Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Cuối

Chỉ mới cuối tháng 11, nhưng công ty hắn thì đã cuối năm. Họp hành tổng kết hầu như đã xong. Bây giờ đang ngập ngụa trong đống rác văn phòng, tự kiểm điểm, tự đánh giá, tự bổ sung lý lịch (đến hết 31/12/2017, thế mới tài).

Lướt net, khi không bỗng dưng nhớ chuyện Ba Giai - Tú Xuất. Hai ông này thách nhau làm sao để được/bị nhiều người ... chửi. Hoá ra không hề dễ. Rồi lại nhớ sư phụ Chí Phèo. Chửi cả làng Vũ Đại mà vẫn không ai ra điều. Đành ngậm ngùi than: phí rượu.

Nhưng, đó là chuyện xưa. Nay, chỉ cần đem cái (mặt) rổ ra "để đấy và không (cần) nói gì", cũng nhận được thừa gạch đá xây biệt phủ. Khỏi phải nuôi heo hay buôn chổi đót.



Không rảnh để nghiên cứu, nhưng đọc qua thì thấy ông giáo sư tiến sĩ záo zụk gì đó thật là vớ vẩn. Nói chặt đứt thì có thể hơi quá, nhưng ông ta định khứa một nhát sâu giữa quá khứ với tương lai ngôn ngữ dân tộc. Vẫn muốn dùng (vay mượn) mẫu tự la tinh, song ông ta lại khứa thêm một nhát nữa định cách ly luôn với việc ký âm của thế giới. Và đồng âm hoá một số từ dị nghĩa. ???!!!

Tuy nhiên, đó là nói về khía cạnh chuyên môn. Muốn tranh cãi đúng sai, cần nghiên cứu sâu hơn, rồi phải có hội đồng này nọ. Tiếc rằng, đó không phải là phong cách của xứ ta. Dẫu có đến cuốc hội, thì cũng không hơn cộng đồng mạng. Nghĩa là chỉ việc "ném đá" theo quan điểm cá nhân. Kiểu "tao không hiểu gì, cũng không cần hiểu nhưng tao đ. thích thế, được chưa?".

Tiếp theo, đến lượt nhiều "trái tim lạnh" lên tiếng mắng mỏ những "cái đầu nóng" đang "auto chửi" trên thế giới ảo. Họ quên mất rằng, dù có là "be bull shit", thì đó cũng là quyền của cộng đồng mạng.



Tóm lại, cả chuỗi trên chỉ là một xã hội có truyền thống lâu đời, vốn "không tự nhiên sinh ra", và đang rất văn minh, "không tự nhiên mất đi", mà thôi.



Lão già lười nơi núi nọ, trót "tự kiểm điểm" "hoà đồng với tập thể", bèn cũng tự trát phân lên mặt rồi ngậm ngùi lui vào hang đá ...

Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

Chán

Tự nhiên nhận ra rằng, lâu nay, hắn dường như bỏ quên cảm xúc của mình. Tặc lưỡi trước nỗi buồn mỗi ngày, thản nhiên trước những khốn nạn gia tăng. Im lặng nhìn công việc chậm chạp, lương giảm chả thèm phản ứng. Nghe nói được bầu một danh hiệu gì đó trong cuộc họp mà hắn vắng mặt, đến giờ vẫn không rõ do chẳng buồn hỏi lại.

Từ việc "nước" cho đến việc "nhà", cứ gờn gợn gờn gợn ... Không hanh thông, không trục trặc, ...


Hôm qua, gọi đến cục thuế. Sau khi đọc số thông báo và tên cán bộ phụ trách vụ việc (một con số tầm thường và một cái tên xinh đẹp, có in trên tờ giấy báo), hắn được yêu cầu để lại số điện thoại và chờ. Không lâu, em gái xinh đẹp (người sở hữu cái tên xinh đẹp) đã gọi lại. Đằng sau giọng nói ngọt ngào là lời giải thích ... khá mơ hồ. Đầu tiên, hình như đợt khai thuế cho năm 2013 vào năm 2014 hắn thiếu một cái gì đó. Rồi thì cũng hình như, hắn đã thực hiện vào năm 2015 khi khai thuế cho năm 2014. Sau đó lại những gì mà em không có số của anh, nên em đã liên hệ với công ty trả lương cho anh (chị L anh có nhớ công ty gì không?), chị ấy đã nộp cho anh rồi. Vì thông báo làm trước nên ... (hắn xem lại, thông báo mới ký ngày 15/11/2017). Bây giờ anh để lại số điện thoại sau này có gì em liên hệ cho dễ. Nghĩ trong bụng, cảm ơn, tôi đâu có mong. Song, chả gì cũng đã để lại rồi.

Tóm lại là tôi không có nghĩa vụ gì nữa phải không chị?


Trong một diễn biến khác, tự dưng chiếc MacBook Pro cũ (early 2011) bị trục trặc. Trước đây đã bị liệt trackpad (rê được nhưng không bấm được), kết hợp với con chuột ngoài bấm được nhưng không rê được thành một cặp đôi không hoàn hảo (kiểu anh mù cõng anh què). Về sau, loa cũng ngày càng nhỏ và rè. Chậm vô đối. Nhưng nay thì đứng luôn, chắc harddisk đến hạn. Lạ là các thiết bị hắn từng sử dụng, laptop, điện thoại, máy ảnh, ... lúc nào cũng mượt mà cho đến khi hắn không dùng nữa. Dù có cho người khác sử dụng hay không, chỉ một thời gian là chúng chết hẳn. Nhẽ có hồn gắn bó đến vậy sao?


Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Frantz

(Đầy spoil về một bộ phim).


Lâu lắm rồi hắn mới lại xem một bộ phim thuộc dạng kinh điển. Mặc dù "kinh điển" ở đây là cách nói quen thuộc của hắn, hơn là thực sự nói về bộ phim. Chỉ để phân biệt với những bộ phim thương mại đầy trai đô gái đẹp cháy nổ hoành tráng xem xong quên hết.

Bộ phim nói về số phận những con người sau chiến tranh. Nhiều người trong số họ thiếu đi những người thân. Nhưng họ lại có thừa ra nỗi hận thù. Có người thừa ra mặc cảm tội lỗi. Lại có người thiếu đi khát vọng sống. Cách họ lấy lại thăng bằng giữa những thừa và thiếu thật khó khăn và đau đớn.

Bối cảnh là những người Đức và người Pháp sau chiến tranh thế giới lần thứ nhất.

Gần hết bộ phim sản xuất năm 2016 là cảnh đen trắng. Chỉ những đoạn mà các nhân vật trong đó có tâm trạng tốt lên một chút thì phim mới chuyển sang màu một cách liền lạc.



Sống trong một đất nước luôn nhắc về cuộc chiến tranh qua đi đã lâu, hắn dường như thấy vì sao chúng ta cứ mãi chậm ...


(Bonus bức tranh được nhắc đến trong phim, Manet, Le Suicidé)


Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

Thuế

Tối qua về đến nhà. Mới nhìn vào sân, nghĩ, lại rác từ hàng xóm? Sau nhìn lại, thấy có vẻ cẩn thận. Giấy bỏ vào bao ni lông buộc lại cho khỏi ướt mưa. Bèn nhặt vào nhà. Bật đèn. Kiểm tra. Đúng địa chỉ.

Hắn, xưa nay, luôn tìm cách tránh xa những gì có yếu tố nhà nước. Như tránh một đống phân. Tiếc là trong công việc chính lại không tránh được (công ty nhà nước, huhu). Mà, làm sao tránh tuyệt đối được. Thường khi, chấp nhận chịu thiệt chút (chẳng hạn, mất tiền), cũng được. Miễn sao tránh được càng xa càng tốt. Không xong.

Giấy từ cục thuế, thông báo 1 số tiền "chậm nộp". 205.419 vnđ. Không hiểu nổi đó là khoản gì, từ đâu tới.

Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Tiến sĩ và Bò

Nhân vụ dự ớn của bộ dục, đào tạo sỉ tiến sĩ (nghe nói ông thượng thư ngọng chỉ chăm chăm dự ớn kiếm xiền chứ mù tịt về chính sách), có người cắc cớ tính rằng, nếu quy ra bò thì đào tạo một tiến sĩ bằng 88 con bò.

Lại có người (cũng) cắc cớ hỏi rằng, còn về tính hiệu quả thì sao? Trả lời, đương nhiên, bò hiệu quả hơn.


Ngày trước có câu, đưa một con bò sang Liên xô, khi trở về nó sẽ là tiến sĩ. Xem ra, ngày trước bò có giá trị hơn. Cũng phải thôi, khi đó chúng chưa được nuôi trồng hàng loạt như bây giờ ...

Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

Công nghệ và nghề thủ công ... và tiền

Hôm nay hắn đọc được (một ý kiến cho) rằng tiền chính là công nghệ cổ xưa nhất của nền văn minh nhân loại. (Trước cả chữ viết, vì những văn bản đầu tiên đã viết về ... tiền.).

Khiến hắn bỗng nhớ lại cách nói của người Tiệp, rằng nghề thủ công cổ xưa nhất của loài người là ... mại dâm.


Trong chừng mực nào đó, một nghề thủ công cũng là một loại công nghệ. Vấn đề là, vậy thì, cái gì mới là cổ xưa nhất? Hihi.

Nếu tìm hiểu kỹ hơn, giả dụ cổ xưa người ta dùng vật chất gì đó để đổi lấy (thường gọi là mua) dâm, thì, thực ra, cái gì ở đây được xem là tiền? Vật chất nọ (xưa nay người ta vẫn cho là thế), hay chính là "dâm"? Thứ còn lại sẽ là hàng hoá.


Điều này sẽ tráo đổi vai trò của người bán và người mua. Cặp động từ mua-bán xem ra cũng chỉ là quy ước ...

Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

Thương mại điện tử

Tuần lễ cấp cao APEC 2017. Ồn ào về thương mại điện tử. Có cả cao nhân Jack Ma tham gia nói về thanh toán điện tử.

Chỉ khoảng 1 tuần trước đó, ngân hàng nhà nước nói "không" khá quyết liệt với Bitcoin.


Xem ra chẳng phải vô tình?

Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

Người Việt

Đọc trên mạng thấy câu:

Chính phủ sẽ bỏ hộ khẩu, một tin rất vui cho người Việt!


Hốt nhiên giật mình. Những ai là người Việt? Và những người Việt này có nền độc lập - tự do chăng?

Voi

Năm 2006, Con voi lớn (tiếng Lào: Xangsane) quậy Đà Nẵng một trận tơi bời hoa lá.

Năm nay, lại một Con voi (tiếng Cambodia: Damrey) vừa mới hoành hành khắp dải miền Trung.

Tâm ở tận Phú Yên - Khánh Hoà mà hoàn lưu thật rộng. Đà Nẵng mưa như trút gió gầm gào suốt mấy ngày đêm, xé tan hàng loạt những màu mè APEC.

Xuyên lên dãy Trường Sơn, mang những cơn mưa lớn đến miền rừng núi vốn chẳng còn rừng núi mà đầy thuỷ điện, hứa hẹn lũ lụt kinh hoàng.


Mấy con voi của các bạn láng giềng dữ dội thiệt. Làm bong tróc hết chúng ta vốn chỉ tốt nước sơn ...