Hehe, nghe cứ như "vừa đi đường vừa kể chuyện" í.
Cơ nhưng mà, vừa đi đường vừa kể chuyện thì vui mà quên mệt. Chứ không như mình, vừa ăn cơm lại vừa chạy hết tốc lực.
Ôi trời, nghe đã thấy bao tử thắt lại ...
Chả là đầu đuôi thế này:
Hơn 7h tối, mình ghé ăn cơm trước khi về nhà. Ngồi ngay cửa quán, nhìn ra ngoài.
Đang ăn gần hết đĩa cơm thì một gã, thản nhiên, ngay trước mặt mình, quay cái xe đạp của mình lại. Vừa kịp nghĩ, hắn sắp xếp xe lại làm gì? thì hắn, thản nhiên, ngồi lên yên xe và ... đạp đi.
Cũng nhanh, mình phóng ngay ra đường và la làng. Thực tình, giờ này, mình không biết lúc đó mình la như thế nào. Chuyện này xưa nay chỉ xảy ra với mình trong các cơn mê mệt mỏi, trong đó kêu không thành tiếng và chạy thì không nhấc nổi một bước chân.
Hôm qua, mình chạy được, nhưng không đuổi kịp. Khi bóng gã ăn trộm khuất sau con hẻm thì bụng mình bỗng thắt lại. Tý nữa thì khụy gối xuống đường, đành đứng lại trong bất lực.
Những người chạy ra đường sau tiếng la của mình cũng chỉ biết nhìn theo. Thoáng thấy hai người chở nhau trên một chiếc xe máy phóng theo. Nhiều người hỏi, có người chạy xe máy đuổi à? Mình nói không biết. Có người nói, chắc là đồng bọn thằng ăn trộm. Mình nghĩ bụng, chắc vậy.
Đành quay lại quán. Mọi người, có người mới đến quán, xúm lại bàn tán. Định bụng, ăn nốt cơm rồi đi bộ về thôi. Bỗng thấy hai cô bé, chỉ tầm học sinh hay sinh viên, chở nhau trên một chiếc xe máy và kéo theo chiếc xe đạp của mình, dừng lại trước quán.
Mừng húm chạy ra. Hai cô bé hỏi sao chú không chạy tới lấy xe? Bảo, thấy nó chạy khuất, tưởng chịu mất. Nói, tụi con la làng, thấy đường có người, hắn vứt xe vứt dép chạy. Cũng không ai đuổi nữa, thấy chú không tới, tụi con kéo xe về.
Chủ quán vội cảm ơn. Một ông trung niên chạy ra xua hai cô bé, đi đi. Mình vừa kịp nói câu cảm ơn thì hai cô bé cũng phóng xe đi luôn. Ông kia nói nhỏ: coi chừng nó quay lại trả thù hai cô bé.
Mình nghĩ bụng, làm gì đến nỗi thế, chỉ là thằng ăn cắp vặt thôi mà. Bỗng thấy xấu hổ, mới cách ít phút, mình còn nghĩ xấu về hai cô bé lạ mặt. Có lẽ, cùng với tuổi đến trên đầu, sự hèn nhát cũng đến trong tim!
Biết ơn hai em, vì điều hai em giành lại được còn hơn một chiếc xe đạp.
Có anh khách vui tính trong quán hỏi, nếu lúc ấy chú mà đuổi kịp thì phải biết, nhỉ. Mình trả lời, đuổi kịp thì cũng đến lấy lại xe thôi, chứ biết làm gì nó?
Than ôi, công cuộc cách mạng xanh của mình, sao mà nhiều trắc trở? Đã hai đồng chí xe đạp hy sinh rồi, hiểm nguy vẫn không thôi rình rập.
Báo hại, hôm nay đi làm lại sau mấy ngày nghỉ, việc ngập đầu mà bụng thì cứ đau thắt. May ngày đầu tháng âm lịch, trưa mấy anh em chẳng có lựa chọn nào hơn cơm chay.
Cho nó lành.
Có lành không?
Tối về phải làm liền hai cái xúc xích bò, hehe.
Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét