuyện hòn đá tu luyện nhiều năm, song chưa cạn hết sân si, nên muốn thử kiếp làm người. Bèn được đầu thai vào nhà họ Giả, sống trong nhung lụa, giữa một đám quần thoa ...


Ta đây ưa chuộng vô danh, vô tướng, cảm thán mà đưa mắt kiếm tìm xem ngươi ẩn nơi đâu, còn nguyên hình hài hay đã bị xẻ thịt tan nát, được cỏ cây vùi lấp hay bị bêu mặt khắc tên ...

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015

...

Fb nhắc, đúng ngày này năm ngoái ...




Uh, năm ngoái đúng ngày này. Lúc ấy những đám mây trắng ngả dần sang đen đang hối hả kéo tới. Chỉ cần giơ tay ra vợt khẽ là nắm được mỏng manh lành lạnh trong lòng bàn tay. Trước khi những đen đặc bao phủ, còn kịp tiếc nuối nhìn ra xa vài lung linh hoa nắng trên mặt biển đang xanh chuyển sang xám.

Ngày này năm nay trời chỉ giản đơn ảm đạm, mát lạnh gió cùng lắc rắc mưa. Mặt đường mặt sân chưa kịp ướt lại khô lại ướt.


Sáng qua hắn thức dậy người mỏi nhừ cứ như cả đêm bị trói. Mặc dù cơn mơ lễnh đễnh không có dấu vết bạo lực. Nằm nghe mưa lắc rắc, hạt không đủ nặng nhưng cũng đủ buồn. Quạt tắt đột ngột lúc 5h35. Cúp điện.

Giá như hạt mưa to hơn chút nữa, không khí không oi nồng mà lạnh hơn chút nữa, thì hắn sẽ làm biếng mà chẳng thèm chui ra khỏi chăn. Nhưng điện thì không có, nhớ ra lời hẹn đến trường, nơi chẳng hề có công việc gì chờ đợi.

Chậm chạp uể oải rời khỏi nhà, đến trường sáng choang mà như chùa Bà Đanh. Bèn tặc lưỡi ra ngoài kiếm gì ăn sáng. Không muốn vào mấy tiệm bánh ngay mặt đường, hắn bất chấp trời mưa không ô dù mũ nón tiếp tục men lề đường cuốc bộ xa hơn. Cho đến khi nhìn thấy một tấm biển "Bún Bò Giò Nạm" lấp ló đầu một con hẻm nhỏ.

Hoá ra không phải hẻm mà là một cái sân hẹp và sâu của một ngôi nhà nhỏ thụt vào trong. Một tấm bạt phủ ngang che mấy cái bàn nhựa, vừa đủ chắn mưa. Bà chủ nói giọng Huế, song tô bún không có vẻ Huế. Những sợi bún nhỏ li ti và không nặng mùi ruốc.

Khách chỉ có một người đàn ông trung niên và một cậu bé. Đến khi nghe giục ăn nhanh còn đi học mới biết cậu bé là cháu ngoại bà chủ quán. Ông khách trêu chọc, rằng không học thì thôi, bà chủ không cười, "bác tổ trưởng nghe!". Bác tổ trưởng hỏi, nghe nói anh em thằng nhỏ học giỏi lắm mà? Dạ, học giỏi, mà ăn không giỏi, phải ăn giỏi nữa mới được ...



Mấy hôm nay cứ nghe nói tới lui chuyện ăn cắp của người Việt. Rảnh rỗi nghĩ, rốt cuộc ngoài những tự sướng tự xưng, dân tộc này thực sự như thế nào?

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

Nhầm

Sáng nay nhận được một cuộc điện thoại nhầm.

Vì nhầm nên mới gọi cho hắn. Nhờ nhầm nên lâu ngày mới trao đổi dăm câu.

Và qua đó biết một vài thông tin buồn, về những người bạn đã thay đổi.



Kết bạn cũng có nhầm ...

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

Buồn

Càng ngày xã hội càng nhiều chuyện buồn.

Càng buồn hơn nữa, là lâu lâu có những ý kiến nói thẳng thực trạng đi xuống của đất nước, thì liền bị nhiều người "ném đá". Thực sự ném đá, với những lời lẽ tục tằn, quy kết, kiểu "phản động", "đi chỗ khác mà ở", ...


Nếu muốn chứng minh ngược lại, thì rất cần những hành động tốt, hoặc ít ra cũng những lời nói có tình có lý.

Bênh vực đất nước, mà như những người kia, chẳng hoá là sự chứng minh hùng hồn nhất cho điều mà chính họ đang ra sức phủ nhận sao.



Cứ bảo, một vài kẻ xấu, nhưng, dường như không phải vậy.

Người tốt, mới thực sự ít ỏi.




Số đông đã lựa chọn như vậy, số ít người nông dân biết phải làm sao?

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

Sự học

Sự học ngày nay chán lắm rồi
10 người đi học 9 thằng chơi
(Sorry Cụ Tú)


Nói chuyện với 1 sinh viên mới tốt nghiệp RMIT.

Hỏi về trường, dạy 100% in English, giảng viên thạc sĩ trở lên. Ngành kỹ thuật chắc sắp giải tán vì quá ít người đăng ký, chủ yếu sinh viên bách khoa được Intel tài trợ sang đó học.

Tân cử nhân (or kỹ sư?) tâm đắc chuyện thi cử: ngồi cách xa nhau, nhiều giám thị, không gian lận được. Đồ án được thuê kiểm tra bởi 1 công ty nổi tiếng (Turnitin?), chỉ cần trùng 7 chữ trong 1 câu là bị kết luận copied. Nói chung là không học thì không tốt nghiệp được.



Chưa nói đến bộ mặt giáo dục của nước nhà, giấc mơ giáo dục của dân tộc xem chừng cũng chỉ đến thế ...

Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Nướng bánh trong đêm

Đoạn cuối giấc mơ mê mệt, hỗn độn tối qua, hắn thấy mình cùng bạn bè (không rõ mặt) ở một đường phố hình như cổ lắm, mà chắc có vẻ Âu hơn là Á. Trước khi kịp nhận dạng một điều gì thì bạn bè bỗng đi đâu hết, còn phố thì cứ mờ đi, tối mịt lại trong mùi bánh nướng bốc lên nồng nặc.

Rồi hắn cũng nhận ra mình đang ngủ ở nhà, định hướng được đâu giường đâu cửa. Nhưng mùi bánh nướng thì vẫn còn đó, rất nặng.

Hắn thoáng nghĩ về hàng xóm chung quanh, nhưng xưa nay chỉ có tiếng cãi nhau trong đêm chứ làm gì đã có bao giờ nghe mùi bánh. Vả lại, tuy không bấm điện thoại di động xem giờ, nhưng lúc ấy hẳn cũng đã khá khuya.

Bèn chịu khó mò dậy đi ra phía cửa và cửa sổ. Rõ ràng mùi đó không phải từ phía ngoài vào. Nghĩ ngay đến đồ điện trong nhà, chỉ có 02 đồng chí thuộc diện nghi vấn: quạt điện và tủ lạnh. Lạ là không thể đánh hơi chính xác, có lẽ tại nặng mùi quá. Quyết định tắt quạt, rút phích điện khỏi ổ cắm luôn cho chắc, bật một cái quạt khác và ... đi ngủ tiếp.


Từ đó đến sáng không hề thấy được ăn miếng bánh nào, hehe. Mà chả hiểu tại sao lại cứ nghĩ đó là mùi bánh nướng nhỉ, xưa nay có hiểu biết gì về các loại bánh đâu?!



PS1: Từ đầu mùa nắng nóng, cái quạt cũ hắn chỉ dùng số 2, tối qua nhờ cơn mưa ban chiều hơi mát nên hắn bật số nhẹ hơn, thế là sinh chuyện.

PS2: Hôm nay đi làm bỗng nhiên được ăn bánh, bánh kem sinh nhật do cu P. mang tới. Cứ tò mò vặn: sinh nhật thiệt không đó, sao không thấy Fb nói gì, hihihi ...

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

Văn

Văn tức thị người.
(Không nhớ ai nói, hihi).

Lại cũng nói, rằng chân lý thì có giá trị vĩnh viễn.

Cứ như câu trên ("văn = người", hehe), e rằng chân lý có hơi mờ dần theo thời gian (?!).

Hoặc giả, có những cái không được chân? (!).


Ấy là cảm giác khi đọc những áng văn "bựa". Khá vui. Và tính chiến đấu sâu sắc.

Phải nói thêm rằng, không có ý phân biệt hay kỳ thị vùng miền, nhưng những văn ấy phần nhiều phù hợp bắc kỳ, với trung nam kỳ hơi bị chống chỉ định. Đặc biệt các bậc phụ huynh e bị sốc (sốc thật, chứ không phải chuyện giá giảm ở các cửa hàng thời nay, hihi).

Nói chuyện phụ huynh, bởi văn bựa phần nhiều kể chuyện "bựa", của lớp trẻ đương thời. Thời của phụ huynh họ, văn viết xong bao giờ cũng phải có kết luận, rút ra bài học, thường là nâng cao quan điểm giai cấp.

So với văn bây giờ, quan điểm đã rõ ngay từ dòng đầu tiên. Tất nhiên, bựa, nhảm phải có nhiều phần bịa. Nhưng quan điểm thì rõ ràng, và sâu sắc.


Nói vậy, khác nào bảo xã hội "bựa"?

À, về điều này văn kia không sánh nổi nền báo chí hùng hậu ...

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

Update

Vậy là đã bước sang ngày đầu tiên của nửa cuối năm 2015. Nóng. Tối tắm cứ như tắm nước sôi.


Nâng cấp OSX lên 10.10.4 và iOS lên 8.4.

Tình cờ liếc thấy nói OSX 10.10.4 khắc phục lỗi gửi mail. Chả là chẳng để ý tự bao giờ, chương trình Mail không gửi đi được, trong khi vẫn nhận bình thường. Cứ nghĩ có lỗi gì đó với outgoing server của VNN. Thực ra vẫn gửi được với Thunderbird nên không lấy làm quan trọng lắm. Nay nâng cấp xong thì gửi cái rẹt.

Chỉ hơi thắc mắc, sao có cái lỗi nhỏ xíu vậy mà mãi Apple mới chịu khắc phục (?!). Không lẽ ai cũng như hắn, chẳng chịu report, hehe.


Bỗng nhiên nhớ chuyện dân tộc kia ít đóng góp cho nhân loại ...

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Terminator(s)

Chuyện kể rằng, sau Ngày phán xét, khi máy móc đã dùng chính những vũ khí do con người tạo ra và giao cho nó quản lý để bảo vệ con người tiêu diệt chừng một nửa nhân loại, thì cuộc chiến tranh giữa người (chính xác hơn là những người sống sót) và máy đã nổ ra. Cuộc chiến này có nguy cơ chấm dứt vào năm 2027 với chiến thắng thuộc về phe người, nhờ sự lãnh đạo tài giỏi của John Connor. Phe máy bèn chơi chiến thuật táo bạo, dù cho toàn bộ hệ thống máy chủ có bị người phá huỷ hay không, bằng cách đưa một kẻ huỷ diệt (terminator) trở về năm 1984, với mục đích giết chết một cô gái tên Sarah Connor. Nếu kẻ huỷ diệt này hoàn thành nhiệm vụ thì Sarah (sau đó) không thể sinh ra ... chính John, đồng nghĩa cuộc kháng chiến sẽ có một diễn tiến khác, không nhất thiết bi thảm cho phe máy ...

Tất nhiên, John (nếu đã tài ba đủ sức đánh bại máy như thế,) đoán được sự việc và quyết định cử Kyle Reese, cũng về năm 1984 để bảo vệ (sẽ là) mẹ mình, đảm bảo John (sẽ) được chào đời. Kyle (cho đến tận lúc hy sinh vì bảo vệ Sarah) dường như không hiểu vì sao anh ta lại được John lựa chọn cho nhiệm vụ khó khăn này.

Kyle vẫn thắc mắc như vậy, lần này trong Terminator - Genisys. Nếu nội dung là bảo vệ quá khứ để đảm bảo tương lai thì tại sao không thể thay đổi quá khứ để tương lai ... phức tạp hơn (?), hẳn các nhà làm phim đã nghĩ thế? Và thế là họ bèn kể lại câu chuyện cũ ... theo một cách khác, Genisys. Hehe hắn sẽ không spoil nữa.


Btw, năm 1984 là năm ra đời của bộ phim Terminator (phần 1, có thể gọi như thế). Sau này đã có thêm vài phần nữa, nội dung không mới, khi phe máy không cam chịu thất bại, tiếp tục gửi các kẻ huỷ diệt mới (kẻ sau mạnh hơn kẻ trước, theo đà phát triển của công nghệ - kỹ xảo điện ảnh), với mục đích tiêu diệt John (nếu đã không ngăn chặn được việc anh ta được sinh ra) lúc anh ta chưa kịp trưởng thành. Dĩ nhiên, John (thiếu niên) luôn được bảo vệ, những lần sau này là bởi những người máy mạnh mẽ không kém những kẻ huỷ diệt.

Đồn rằng, sau phần 1, nhiều người hâm mộ bộ phim (fan, theo cách gọi ngày nay) phản đối vì diễn viên cơ bắp Arnold Schwarzenegger, đóng vai kẻ huỷ diệt hùng mạnh, lại là ... phản diện. Vì vậy, những phần kế tiếp, Arnold, tuy vẫn cơ bắp hùng mạnh, vẫn máy móc khủng dưới vẻ ngoài như người, nhưng đã là ... phe ta, hihi.


Genisys, năm nay, nhân (máy) vật do Arnold thủ vai dường như bí ẩn hơn, già hơn (phải thôi, đã hơn 30 năm trôi qua, ông đã có thêm hàng loạt vai diễn nổi danh, đã từng làm thống đốc, đã có câu nói nổi tiếng I'll be back, ...), cùng Kyle bảo vệ Sarah, nhưng ông đã có mặt sớm hơn, nuôi dạy Sarah từ khi cô còn nhỏ. Mô hình ông bố bảo vệ con gái nhỏ, rồi thêm một chàng trai xuất hiện ...

Cuối phim Terminator 1984 (phần 1), Sarah mang bầu sau khi được Kyle bảo vệ (và anh ta bỏ mạng), đang lái xe và ghi âm lại cuộn băng dành cho con trai mình (sẽ là John) khi nó lớn lên, trong đó cô không quên tiết lộ cho con biết bố nó là ai ... Anh chàng John này, vào năm 2027 sẽ kiên quyết cử Kyle (chứ không phải ai khác) về năm 1984 để bảo vệ mẹ mình. Có điều, lần này (Genisys 2015), năm 1984 không còn giống năm 1984 của hơn 30 năm trước.

Ở năm 1984 thực sự, những diễn viên đóng vai Sarah và Kyle lần này còn chưa được sinh ra ... Kyle và Sarah quyết định du hành thời gian (đối với Kyle là một lần nữa, khi anh mới vừa trở về từ năm 2027), đến năm 2017. Những chuyến đi trong thời gian sẽ để lại cho họ nhiều quá khứ khác nhau, có những thời điểm chồng lên nhau, gặp lại chính mình ...



Còn hắn, bỗng nhiên, hắn mong đến năm 2027, không biết có gì mới chăng? Nếu thời gian không bị thay đổi, lúc đó hắn chuẩn bị về hưu, hihi ...

Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

dxf2gcode

Lưu lại vài dòng cho một ngày loay hoay.

Chả là hắn muốn nghiên cứu chút về quá trình CAM, chuyển từ CAD sang Gcode cho CNC.

Sau một hồi tìm kiếm, quyết định thử dxf to gcode. Tải Dxf2Gcode về thì hoá ra nó là python script. Máy đã có Python, nhưng vẫn không chạy được, no module named PyQt4.

Tìm được SIP, PyQt4 nhưng lại không tải được Qt. Cuối cùng phải chọn phương án cài Brew rồi bổ sung lần lượt Qt, SIP và PyQt4/5 qua Brew.

Trở ngại tiếp theo liên quan đến font với utf-8 sao đó. Khắc phục bằng file .bash_profile và khởi động lại máy (chỉ cần logout và login).


Vất vả là thế mà Dxf2Gcode hiện hình không có gì hấp dẫn. Thử lưu AutoCAD vào dxf để load xem sao thì phải theo version cũ rích LT12 mới thấy được gì đó.

Nhưng cái gì đó đem thử trong OpenSCAM thời quá thất vọng. Cũng có bóng hình vật thể, nhưng bị lược bỏ hầu hết.


Chưa biết vấn đề ở đâu ...

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2015

Một chuyện trần tục

Nợ có nhiều kiểu. Nhưng nợ tiền bạc thì đích thực là một chuyện trần tục.

Tréo ngoe là ở chỗ, đôi khi trần tục lại đi xa hơn những gì vốn là nó.


Hắn cho hai vợ chồng anh chị quen biết mượn một khoản tiền. Anh chị làm kinh doanh, nói khi nào em cần thì báo trước cho anh chị 2 tuần.

Hắn cẩn thận báo trước thời điểm hắn cần 3 tuần, sau nhiều tháng (anh chị nói chỉ khó khăn trong khoảng 3 tháng). Hết 2 tuần như đã hứa, không một hồi âm. Chưa biết một điều đáng buồn đã bắt đầu, hắn vẫn tin tưởng vào lời hứa sẽ trả vào cuối tuần.

Tính rằng thứ Bảy, Chúa Nhật các ngân hàng không làm việc, hắn gọi vào chiều thứ Năm khi thấy vẫn im re chưa có gì. Câu trả lời là khất đến cuối tháng.

Vẫn tự an ủi rằng ai chẳng có lúc gặp khó khăn. Còn vô tư tư vấn rằng nếu anh chị thiếu vốn kinh doanh có thể vay ngân hàng.

Bây giờ thì số lời hứa đã nhiều hơn số đốt ngón tay trên hai bàn tay hắn. Dù hắn đã thông báo rằng phải vay gấp lãi suất cao vì việc cần. Rằng hắn đã hứa với người ta sẽ trả trong thời gian ngắn. Dù công việc kinh doanh của anh chị đang rất tốt.


Có lẽ cái oái ăm nằm chính chỗ đó: kinh doanh tốt khiến lòng tham "chiếm dụng vốn" nổi lên. Mà mọi lời hứa hẹn đều kết thúc trong im lặng. Hắn, phải là người tự gọi để hỏi, và để nhận lời hẹn mới.


Hắn có nhiều đêm mất ngủ. Không phải lo sợ gì, mà chỉ vì tức. Nhẽ tiền bạc quý hơn tình nghĩa, danh dự con người? Cho mượn tiền, tiền chắc không mất được. Song nhiều thứ quý hơn tiền thì đã mất thật rồi.



Mới biết, hắn chưa mất khả năng biết tức, chỉ là, không biết biểu đạt sự tức giận của mình ...

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Về nhà

Hôm nay trên đường giao ca về, anh lái xe hỏi thăm về quê hương. Hắn kể hôm rồi ra quê, vì có đứa cháu muốn nên mới đưa nó đến thăm bảo tàng thành cổ.

Lần đầu tiên vào đó, thấy hoàn toàn giống những gì hắn hình dung trước. Một thời đạn bom ...

Tình cờ có một đoàn khách cũng viếng thăm, nên được cô hướng dẫn viên dẫn đi giới thiệu. Cô gái xinh đẹp trẻ trung thuyết minh dõng dạc, về những cột mốc thời gian và những con số ấn tượng. Rằng thì là ngày nọ tháng kia, quân ta tiêu diệt bao nhiêu "tên địch" ...

Dường như, với cô, những "tên địch" ấy hoàn toàn vô tri vô giác. Không biết có giây phút nào cô nghĩ rằng những "tên địch" ấy cũng là con người? Thậm chí còn là đồng bào của cô, chỉ có điều họ đã chọn một lối sống khác ...

Chiến tranh đã xảy ra rồi, thì phần phán xét nó hãy để cho lịch sử. Ngày hôm nay, nghe cô nói, hắn như thấy, không chỉ đường về nhà còn xa lắm, mà, nhiều người vẫn còn chưa muốn trở về ...

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Câm lặng

Em đẹp quá mà lòng tôi buồn quá
Thấy em cười tôi những muốn làm quen
Nhưng lại nghĩ cuộc đời dâu bể
Biết chi nhiều lòng chỉ sầu thêm ...

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Những điều không nói

Ngành hắn, ngoài cái chuyện "mèo khen mèo dài đuôi", thì, ở các nước khác, nó cũng tầm thường thôi.

Ngu ngốc nhất là ở các cấp cao nhất, một thời gian dài bỏ bê để rồi đến lúc phải xây dựng lại gần như từ đầu thì cứ tưởng mình là ghê gớm lắm. Sau hơn 20 năm bắt đầu "tìm ra châu Mỹ" ...


Mà, châu Mỹ thì người ta đã phát hiện ra tự đời nảo đời nào rồi:

1. Xây dựng hệ thống, thiết bị.

2. Xây dựng con người, đội ngũ.

3. Xây dựng quy trình, hoạt động. Chính là kết hợp nhuần nhuyễn hai điểm nêu trên.


Thực tế:

1. Mua sắm nhiều thiết bị hiện đại nhưng không theo hệ thống, thừa máy móc mà lại thiếu chức năng. Tất nhiên, phải có nhiều phần trăm cho các cấp quản lý qua các dự án.

2. Tạo nên nhà trẻ trung ương, với đầy rẫy "con em trong ngành", một người làm cõng một đám ngồi nhìn và phá phách, chưa kể số phong bì các sếp kiếm được.

3. Hệ thống văn bản chằng chịt đến mức hầu như chẳng ai dám làm gì thực sự, chỉ để quân chém gió ngạo mạn và nguy cơ ngày một đến gần.


Ngẫm: Tự nhiên là tuy không học cũng biết đến những điều cơ bản đấy chứ. Có điều, biết, không phải để làm ...


***


Mấy hôm nay báo chí ồn ào chuyện một ông quan cận kề tuổi hưu xin "từ chức".

Những chuyện tưởng bình thường bỗng hoá thành miếng mồi ngon cho đám kền kền.

Vô tình hay hữu ý, xứ vốn có truyền thống "tạo ra anh hùng" lại tạo ra ... anh hùng, chắc không đến nỗi không biết anh hùng vốn không có thực, mà chỉ cốt cạnh khoé những kẻ chẳng làm nổi một ... con người.


Rốt cuộc, hoá ra, những kẻ không đáng làm người lại là rất ... tự nhiên.

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Tối

Tối trên núi ra sân mát rượi.



Phía Bà Nà dường như có mưa giông.


Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

PCCC

Hắn vừa trải qua 2 ngày huấn luyện phòng cháy chữa cháy.

Hôm qua một thượng tá giảng bài. Hôm nay một đại uý. Mới có 2 ông thầy mà số liệu mỗi ông đưa ra đã mỗi khác. Có thể không quá quan trọng, nhưng một lần nữa điều đó chứng minh cho sự nhiễu loạn thông tin ở đất nước này.

Bên cạnh đó là vụ ra mắt Bphone, aka Butterfly phone, Bướm phone, Bom phone, Bùm phone, ... hay là cái gì đi chăng nữa, thì nó cũng thể hiện sự "chín người mười ý" của xứ ta.


Mỗi người mỗi hướng, thông tin với nhau thì nhiễu loạn, giả sử dân tộc muốn kéo con tàu Tổ quốc phát triển không chừng lại xé nó tan ra thành từng mảnh nhỏ mất.

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Mad Max

Vấn đề vẫn là muôn thuở: sự sống còn. Fury road.

Nhưng cách thể hiện có lẽ chạm tới trái tim của nhiều người.

Trần trụi. Và bạo liệt.

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

Miền Tây, tập 1, ngày cuối cùng

Nhờ nhân viên khách sạn giới thiệu, quyết định thuê riêng thuyền đi dạo chơi chợ nổi Cái Răng, đón khách ngay bến Ninh Kiều. Thực ra có thể tự đi đến chợ nổi và thuê ghe ở đó rẻ hơn, nhưng đi đường sông từ bến Ninh Kiều cũng có nhiều cái hay của nó. Chị chủ tàu gọi điện đánh thức và lên tận khách sạn đón xuống bến.

Ngày đầu đến Cần Thơ, hắn cứ quen thói nghĩ như ở Đà Nẵng, rằng đường ven bờ sông sẽ lớn và đẹp. Nên cứ theo bản đồ hình dung trong đầu, phóng xe ra đường sát bờ sông, hoá ra đường nhỏ và cũng chẳng thấy được mặt nước. Đi ghe trên sông nhìn ngắm được mặt hậu (hay tiền?) hướng ra bờ sông, mới thấy ngay giữa lòng thành phố (đô thị loại 1) cũng chẳng khác thôn quê. Bên kia sông có con đường sát bờ kè nên trông còn phố thị hơn.

Từ bến Ninh Kiều đi một vòng quanh chợ rồi về hết khoảng tiếng rưỡi. Khi hắn đi lúc 6 giờ sáng đã thấy có đoàn trở về, những đoàn khách du lịch còn bận rộn với nhiều tour khác trong ngày.
















Đoàn của hắn thì thong thả đi rồi về khách sạn ăn sáng. Sau đó chạy xe lên cầu Cần Thơ một vòng cho biết, hihi.




Vượt cầu Cần Thơ sang Vĩnh Long, tìm được chỗ quay đầu đầu tiên là quay lại, hehe.

Công việc cuối cùng ở Tây Đô là ăn trưa trước khi ra sân bay. Địa điểm được chọn là lẩu mắm Dạ Lý.


Trả xe máy tại sân bay. Chuyến bay về cũng trễ chút ít, "chuyện thường ngày ở huyện". Đà Nẵng mát mẻ hơn nhờ cơn mưa trước đó. Nhưng cơn mưa miền Trung cũng khiến tàu bay phải bay qua vùng nhiễu động và nhiều cô cậu bé hành khách nôn tung toé, hihi.

Hẹn những chuyến đi mới.



Miền Tây, tập 1, Đất Mũi

Từ bến tàu - chợ Rạch Tàu, đội ngũ xe ôm sẵn sàng đưa khách tham quan khu du lịch Đất Mũi. Nếu chỉ có mỗi mục đích in dấu chân mình lên mảnh đất cực nam của Tổ quốc thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.








Chạm vào mốc toạ độ GPS thì nóng muốn bỏng tay. Kiểm tra toạ độ bằng iPhone tại "mũi thuyền ta đó mũi Cà Mau" thì thấy kinh độ khá chính xác, vĩ độ có sai khác nhẹ (khoảng 1 phút). Đứng trên đài quan sát ngắm nhìn ra chung quanh thật tuyệt.


Có thể ăn uống nghỉ ngơi trước khi trở về tại nhà hàng Công đoàn. Nhưng các bác tài xe ôm rủ rê sang Khai Phong với bờ biển tuyệt đẹp. Thực tế biển không được đẹp lắm, cát đen và mỏng trên nền sình. Người ta đang xây dựng ở đó cả một khu du lịch quy mô, có tượng Phật và các máy phát điện chạy bằng sức gió. Hải sản mua tại vựa tươi giãy đành đạch. Tiếc là đường ra đó tuy không quá xa nhưng cũng khá mất thời gian, dù chạy nhanh dưới trời nắng nóng, để còn bắt kịp chuyến tàu về. Cuối cùng phải chọn chuyến sau (khởi hành 12h30) thay vì chuyến trước như dự kiến (11h30). Hắn phát hiện ra một điều là ở đó vĩ độ còn nam hơn điểm đất mũi, và, nhìn ra đúng hướng chính nam là đảo Hòn Khoai, nơi đang hứa hẹn tiềm năng du lịch mới.






Ham chơi vỡ kế hoạch nên gần 4 giờ chiều mới sẵn sàng lên đường rời thành phố Cà Mau được. Dự tính 4 giờ chạy xe máy cho 140km về Cần Thơ theo tuyến Quản Lộ - Phụng Hiệp. Ngắn hơn một chút so với lượt đi (qua Sóc Trăng, Bạc Liêu), nhưng mặt đường xấu hơn, cộng thêm xe máy hơi xộc xệch và đoạn cuối thì trời đã tối. Chưa kể 2 lần phải dừng lại mặc áo mưa, may mà mưa không quá to, đoạn vài chục cây tới Phụng Hiệp đường tối thui mà đèn xe máy không được sáng lắm.

Dù sao, đoàn phượt cũng đến đích Cần Thơ an toàn khoảng 8h30 phút tối. Tắm rửa, ăn tối (hơi khuya) và chuẩn bị cho ngày cuối cùng trên đất Tây Đô, hehe.