Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Vừa ăn cơm vừa tập thể dục

Hehe, nghe cứ như "vừa đi đường vừa kể chuyện" í.
Cơ nhưng mà, vừa đi đường vừa kể chuyện thì vui mà quên mệt. Chứ không như mình, vừa ăn cơm lại vừa chạy hết tốc lực.
Ôi trời, nghe đã thấy bao tử thắt lại ...

Chả là đầu đuôi thế này:
Hơn 7h tối, mình ghé ăn cơm trước khi về nhà. Ngồi ngay cửa quán, nhìn ra ngoài.
Đang ăn gần hết đĩa cơm thì một gã, thản nhiên, ngay trước mặt mình, quay cái xe đạp của mình lại. Vừa kịp nghĩ, hắn sắp xếp xe lại làm gì? thì hắn, thản nhiên, ngồi lên yên xe và ... đạp đi.
Cũng nhanh, mình phóng ngay ra đường và la làng. Thực tình, giờ này, mình không biết lúc đó mình la như thế nào. Chuyện này xưa nay chỉ xảy ra với mình trong các cơn mê mệt mỏi, trong đó kêu không thành tiếng và chạy thì không nhấc nổi một bước chân.
Hôm qua, mình chạy được, nhưng không đuổi kịp. Khi bóng gã ăn trộm khuất sau con hẻm thì bụng mình bỗng thắt lại. Tý nữa thì khụy gối xuống đường, đành đứng lại trong bất lực.
Những người chạy ra đường sau tiếng la của mình cũng chỉ biết nhìn theo. Thoáng thấy hai người chở nhau trên một chiếc xe máy phóng theo. Nhiều người hỏi, có người chạy xe máy đuổi à? Mình nói không biết. Có người nói, chắc là đồng bọn thằng ăn trộm. Mình nghĩ bụng, chắc vậy.
Đành quay lại quán. Mọi người, có người mới đến quán, xúm lại bàn tán. Định bụng, ăn nốt cơm rồi đi bộ về thôi. Bỗng thấy hai cô bé, chỉ tầm học sinh hay sinh viên, chở nhau trên một chiếc xe máy và kéo theo chiếc xe đạp của mình, dừng lại trước quán.
Mừng húm chạy ra. Hai cô bé hỏi sao chú không chạy tới lấy xe? Bảo, thấy nó chạy khuất, tưởng chịu mất. Nói, tụi con la làng, thấy đường có người, hắn vứt xe vứt dép chạy. Cũng không ai đuổi nữa, thấy chú không tới, tụi con kéo xe về.
Chủ quán vội cảm ơn. Một ông trung niên chạy ra xua hai cô bé, đi đi. Mình vừa kịp nói câu cảm ơn thì hai cô bé cũng phóng xe đi luôn. Ông kia nói nhỏ: coi chừng nó quay lại trả thù hai cô bé.
Mình nghĩ bụng, làm gì đến nỗi thế, chỉ là thằng ăn cắp vặt thôi mà. Bỗng thấy xấu hổ, mới cách ít phút, mình còn nghĩ xấu về hai cô bé lạ mặt. Có lẽ, cùng với tuổi đến trên đầu, sự hèn nhát cũng đến trong tim!
Biết ơn hai em, vì điều hai em giành lại được còn hơn một chiếc xe đạp.
Có anh khách vui tính trong quán hỏi, nếu lúc ấy chú mà đuổi kịp thì phải biết, nhỉ. Mình trả lời, đuổi kịp thì cũng đến lấy lại xe thôi, chứ biết làm gì nó?

Than ôi, công cuộc cách mạng xanh của mình, sao mà nhiều trắc trở? Đã hai đồng chí xe đạp hy sinh rồi, hiểm nguy vẫn không thôi rình rập.

Báo hại, hôm nay đi làm lại sau mấy ngày nghỉ, việc ngập đầu mà bụng thì cứ đau thắt. May ngày đầu tháng âm lịch, trưa mấy anh em chẳng có lựa chọn nào hơn cơm chay.
Cho nó lành.

Có lành không?
Tối về phải làm liền hai cái xúc xích bò, hehe.

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

Mất nơi ở


Bức hình này có tên

A rose made of galaxies

This image of a pair of interacting galaxies called Arp 273 was released to celebrate the 21st anniversary of the launch of the NASA/ESA Hubble Space Telescope. The distorted shape of the larger of the two galaxies shows signs of tidal interactions with the smaller of the two. It is thought that the smaller galaxy has actually passed through the larger one. Credit: NASA, ESA and the Hubble Heritage Team (STScI/AURA).



***



Ì ạch mãi mới đọc xong Mất nơi ở của Phạm Văn Ký.
Ấy nói vậy, bởi có bạn, nếu tình cờ một mai đọc được sách này, lại bảo, hợp. Hehe.

Sách là sách được tặng (có ý gì không ta?).
Lâu thật là lâu rồi, mà đọc mãi không quá nửa.
Nói dày thì không phải quá dày. Nhưng đặc những chữ. Và đặc những chuyện.

Chuyện mất nơi ở.

Mà nào chỉ nơi ở. Chữ hơn một tý, mình nghĩ phải nói là mất chốn dung thân.

Câu chuyện nước Nhật những năm cuối thế kỷ 19. Bối cảnh là một công trường xây dựng đường sắt.
Là tín đồ phim cao bồi viễn tây, mình nhắm mắt lại là tưởng tượng ra cảnh công trường nhiều phần thô sơ này. Và cứ, nơi nào xuất hiện công trường kiểu này, là mang đến sự xâm thực văn minh nặng nề vào chốn hoang dã.
Bối cảnh nước Nhật, nhẽ còn nặng nề hơn. Cùng với quyết tâm duy tân của Nhật hoàng Minh Trị, nước Nhật chấp nhận sự hiện diện của những người da trắng trong vai trò như những người thầy.
Cuộc duy tân đã đưa nước Nhật lên vị thế hùng cường. Biết bao người thán phục. Nhưng có lẽ không nhiều người đặt câu hỏi, nước Nhật đã chịu đựng những gì trong cuộc thay da đổi thịt, chắc vô cùng đau đớn ấy?
Nhiều dân tộc láng giềng đã chọn con đường nhắm mắt bịt tai quyết không học.
Nước Nhật cũng bị giằng xé bởi những người dân nghèo hoàn toàn không ý thức, và một phần tầng lớp quý tộc cũ, kiên quyết đến quá khích bảo vệ hệ tư tưởng, hay bảo vệ quyền lợi ích kỷ.

Nhân vật chính, đại úy Hizen, đã chiến đấu và mất đi tất cả.
Thuộc tầng lớp quý tộc, ông từ bỏ những thanh gươm của mình để theo Nhật hoàng duy tân.
Người ta nhìn thấy cuộc chiến đấu vô vọng của ông chống lại bạn bè cũ, những chiến binh không chấp nhận thay đổi. Không nói về lòng quả cảm hay kỹ thuật chiến đấu tinh nhuệ, chính hệ tư tưởng của những con người cao thượng dám tự mổ bụng khi thua đã chế ngự dân trí và cả một phần những kẻ bên kia chiến tuyến như đại úy Hizen.
Nhưng, những chiến binh đó cũng vô vọng, khi đa số, gồm cả người đứng đầu, Nhật hoàng, đã chọn lựa. Và những kẻ thù đến từ phương Tây lại tỏ ra quá mạnh.
Dù sao, những chiến binh chống đối đã chết như họ đã sống. Đại úy Hizen mất hết.
Vì ông đã không dứt khoát.
Như hệ tư tưởng Tây phương. Như những người chọn truyền thống. Như đức vua mà ông phục vụ.
Đại úy Hizen luôn lưỡng lự.
Ông thất bại trước chiến binh chống đối. Ông nhục nhã trước những người Anh và người Pháp. Vợ ông ngoại tình với người da trắng. Con gái ông chọn kẻ thù của ông. Con trai ông chọn đạo của những người phương Tây. Cuối cùng, đức vua của ông phải chối bỏ ông.

Số phận đại úy Hizen không phải là số phận nước Nhật. Số phận ông chỉ là nhát cắt. Đau đớn và trở thành quá khứ của những vết sẹo.



Thực ra mình vô cùng thắc mắc. Cuốn sách mình đọc dịch từ nguyên bản tiếng Pháp, tác giả là một người Việt Nam, sinh ra và mất đi trong thế kỷ 20.
Phạm Văn Ký dựa vào nguồn tư liệu nào để viết về một nước Nhật cuối thế kỷ 19?
Lắm khi tự nghĩ, có chăng một đại úy Hizen-người-Nhật-đầy-mâu-thuẫn? Hay đó đơn giản là một người Việt?

Tư liệu nói rằng, Phạm Văn Ký là một người cô đơn, nhiều nỗi buồn và buồn hơn vì không chia sẻ được. Là một cây đại thụ của nền văn học thời của mình nhưng ông không được nhiều người biết đến. Có chăng, chỉ như là người anh của nhà thơ Phạm Hổ và nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ.

Hẳn không phải ngẫu nhiên khi ông chọn tiếng Pháp cho những sáng tác sau này của mình?

Mình đã phải thật cố gắng mới đọc hết Mất nơi ở. Bây giờ mình hầu như lại quên hết. Còn chăng, đồng cảm với nhà văn.