Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

Chán

Tự nhiên nhận ra rằng, lâu nay, hắn dường như bỏ quên cảm xúc của mình. Tặc lưỡi trước nỗi buồn mỗi ngày, thản nhiên trước những khốn nạn gia tăng. Im lặng nhìn công việc chậm chạp, lương giảm chả thèm phản ứng. Nghe nói được bầu một danh hiệu gì đó trong cuộc họp mà hắn vắng mặt, đến giờ vẫn không rõ do chẳng buồn hỏi lại.

Từ việc "nước" cho đến việc "nhà", cứ gờn gợn gờn gợn ... Không hanh thông, không trục trặc, ...


Hôm qua, gọi đến cục thuế. Sau khi đọc số thông báo và tên cán bộ phụ trách vụ việc (một con số tầm thường và một cái tên xinh đẹp, có in trên tờ giấy báo), hắn được yêu cầu để lại số điện thoại và chờ. Không lâu, em gái xinh đẹp (người sở hữu cái tên xinh đẹp) đã gọi lại. Đằng sau giọng nói ngọt ngào là lời giải thích ... khá mơ hồ. Đầu tiên, hình như đợt khai thuế cho năm 2013 vào năm 2014 hắn thiếu một cái gì đó. Rồi thì cũng hình như, hắn đã thực hiện vào năm 2015 khi khai thuế cho năm 2014. Sau đó lại những gì mà em không có số của anh, nên em đã liên hệ với công ty trả lương cho anh (chị L anh có nhớ công ty gì không?), chị ấy đã nộp cho anh rồi. Vì thông báo làm trước nên ... (hắn xem lại, thông báo mới ký ngày 15/11/2017). Bây giờ anh để lại số điện thoại sau này có gì em liên hệ cho dễ. Nghĩ trong bụng, cảm ơn, tôi đâu có mong. Song, chả gì cũng đã để lại rồi.

Tóm lại là tôi không có nghĩa vụ gì nữa phải không chị?


Trong một diễn biến khác, tự dưng chiếc MacBook Pro cũ (early 2011) bị trục trặc. Trước đây đã bị liệt trackpad (rê được nhưng không bấm được), kết hợp với con chuột ngoài bấm được nhưng không rê được thành một cặp đôi không hoàn hảo (kiểu anh mù cõng anh què). Về sau, loa cũng ngày càng nhỏ và rè. Chậm vô đối. Nhưng nay thì đứng luôn, chắc harddisk đến hạn. Lạ là các thiết bị hắn từng sử dụng, laptop, điện thoại, máy ảnh, ... lúc nào cũng mượt mà cho đến khi hắn không dùng nữa. Dù có cho người khác sử dụng hay không, chỉ một thời gian là chúng chết hẳn. Nhẽ có hồn gắn bó đến vậy sao?


Không có nhận xét nào: