Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

HPNY

Cuối năm một phút giao thừa
Không giao thì thiếu giao thì giao chi?
Giao chi chẳng biết giao chi
Giao chi chẳng biết thôi thì cứ giao ... :)


Dân ta vốn quen đón giao thừa ở kỳ Nguyên Đán. Cũng quen gọi lúc đó là Năm Mới. Mặc dù theo phép làm lịch âm ấy thì năm mới đã đến từ lâu (2 tháng trước đó).

Còn thời khắc giao thời này (dương lịch) đang được nhiều người dần dần đón nhận (mà có lẽ bắt đầu từ phú quý sinh lễ nghĩa hihi).


Nói dông dài, chẳng qua năm mới đến, ngồi trên đỉnh núi phủ sương gió lạnh, nhìn chút về năm qua cho phải phép.

Không có gì nhiều, tóm lại trong một chữ: chán. Thực sự một năm mà mọi công việc của hắn đều đình trệ. Trừ công việc chính, hehe. Có lẽ cũng chỉ tại dư thời gian nên mới quan tâm đến công việc chính một tý. Kết quả là lần đầu tiên sau hơn 20 năm đi làm có dự vào công cuộc khen chê (thi đua). Nhàn cư vi bất thiện không sai hihi.

Tóm lại cũng mong mọi xui xẻo qua đi. Đương nhiên phải làm việc chứ đâu nằm há miệng chờ được.



Từ hồi cuộc sống bớt u tối, người ta quen với giai điệu rộn rã của ABBA Happy New Year. Nghe nhiều nghe nhiều rồi bỗng có kẻ phát hiện ra lời bài hát đó vốn chẳng vui vẻ gì. Năm nay còn có người có vẻ bị khích động mà rằng: không nghe bài đó nữa.

Ồ, nghe chứ. Năm nay chả phải lại càng phù hợp lời ấy ư?


No more champagne 
And the fireworks are through 
Here we are, me and you 
Feeling lost and feeling blue 
It's the end of the party 
And the morning seems so grey 
So unlike yesterday 
Now's the time for us to say 
Happy new year 
Happy new year 

Sâm banh hết mẹ nó rồi
Pháo hoa cũng đã tịt ngòi từ lâu
Còn tao, mày với u sầu
Chán đời vật vã không cầu ước chi
Tiệc tùng cũng đếch còn gì
Sáng mai trời đã xám chì như đêm
Kệ hôm qua với nhập nhèm
Tới giờ ta cứ lèm bèm như mê
Hạnh phúc năm mới có về ...


Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Lương

Chiều nay họp.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong vòng chỉ dăm năm qua lại họp góp ý cơ chế lương.

Và cũng như những lần trước, vẫn lối xào xáo bảng lương cho có kẻ lên người xuống, riêng các sếp nhớn cứ mỗi lần lại tăng một chút.

Dĩ nhiên nói góp ý cho vui chứ ai cũng biết chẳng ích gì. Lần này thậm chí còn không ai biết mình được xếp vào đoạn nào trong mấy cái bảng ấy. Nếu đem ra áp dụng chắc chả thiếu những đoạn trường giấy tờ bằng cấp thi cử học hành cho người lao động cấu xé nhau tranh giành các thang bậc đó.


Điểm khác là văn bản dài dòng lần này chỉ mới áp dụng cho 50% quỹ lương. Nửa còn lại chia chác thế nào im không nhắc đến. Dự là sẽ dùng trám những lỗ hổng phát sinh đây.

Điểm khác đáng kể nữa là con số đem ra tính bảo hiểm xã hội y tế thất nghiệp kinh phí công đoàn tăng lên đáng kể (hơn gấp hai lần). Nghĩa là cầm chắc thu nhập bình quân giảm, với hy vọng một ngày nào đó lương hưu sẽ khá hơn. Đếm chim sẻ trên cây đây.


Các khoản chi khốn khổ của nhà nước đang vạc vào những nguồn thu còm cõi thế này ru.

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Mỏng manh

Hôm qua lên ca. Trời mưa. Đường mù. Gió hun hút.

Thấy cu Châu chỉ mặc áo sơ mi, ai cũng bảo chịu rét giỏi hè.

Ăn tối xong cu cậu mắt lờ đờ lên giường ngay. Cả đêm, hắn như nằm cạnh đầu máy xe lửa. Trong giấc ngủ chập chờn, thấy đầu mình cũng váng vất.


Đi trực về, ngay lập tức tắm nước nóng và cũng ... lên giường. Uống thuốc, trà nóng, nước chanh nóng. Cả người như có ai dần.

Haiz.

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

Dở

Đời rất dở nhưng vẫn phải niềm nở.

Niềm nở đi thôi, bởi đời không có gì hơn là toàn dở.


Ví như trong một phiên toà.

Kẻ dân dở dở thời "được" phán bóc lịch nhiều bất thường.

Lão nhà giàu tệ hại gấp nhiều lần thời thắng kiện, nhưng chưa hẳn đắc lợi.


Khiến người đời nhìn rõ, dở nhất ấy lũ cầm cân vậy.

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Tình cờ xem một bộ phim cũ. 1968. Đúng trước khi hắn chào đời.

Là thể loại phim hắn yêu thích. Cao bồi viễn tây.

Hơn nữa, diễn viên chính là nam diễn viên hắn yêu thích. Clint Eastwood.

Tò mò một chút về nữ diễn viên bên cạnh ông. IMDb cho biết những phim bà từng tham gia. Dừng lại từ 1970.

Tò mò tiếp chút nữa. Thì ra năm đó bà qua đời. Trẻ. 35 tuổi. Dấu hiệu thuốc phiện và rượu. Nghi vấn tự tử.


Tự nhiên, có lại một cảm giác buồn theo kiểu rất cũ ...

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Em là bà nội của anh

Không biết tự bao giờ, cứ phải có một lý do thì hắn mới xem phim VN. Nếu không, cứ nhớ câu "Ngồi buồn ...", hihi.

Gần đây là Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, trước nữa có Chuyến đi cuối cùng của chị Phụng, hay lâu lắc rồi là Gái nhảy ...


Lý do lần này là cái tên của đạo diễn. Không phải một đạo diễn nổi tiếng. Cũng không phải người quen biết thân thuộc gì.

Hoặc giả có thể nói là bạn nhỉ? Chỉ là một thời, hắn hay đọc Phan Xi Nê, thuở còn mồ ma Yahoo! 360. Chàng trai SG mê phim ảnh và học đúng sở thích của mình ở Mỹ. Hình như cao, to, ... đen (hehe thiếu một điều kiện nữa là thành hotboy thời trước, nay chắc ít ai nhớ tiêu chuẩn này).


Một phim dạng mua bản quyền làm lại. Xem được.

Phim chưa ra, nhiều người đã phê phán tựa đề phản cảm (?!). Ngữ nghĩa tiếng V mà nói, trục trặc. Nhưng với hắn, không mới. Một thời các cô ngoài Bắc vẫn xưng là ... bà nội của người yêu. Hàm ý độ chỉ huy còn cao hơn mẹ chàng.

Vấn đề là, tựa phim, ngoài cái tội quá sát nội dung phim, chẳng liên quan gì sất đến những ám ảnh ngôn ngữ của các "thánh chém".

Nói thế chẳng biết có spoil quá chăng?


Btw, hắn cho rằng, trailer phim này hơi bị dở, dở so với phim.



 

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

Họp

Sáng nay khi hắn đến nơi, còn sớm 5 phút nhưng mọi người đã ngồi tràn ra cả hành lang.

Hội trường, vốn nhiều người biết rõ, không đủ sức chứa cho một phần của công ty nay chật kín. Có vẻ như toàn công ty đã được triệu tập.


a. Overbooked. Không ngờ nhân viên công ty tích cực như vậy.

b. Ban tổ chức đầu đất. Không biết sức chứa hội trường bao nhiêu và công ty bao nhiêu người.

c. Cố tình để tổng công ty thấy trụ sở chúng tôi nhỏ quá không đủ chỗ.

d. Phát triển nhân lực quá lố của "nhà trẻ trung ương".



Cán bộ VP đảng đoàn nói nhỏ: đề nghị bên ngoài trật tự để bên trong bắt đầu, nếu thấy khó nghe quá thì có thể ... tự giải tán, nhưng từ từ đừng ào một lúc khó coi.

Hehe.

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Victoria

Nhiều comments thắc mắc rằng tại sao IMDb chấm điểm phim này cao thế (8.0).

Tư duy này khá quen thuộc ở xứ lúa nước: không quen với những chính kiến khác nhau. Đây chính là tiền đề cho sự lựa chọn một chế độ toàn trị: không chấp nhận người khác sống khác mình. Và chỉ nhận ra khi quan điểm khác mình lại thắng thế.

Nhưng xem những phim có tính hàn lâm thế này thì hơi mệt. Mệt não đã đành, mệt cả mắt với những cảnh cứ ở trong màn đêm dường như bất tận, trúc trắc trục trặc.

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

Fl

Tình cờ hắn đứng xem một giờ ngoại khoá của học sinh Skyline.

Ấn tượng về sự tự tin, vui vẻ của các em. Mà phải thôi, các em được tự do cảm nhận và bày tỏ ý kiến của mình. Không như các kiểu đọc chép nhất nhất theo sách giáo khoa do những kẻ chẳng biết ở đâu soạn ra.

Phụ trách một lớp như thế, 15 học sinh trai gái lớp 2, 3 Việt có Mỹ có Hàn có, gồm một thầy giáo chính người Anh và 3 cô giáo trẻ.



Fl đang bận rộn sáng chiều tối mà hắn dửng dưng.

Nhớ nhiều năm trước hắn đã từng từ chối tham gia những "chiến dịch" mấy chục ngày đêm này nọ hoàn thành các dây chuyền sản xuất. Hắn luôn hướng đến sự phát triển bền vững, không chạy theo nhất thời.

Bên cạnh đó là sự lộn xộn của cách làm không có phương pháp, chỉ cốt lấy được, nặng tính trình diễn hơn thực chất.

Và cuối cùng, mục đích của những việc làm này không nằm trong sở thích của hắn.

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

Passion

Hôm qua ngồi tán gẫu với Thương và Nhơn. Phì cười nghe kể về những sở thích của Vũ. Anh chàng chơi xe máy phân khối lớn, và smartphone, đổi liên tục.

Khiến hắn nhớ lại bộ phim vừa xem hôm trước, một gã đàn ông có thể thay đổi mọi thứ, khuôn mặt, nhà cửa, gia đình, cả tôn giáo, nhưng có một thứ không thể thay đổi, đó là niềm đam mê.

Bộ phim chỉ chiếu mỗi ngày một suất, ở mỗi một rạp. Với Julia Roberts và Nicole Kidman. The secret in their eyes (2015).


Nhờ bạn Quỳnh Vy, hắn mới biết bộ phim được làm lại từ một bộ phim của Argentina, El secreto de sus ojos (2009).

Theo lời khuyên của QV, hắn tìm xem phim gốc online. Đồng ý với nhiều bạn rằng, phim làm lại không hay bằng, dù có các tài tử nổi danh. Điểm trên IMDb cũng thấp hơn hẳn, chỉ 6.2 so với 8.2 của phim gốc. Chẳng lạ, khi phim gốc giành Oscar cùng năm với Avatar. Thế mà hắn không biết gì. Một phần do trí nhớ giảm sút, một phần do hắn ít để ý các hạng mục như phim nói tiếng nước ngoài.


Thực ra, phim làm lại hầu như giữ mọi chi tiết đắt giá của kịch bản gốc, liên quan đến vụ án. Sự miễn cưỡng đến với vụ án, ám ảnh về hiện trường vụ án, và chiếc nút áo bị đứt trên ngực nữ điều tra viên. Dĩ nhiên không thể thiếu sự đam mê khiến thủ phạm tự lộ mình trên bức ảnh chụp lại, và một sự đam mê khác khiến hắn cố tình lẩn trốn vẫn không thoát.

Không hiểu sao các nhà làm phim Mỹ lại nâng cao mối quan hệ mang tính thân tình giữa điều tra viên chính với gia đình nạn nhân mà giảm đi quan hệ giữa hai nam nữ điều tra viên. Trong khi phim Argentina nhấn mạnh mối quan hệ này như một sự đam mê khác của một tuyến nhân vật khác. Mà sự đam mê bị bỏ qua này lại rất dễ thương, khi nàng chạy theo chiếc tàu rời sân ga và chàng cũng chạy đến toa cuối, để nhìn thấy hình bóng nàng ngày một nhỏ đi cùng với sự bóp nghẹt trong tim ngày càng lớn.



Khía cạnh thứ hai của đam mê chính là nỗi ám ảnh. Người ta không thể thay đổi niềm đam mê, cũng như không chọn được ký ức ...