Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

Hùng mạnh

10 bé trai bị bắt cóc bán ra nước ngoài, có bé bị bán bởi chính mẹ đẻ của mình.

Được giải cứu, các em được đặt tên Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Hùng Mạnh.



Hùng mạnh ư?!

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015

Mockingjay

The Hunger Games - Mockingjay đã kết thúc. Hơi sến.

Điều phim nói lên đôi khi cả một dân tộc còn lầm lẫn. Lòng căm ghét một kẻ độc tài dễ dẫn đến thay thế bởi một kẻ độc tài khác. Bản chất là chế độ độc tài, trong đó kẻ độc tài cũng chỉ là một nạn nhân (dù thường là kẻ đó chịu trách nhiệm lớn nhất).


Hắn hơi ngạc nhiên thấy trên mạng, nhân vật được các bạn trẻ yêu thích khá nhiều là Peeta. Thậm chí nhiều bạn cho biết nhân vật này trong truyện còn đáng yêu hơn nữa.

Một sự ngạc nhiên dễ chịu. Chứng tỏ tính nhân văn đã được truyền tải.

Có điều, chưa chắc nhiều người đã xem phim (nhớ lại, phim đã từng bị cấm ở xứ này). Và e rằng số đọc lại còn ít hơn ...

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Sử

Hôm nay ngày 20 tháng 11, Tý đi học về điềm nhiên thông báo:

- Trường con sắp đuổi học bạn Sử bố mẹ ạ.

Mẹ Tý ngạc nhiên:

- Sao lại thế? Con bé Sử đẹp người tốt nết, chân thật, hay giúp đỡ mọi người cơ mà!?

Bố Tý thở dài:

- Bà nó chưa biết, ngày nay người ta chỉ cần mấy đứa ngoan ngoãn bảo gì nghe nấy. Con bé Sử phải cái thật quá, nên ...

Tèo, anh hai của Tý, tóc vàng toàn thân xăm trổ, cũng gỡ tai nghe tham gia:

- Bố mẹ toàn nhớ Sử ngày xưa, chứ lâu nay nó toàn bị chèn ép, cưỡng hiếp, toàn thân lở loét, mở miệng là lảm nhảm những thứ gần đây người ta nhét vào miệng nó, bọn con tuy thương nó nhưng đứa nào cũng tránh xa chả muốn dây vào.

Bố Tý lắc đầu ngao ngán:

- Ngày trước người ta còn lợi dụng cái tên con bé để dễ ăn nói, nay chắc chẳng thèm chính danh nữa, ngôn có không thuận cũng chả ai làm được gì nên người ta tống khứ con bé đi đây mà. Thôi thế cũng xong, Sử đã không còn là Sử thì học nữa phỏng có ích gì!



Ông nội Tý dạo này sức yếu, mắt mờ nhưng tai còn tinh, nghe thủng câu chuyện không nói một lời nào, lập cập đứng dậy khua gậy lần vào nhà trong. Cả nhà nhìn ông, im lặng, chỉ nghe tiếng gậy gõ trên nền gạch, cộc ... cộc ... cộc ...

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Tiếng Dân

Sáng qua đi coffee, tiện tay cầm xem cuốn sách trong quán, tập hợp nhiều bài viết về xứ Quảng.

Để ý một bài viết về Tiếng Dân. Cụ Huỳnh (Mính Viên), tài cao học rộng đi nhiều, sau 13 năm tù, trở thành viện trưởng Viện dân biểu Trung kỳ, rồi sớm bỏ ra viết báo lập nên tờ Tiếng Dân.

Thông tin xứ lúa nước ít khi thực sự trung thực rõ ràng, nên không thấy tìm hiểu lý do. Hắn ngờ rằng Cụ khó có thể làm dân biểu khi mỗi "dân" "biểu" mỗi khác. Trước tiên phải viết báo "nâng cao dân trí chấn hưng dân khí" đã chăng?


Lắm lúc nghĩ, một cộng đồng có mỗi một điểm chung là cùng ngôn ngữ mà xem ra chỉ biết dùng ngôn ngữ đó để mạt sát nhau, rút cục chẳng còn gì chung nữa ...

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

!

Paris, ngày 13 thứ Sáu (tháng 11 năm 2015).

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

Phim & ...

Chiều nay tự kỷ rảnh ngồi xem phim.

Lẽ ra phải đến tham dự một cuộc hội thảo. Nhưng vốn không hứng thú nên cố tình không đổi trực để viện cớ bận và ... chuồn.

Lâu lắm rồi không xem phim kiểu này. Ngồi giường trùm chăn ôm máy tính xem online.

Trời chỉ mưa lất phất chứ không tầm tã. Thay vì tiếng mưa rơi trên mái tôn là tiếng đục đẽo hàng xóm sửa nhà và ầm ĩ động cơ một hàng xóm khác sửa xe.

Dạo này hầu như chỉ xem phim rạp. Thỉnh thoảng bắt gặp chút thú vị thì cũng xem trên tv lõm bõm.

Với thị hiếu (đa số) khán giả nước nhà, các nhà nhập khẩu phim ít khi đưa về những phim nghệ thuật hay kinh điển (lỗ chỏng vó). Đành chấp nhận giải trí kỹ xảo âm thanh rồi ... quên vậy. Gần đây nhất xem được Bridge of Spies (2015), với sự đảm bảo của diễn viên chính Tom Hanks và đạo diễn Steven Spielberg, mà rạp cũng vắng lắm.



Thật tình cờ, đúng lúc rảnh rỗi thì chả biết nhìn thấy gì mà nảy ra ý xem phim. Tự lấy làm lạ là không hiểu sao lại không để ý tìm xem bộ phim như thế. Được sản xuất đã 5 năm (2010), bộ phim Nhật có đạo diễn người Việt (không mang quốc tịch Việt, đương nhiên!?). Dựa theo tác phẩm nổi tiếng của nhà văn nổi tiếng Haruki Murakami.

Thường những bộ phim theo tác phẩm văn học nổi tiếng hay bị so sánh dữ dội. Đã đọc và đã xem, hắn thấy thích cả hai.

Nữ diễn viên chính thấy quen quen. Chỉ vì cô ta có đóng dăm phim Mỹ, hẳn thế, vì biết xem gì ngoài phim Mỹ. Thế mà nhớ mãi mới ra. Trí nhớ đang bị suy giảm một cách đáng sợ.

Một quen quen nữa là bản nhạc của The Beatles, vốn được HM chọn làm nguồn cảm hứng và đặt làm tiêu đề cho tác phẩm, dĩ nhiên cũng thành tên phim.


Phim không thiếu những cảnh đẹp long lanh chẳng thua gì hoa vàng trên cỏ xanh (một phim cũng của một đạo diễn gốc Việt từ nước ngoài về).

Có thể không tươi như hoa vàng cỏ xanh, vì đây không phải là thế giới trẻ thơ nhân chi sơ tính bổn thiện. (Mặc dù xem xong phim kia nhiều người bình luận ác liệt, về bản chất tốt của cậu em và bản chất ác của cậu anh. Khiến hắn không khỏi liên tưởng đến Tuân tử nhân chi sơ tính bổn ác.)

Gam màu trong phim này lạnh hơn. Đúng thôi vì câu chuyện xoáy vào nội tâm lớp thanh niên mới lớn. Quá nhiều dằn vặt, nhiều tự tử, và tiếp theo lại để lại thêm nhiều dằn vặt.


Tưởng không cần nói thêm về sự dằn vặt mang tính thế hệ của thanh niên Nhật một thời. Thời hắn còn chưa sinh ra. Nay đã hai thứ tóc trên đầu, so xã hội mình với người ta, thấy câm nín.

Nếu nói về lớp trẻ ngày nay, e rằng càng khác xa. Mà còn đánh động vào nỗi buồn muôn thuở của hắn: sự xa cách không hàn gắn nổi với ba mẹ hắn. Tại sao lại thế, trong khi có thể đồng cảm với những người nơi đất nước xa xôi, ở một thời cũng xa xôi như họ.



Phải chăng, chính sự khác biệt đó, là đáng kể ...

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

Quần & Váy

Mưa to dữ dội. Đường biến thành sông.

Mấy bạn đi làm áo mưa bít bùng. Cởi áo mưa thì quần xắn ống thấp ống cao.

Bạn nữ nói với bạn nữ, rằng mặc váy như tụi mình lại hoá hay, khỏi phải xăn.

Hắn cười, quần xăn quần thì váy xắn váy chứ. Thử váy dài là lượt xem.

Bạn nhầm khái niệm. Không phải chuyện váy với quần. Mà là chuyện dài và ngắn.


Bravo short & mini!

Ung thư & Hạnh phúc

Hắn đã từng có một giấc mơ. Trong giấc mơ, bác sĩ mặt buồn rầu nói, tôi báo cho anh một tin buồn. Hắn cười, với tôi đó là một tin vui. Ung thư giống như một tấm vé được tặng để đi du lịch xa ...

Hắn không phải là fan nhạc rock. Tình cờ biết đến The Wall từ những ngày xa xưa, ban nhạc của các sinh viên xây dựng. Và đọc stt của TL hoàn toàn tình cờ vì một friend của hắn likes.

Người ta nói rằng có những lúc mặt biển phẳng lặng nhưng sâu dưới đáy có những cơn sóng cuộn dữ dội.



Con người ta, chắc chắn ai sống trên đời, cũng chỉ có một mục đích cuối cùng: to be hạnh phúc.

Nhưng,

Nhiều người không ý thức được điều mình muốn thực sự là gì.

Nhiều người không biết gọi tên điều mình muốn.

Nhiều người nhầm tưởng về điều mình muốn.

Nhiều người tự đặt cho điều mình muốn những cái tên khác nhau.

Nhiều người không thừa nhận, vì một lý do nào đó.


Ít người thực sự đạt được hạnh phúc.

Ít người hơn nữa, biết được rằng mình hạnh phúc.

Ít người hơn hơn nữa, nắm được khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi của mình.



Không phải ngẫu nhiên Ernest Hemingway nổi tiếng.

Không phải ai cũng hiểu điều này.

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Trường & Chợ

Tích Mạnh mẫu
Trạch lân xử


Sách cổ nêu gương bà mẹ nhà họ Mạnh, chọn láng giềng. Sớm goá chồng, bà 3 lần chuyển nhà mong tìm cho con trai môi trường sống tốt. Lần đầu ở gần nghĩa địa, lần sau ở gần chợ, cuối cùng đến ở gần trường học bà mới hài lòng. Con trai bà đã trở thành người học cao, danh tiếng.



Nhưng đó là chuyện xưa bên nước Tàu. Giờ hẵng nói chuyện nay nước V.


Hắn, từ chỗ làm việc về nhà, thường không đi theo đường ngắn nhất. Lý do đơn giản, đường đó đi ngang 2 cái chợ. Xe cộ người ngợm khá lộn xộn.

Vậy là phải đi đường vòng cho xa, dù chẳng lắm bưởi nhiều hoa. Song gần đây, thường về vào giờ tan tầm, hắn lại gặp khó khăn vì ... đường đi qua 2 ngôi trường. Học sinh đi lại nghênh ngang, phụ huynh đón con quay xe ngang dọc, đậu xe mọi chốn, ...

Mấy hôm nay hắn thử đi đường qua chợ và thấy ... chợ vẫn hơn trường.



Phải chăng câu chuyện nước V? Mà còn chưa nói đến thứ người ta bán buôn ở 2 nơi đó ...

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Ngu & Nguy hiểm

Giới trẻ ngày nay có câu nói vui: Đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm.

Dĩ nhiên, chỉ dừng lại ở câu nói vui, trêu chọc bạn bè là chính. Hoặc comment về những nhân vật xa lạ nào đó trên mạng.


Nếu hắn phát biểu: giám đốc dốt quá, thì sẽ có những người không vừa lòng. Nhẹ nhàng có thể có người bảo: anh không nên nói thế.

Cũng như trường hợp các bạn trẻ, đó chỉ là chuyện trên bàn nhậu. Nếu là chuyện "trong chính sự", hắn có thể bị buộc tội làm lộ bí mật công ty, à quên (hehe), tội sỉ nhục lãnh đạo, hay tội vu khống (nếu họ muốn).


Thế nhưng, hàng ngày, trong chức trách của hắn, có vô khối những điều vô lý, sai sót đã được thực hiện và đã được bảo kê bởi quyết định của giám đốc.

Và điều này thực sự rất nguy hiểm.



Lão già nơi núi nọ phẩy tay thở dài lui vào hang đá ...

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Tai nạn

Một máy bay chở khách của Nga bị rơi ở bán đảo Sinai. IS tuyên bố do họ bắn hạ. Putin có thích điều này?

Một tàu thuỷ chở hàng bị lật úp trên sông Sài gòn. Nhiều người còn bị kẹt phía trong.

Một xe buýt cán hàng loạt xe máy do những người điều khiển dừng lại trong hầm Kim Liên (Hà Nội) để ... mặc áo mưa.

Một vụ va chạm xe máy tối qua xảy ra trên cầu Sông Hàn, chỉ vài chục mét ngay trước mặt hắn khi đang lên cầu. Sau tiếng rầm là 2 chiếc xe máy văng 2 nơi, 2 người đi xe máy nằm bất động trên mặt cầu. Hẳn là 2 xe đi ngược chiều tránh nhau quá sát, và có thể là quá nhanh.


Liệu có những gì là có thể báo trước? Con người vẫn cứ vô tâm bình thản cho đến khi tai nạn xảy ra?



Tháng 10 chính thức qua đi với những cơn mưa tầm tã tối ngày 31.









Thực ra, nhờ báo mạng Slovakia, hắn được biết ngày này còn là ngày mà cách đây 37 năm (1978) đã xảy ra một vụ tai nạn tàu điện ở Košice. Tại sao hồi ở bên đó hắn không hề nghe đến nhỉ? Dạo ấy đã sau cả chục năm, nhưng địa điểm thì hắn vẫn đi qua hàng ngày. Bằng ... tàu điện. Vị trí ấy tàu lao từ trên dốc xuống, băng qua bến đỗ mà không dừng lại, đến khúc cua thì lật. Cướp đi mạng sống của 9 người, bao gồm cả nữ lái tàu. Ngay trước ngày cưới của cô (bà). Công an cho rằng tai nạn xảy ra do lỗi của nữ lái tàu. Trong nhiều năm người ta đã tin như vậy. Hình như đến tận ngày nay, nhờ sự phổ biến của internet, một nữ đồng nghiệp của cô (bà) thời ấy mới biết đến và đã lên tiếng bảo vệ danh dự người xấu số.

Ở xứ lúa nước, người ta cũng đang cố gắng nhớ về một vụ "tai nạn", đã cướp đi mạng sống của 2 anh em vị tổng thống đầu tiên của một nền cộng hoà. Và sự việc cũng bị bóng mờ che phủ suốt hàng chục năm (1963).

November rains.