Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

31313

Chiều Chúa Nhật.

Ngày cuối cùng của tháng 3 năm 2013. 31-3-2013.

Mưa và buồn. Nhưng buồn không phải vì mưa.


Dẫu biết "thuốc đắng dã tật" thì hẳn bđs vn cũng khó mà nuốt nổi con cóc do ts Alan Phan đưa ra.

Dẫu bạn ở trong "nhóm" nào đi nữa thì bạn cũng chỉ và chỉ bảo vệ "lợi ích" của mình mà thôi. Điều tưởng chừng vô cùng tự nhiên này người ta lại giấu giấu diếm diếm. Trong khi người ta cố tình không thấy nhóm của mình là quá nhỏ bé, không chút áy náy khi đạp lên các nhóm khác. Mỹ từ đồng bào, dân tộc trở nên đáng buồn, từ bác nông dân trồng rau phun thuốc sâu, chị tiểu thương buôn nho tq đến giá xăng dầu, góp ý hiến pháp.


Mai April Fools'. Hình như ngày này ngày nay ở vn ai cũng hay nghi ngờ ...

Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Cầu

Một cây cầu thường có 2 đầu.

Ni cầu có 1 đầu, đầu kia là đuôi.

Núa rứa cho mau, hỉ.

:-D



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Kỹ thuật

"Kỹ thuật không cho phép ..."

Hắn thấy câu nói mang đầy tính không đáng tin cậy ...

Có thể vì hắn là dân kỹ thuật.

Dân kỹ thuật phải làm được điều người ta cần chứ không phải ngăn cản ...


Hắn thường nói với mấy đứa đàn em: kỹ sư giỏi là giải quyết được mọi yêu cầu. Mà ngày nay, thời của những kỹ sư giỏi hầu như đã qua. Đơn giản bởi vì kỹ thuật phát triển quá. Người ta không gặp rắc rối khi muốn thực hiện điều gì đó nữa. Vấn đề lại là, điều làm được có ích lợi gì không? Có phù hợp với sử dụng không?


Cho nên, hắn không biết kỹ thuật phức tạp đến cỡ nào, mà người ta lại chấp nhận một cái đầu rồng cúi thấp như vậy. Như đang đuối không ngóc lên được.

Thực tế các bản vẽ thiết kế đều vẽ cao hơn, nhìn hài hoà hơn nhiều.

Liệu có khó gì khi cải tạo nguyên vật liệu nhẹ hơn để nâng cao hơn? Thiết kế hình dáng phù hợp để ít bị ảnh hưởng bởi sức gió hơn?



Hắn cảm thấy bao trùm lên là một không khí nguỵ biện. Mà nguỵ biện thì không mang tính kỹ thuật ...


Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Quay đầu

Xưa nay cứ nghe, quay đầu là bờ.

Nay mới biết nhầm, quay đầu là hip-hop.

(Bản quyền Phê như con tê tê aka Sát thủ đầu mưng mủ không biết tập 2 hay tái bản, hehe).



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Cà phê tối

Tối đi cà phê.

Chỉ cách 40 km. Từ Vạn Ninh ra Đồng Hới.

Quán đẹp. Như quán bar nhưng vắng khách.

Đường mới làm chưa xong. Nguyễn Hữu Cảnh. Coco.



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Đường Yết Kiêu,Dong Hoi,Vietnam

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

Darwin

Công ty mới có thông báo ngưng thực hiện chính sách tuyển con cái vào làm khi bố mẹ là nhân viên công ty đến tuổi nghỉ hưu.

Vậy là dăm năm nữa khi mình nghỉ hưu thì con cái mình thiệt thòi nhiều rồi.


Chính sách đó, về mặt xã hội thì chẳng khác gì chế độ phong kiến cha truyền con nối mà chúng ta đã dũng cảm khẳng định là lỗi thời.

Về mặt sinh học thì giống như phối giống cận huyết, sẽ làm suy yếu và tuyệt diệt giống nòi.


Lạ là, bao nhiêu năm chúng ta vẫn theo thuyết Darwin cơ đấy.

Không biết, ông này dưới suối vàng có cay đắng cho những truyền nhân của mình hay không?


P/S: Mình có đọc được rằng, dòng họ của chính Darwin cũng ốm yếu vì hôn nhân cận huyết.

Hay chính sách của nhà nước này cũng là một trớ trêu của lịch sử?

Bóng anh hùng

Xôn xao xung quanh truyện ngắn "Bóng anh hùng" trên báo Tuổi trẻ.


Không phải là truyện mới, nhưng lại có chuyện khi nó được đăng lại trên báo gì đó ở Phú Yên.

Một số người cho truyện này là phản động.

Nhiều người khác lại lên án lối đọc trên là quy chụp.


Thú thực đến lúc ấy mình mới đọc.

Không phải là một điều gì quá sốc. Nhưng thấy thú vị với một cái nhìn sắc sảo về những chuyện đã trở nên quá cũ.


Mình không muốn ném đá các cụ nào đó ở Phú Yên.

Mình tôn trọng quan điểm của các cụ thôi. Gạch đá dùng để xây dựng một cái gì tốt đẹp chả hơn là dùng để ném nhau sao?



Nhưng, rõ ràng, đem quan điểm gì gì đó để phán xét, cấm đoán, kỷ luật ai ai đó thì đã vượt quá giới hạn.

Riêng điều này lại chẳng thấy ai nói ra ...

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

Lá cải và Gà Gô

Hắn thăm vườn cải có tên VnExpress.

Thấy lá cải gọi là "10 pha 'chặt chém' tai tiếng nhất lịch sử bóng đá". Nhưng hắn không quan tâm.

Tối về thấy bạn Lá Cải đăng lên, hắn tưởng như không thể tin được (!?).


Thật là vô đối.

Bạn Lá Cải có công dẫn câu tin gốc và nhờ bạn Gúc Gồ dịch.

Goikotxea broke Maradona’s ankle and earned himself an unheard of 16-match ban. He keeps the boot he used in the tackle in a glass cabinet in his living room.

Hắn cũng tò mò thử thì đúng là bạn Gúc dịch thế này:

Goikotxea đã phá vỡ mắt cá chân của Maradona và kiếm được cho mình một không nghe lệnh cấm 16 trận đấu. Ông giữ khởi động được sử dụng trong giải quyết trong một tủ kính trong phòng khách của mình.



Bây giờ, nếu vào link đã dẫn ở trên thì lỗi đã được sửa, thế này:

Goikotxea đã phá vỡ mắt cá chân của Maradona và khiến mình bị treo giò 16 trận đấu. Goikotxea thậm chí còn tự hào bằng việc giữ lại chiếc giày đạp Maradona và trưng trong phòng khách như một vật kỷ niệm



Thật là, đừng xem thường sự ngu ngốc, vì nó không có giới hạn. Huhu.

Bảo hiểm

Hắn đang làm việc thì có điện thoại.

Một em gái xinh đẹp tự giới thiệu tên là Hằng gọi đến từ Prudential xin nói chuyện.

Hắn bảo, anh chẳng quan tâm đâu.

Em gái xem chừng ngạc nhiên, nói có thể sau khi nghe em trình bày anh sẽ thấy.

Hắn vẫn nhẹ nhàng, anh không quan tâm đến các vấn đề bảo hiểm đâu.

Em gái thất vọng xin lỗi và cúp máy.



Một con người có thể quan tâm hay không quan tâm đến các vấn đề bảo hiểm?

Không quan tâm, nghĩa là hắn không có gì để mất?

Hay cái chết chỉ nhẹ như lông hồng?


Thực ra, có lẽ chính xác nhất là đã chết rồi.

Nhưng không phải thể xác, mà là lòng tin.

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Chó

Sáng mình đạp xe đi làm qua một con phố lớn.

Từ xa thấy một bác, trông rất đứng đắn, bệ vệ, đang đứng trên hè phố, hơi khuất sau những chiếc xe hơi sang trọng.

Lại gần, hoá ra trong tay bác ấy có cầm một sợi dây, mà ở đầu dây kia là một chú chó to đùng đang cong người cố gắng giải quyết nỗi buồn.

Chú chó có cặp mắt buồn rầu, như đang rất xấu hổ trước bao cặp mắt xoi mói nhìn mình trong một tình trạng khó diễn tả.

Chủ của chú vẫn một cái nhìn trịch thượng.



Thốt nhiên mình nhớ đến nhà văn Nguyễn Công Hoan.

Cũng không thể không nhớ đến những lời thơ không mấy tốt đẹp mà ông ta dùng chúc thọ cụ Phan Khôi. Nhưng đó lại là cả một câu chuyện khác ...

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Linh Thao

Nhân sự kiện Đức Giáo Hoàng mới được bầu vốn xuất thân từ Dòng Tên, mình mới tìm hiểu đọc thêm một số thông tin về dòng tu này.

Ngoài thông tin thú vị về cha Đắc Lộ (giáo sĩ Alexandre de Rhodes) cũng thuộc dòng này, mình học được một khái niệm chưa biết: Linh Thao.


Con người ta thường chú ý tập luyện thể thao để thân thể được khoẻ mạnh, vậy linh hồn thì như thế nào?

Sao không biết rèn luyện Linh Thao?

Tài chính

Xem bảng chỉ tiêu tài chính công khai của công ty.

Tài sản ngắn hạn hơn 28 tỉ, trong đó tiền gần 23 tỉ, nợ phải trả gần 67 tỉ.

Tài sản dài hạn, chỉ gồm tài sản cố định, nguyên giá gần 250 tỉ, sau khấu hao nay chỉ còn khoảng 34 tỉ. Đầu tư dở dang 4 tỉ rưỡi.


Tổng quỹ lương so với năm ngoái tăng 12%, lạm phát không biết bao nhiêu, (riêng mình thu nhập cá nhân giảm 13%). (?)

Số người lao động so với năm ngoái tăng 10%. (?)

Trong năm ì xèo việc phân bổ lại quỹ lương.


Con số thực hiện chênh lệch so với chỉ tiêu một chút:

Tổng quỹ lương chỉ tăng khoảng 2% (sau phải bù cho đủ chỉ tiêu bằng tên gọi khác, ví dụ thưởng phúc lợi?), trong đó chủ yếu tăng lương cơ bản (35%), còn lương sản phẩm giảm (-11%). (?)

Làm ca đêm, làm thêm giờ đều tăng trên 30%. Tiền ăn ca tăng hơn 55%. (?)


Chi phí tăng nổi trội ở mục nhiên liệu, chắc nhờ thành tích giá xăng dầu trong nước.

Đặc biệt chi phí cho phương tiện vận tải tăng hơn 3 lần, đi nhiều hay xe cũ quá?

Chi phí sửa chữa thường xuyên chỉ bằng 3 lần nhiên liệu ô tô, sửa chữa lớn chỉ bằng 2 lần nhiên liệu ô tô, chú thích: không phải công ty vận tải ô tô.

Chi phí tiếp khách tương đương chi phí nhiên liệu ô tô, có lẽ chi phí xăng - xe tăng nhiều cũng là đây, khách viếng thăm nhiều?

Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Đũa cả bó

Người Việt nam mình có câu rất hay: Vơ đũa cả bó.

Ấy là khi muốn phản đối một ý kiến nào đó có tính chất cộng đồng. Kiểu: người Quảng thế này, người Bắc thế kia, người Việt nam thế nọ, ...


Về mặt biện chứng mà nói, câu phản biện như vậy hầu như bao giờ cũng đúng.

Vì có ai thống kê được tuyệt đối hết cả cộng đồng được nói đến đâu.

Nhưng đúng như vậy để làm gì?


Thực ra, khi người ta phản đối bằng câu ấy, cá nhân người nói nghĩ, ít ra tôi không như vậy. (Đa phần anh / chị ta là thành viên cộng đồng được nhắc tới, và âm hưởng phản đối mang nhiều màu sắc tự ái, hihi).

Tuy nhiên, nếu đa số cộng đồng đó là như vậy, thì câu quy kết có tính "vơ đũa cả nắm" kia, dù không chính xác như toán học, vẫn có giá trị thực tế. Giá trị hơn hẳn câu phản đối rất "đúng" nọ.

Một trường hợp đáng nói nữa là, đôi khi câu quy kết chỉ đúng cho một bộ phận nhỏ của "bó đũa", nhưng người nghe phải tự hỏi: thế cái bộ phận lớn của "bó đũa" ấy đang ở đâu?


Chẳng phải, rất thông thường, nhiều vấn đề lớn của cộng đồng vẫn được quyết định bởi một nhóm nhỏ đấy thôi?


Con người ta, thường cam tâm chịu trách nhiệm về những gì mình làm.

Nhưng ít ai đủ can đảm chịu trách nhiệm về cả những gì mình không làm ...

Súng

Lực lượng công quyền giữ trật tự xã hội, thông thường phải được trang bị tốt hơn mức mà tội phạm có thể có một chút.

Để đủ sức thi hành công vụ.

Và quan trọng hơn, đủ sức răn đe.


Nếu trang bị kém hơn, dĩ nhiên khó hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng nếu được trang bị vượt quá xa thì sao?

Sẽ dễ dẫn đến lạm quyền, lộng hành, và đẩy giới đối nghịch vào chỗ manh động.


Ở xứ mà dân nhìn thấy kẻ bảo vệ luật pháp đã sợ như sợ cọp (đúng nghĩa sợ những con cọp dữ), thì còn cần trang bị súng và quyền bắn để làm gì?

Trong khi vốn chỉ là do bần cùng sinh đạo tặc, tội phạm ngày một liều lĩnh do đói nghèo, không kế sinh nhai và bị những cơn nghiện giày vò, thì lực lượng bảo vệ kia thiếu hẳn tinh thần mẫn cán, vì cộng đồng.

Đó mới là chỗ kém hơn, cần tăng cường, chứ không phải súng.


Một trang bị cũng có thể nên được nhắc đến, là lương bổng.

Nhưng đó sẽ là cả một câu chuyện khác, khi mà xã hội không ai sống được bằng lương. Dù ai cũng vẫn sống, từ những thu nhập không tiện gọi tên, có cả tiêu cực và không nhất thiết tiêu cực ...

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Da

Đọc bài viết trên báo về ướp xác các lãnh tụ.

Người ta bỏ hết nội tạng, tiêm hoá chất vào các mô và ngâm tẩm trong các dung dịch ...


Thực ra mình biết về điều này đã lâu.

Tự nhiên nhớ câu: Thú chết để da, người ta chết để tiếng.



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Lòng tin

Anh đừng hỏi

Vì sao tôi không tin anh

Mà đi tin những thằng ba lăng nhăng ấy


Đơn giản vì sự thật cuộc đời này

Mấy thằng lăng nhăng ấy đã cho tôi hay

Trong khi anh cố giấu


Rồi một ngày

Anh mới hiểu

Giá của lòng tin.

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Lệ

Người Việt có một câu nói, thể hiện rất rõ sự khó khăn trong thời buổi hội nhập văn minh.

Đó là:

Phép vua thua lệ làng.


Mình đọc một bài viết cũ của giáo sư sử học Trần Quốc Vượng, thấy thêm sự khó khăn trong cuộc sống của các nhà nho thời trước.

Mà các cụ chỉ là có học hơn mà thôi, chứ chưa hẳn đã có một tư tưởng gì đi trước thời đại để cho phải bị cộng đồng tẩy chay.

Thế mà nhiều cụ phải chọn cuộc sống cuối đời cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay ở xa nơi chôn rau cắt rốn. Và ở nơi gọi là quê hương chỉ lưu giữ rất ít, thậm chí không còn tý gì dấu vết của các cụ.

Trong khi các cụ là những người thành danh, đã từng áo mão xênh xang vinh quy bái tổ.

Cụ thì hận quê hương, cụ lại bị quê hương ghét bỏ. Rồi đủ thứ định kiến ...

Sơ sơ cũng toàn những cái tên đáng nể của sử Việt: Trương Hán Siêu, Chu Văn An, Nguyễn Trãi, Lê Quý Đôn, Đặng Trần Côn, ...


Mới thấy, xứ này, đường đi còn lắm gian nan ...

Oz

Nếu bạn lạc vào xứ Oz, và nhiệm vụ là phải giúp các phù thuỷ tốt chống lại những phù thuỷ xấu, thì đầu tiên bạn phải làm gì?


Đầu tiên, là phải tìm ra phù thuỷ xấu giữa các nữ phù thuỷ ai cũng ... xinh đẹp, hehe.


Còn sau đó? Hên xui, hihi ...



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

Buộc

Nhân có chuyện góp ý sửa đổi Hiến pháp.


Nhiều "nhà lý luận" khẳng định về những điều nên được hiến định.

Họ hùng hồn chứng minh tính hợp lý và đã được minh chứng qua lịch sử.


Nếu đã như vậy thì còn cần hiến định để làm gì?



Hai vật đã được gắn chặt vào nhau không thể nào tách rời thì còn lấy dây buộc thêm để trang trí chăng?

Nếu có người vẫn muốn buộc thì chính là kẻ sợ hai vật kia gắn với nhau chưa đủ chặt vậy.

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Hitler

Nhân ngày 8/3, học được câu hay quá:



I suggest you to do war but never love.
Because in war either you live or you die.
But in love neither you live nor you die.

Trong chiến tranh bạn có thể sống có thể chết.
Còn trong tình yêu bạn sống dở chết dở.


Bravo, Adolf!

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

Mú bạo hiệm

Bắt buộc đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy là một trong những chính sách hiếm hoi khả dĩ thực hiện được của cái nhà nước không biết làm gì hơn ngoài những cấm cùng bắt buộc.

Thực hiện được, dĩ nhiên không nhờ giỏi giang hay đúng đắn gì. Mà chẳng qua là đánh vào túi tiền thằng dân đen. Và có một lợi thế trời cho là có thể tịch thu xe máy của họ.

Chứ cứ như cấm hút thuốc lá nơi công cộng thì làm được gì mà chả đánh trống bỏ dùi.

Với bản chất tận thu, chỉ hăm he nhìn vào túi thằng dân, cái tài sản khốn khổ không thể giấu đi đâu được là xe máy lại bị đem ra thu phí đường bộ.

Chừng chưa đủ, cái mũ bảo hiểm cũng bị lôi ra săm soi thật giả.

Ở đất nước này mà phân biệt được thật giả thì đã không có ngày hôm nay.

Đến giáo sư tiến sĩ còn thật giả lẫn lộn, nữa là cái mũ ...

Đại Nam

Mình nghe nói khu Đại Nam to lắm.

To giữa thời buổi bong bóng bất động sản sắp vỡ này e có gì đó cũng chẳng lạ (?!).


Mình chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe cũng nhiều.

Thực ra nghe khen nhiều hơn chê.

Có điều, khen nhiều mà tóm lại chẳng được bao nhiêu.

Còn chê có một vài, mà nhớ.

Chẳng hạn, có một bạn (ảo) từng viết thế này: đến đó xem thì được, chỉ đừng đọc ...


Hiểu hàng. Mình cũng chả muốn tới Bái Đính ...

Đám đông

Một sai lầm, dù ngớ ngẩn đến đâu, cũng không đáng xấu hổ bằng một lỗi nhỏ mà cứ lặp đi lặp lại.


Một cuộc họp đáng chán không hẳn vì nó đáng chán, mà vì nó nằm trong một chuỗi các cuộc họp, dấu hiệu của sự vô bổ và vô vọng: họp không giải quyết được gì dẫn đến cứ gặp đi gặp lại đúng một vấn đề.


Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời
Mỗi số phận chứa một điều cao cả
(Ai đó nói hông phải tui).

Nhưng một đám người thì có thể tẻ nhạt, phải không?
(Cái ni tui nói, hihi).

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

HC

Hugo Chavez thủ tiêu cơ chế dân chủ để giữ quyền lực cho riêng mình.

Rốt cuộc mắt nhắm tay buông không biết đem theo được gì? Nhưng những gì ông ta để lại thì mọi người sẽ sớm rõ.


Cơ chế phi dân chủ giống một con quái vật được chủ nào nuôi dưỡng thì phục vụ chủ ấy.

Đến khi chủ chết nó sẽ bất kham.

Ông chủ như vậy dẫu có tạo được ánh hào quang đi nữa cũng sẽ chẳng mấy mà vụt tắt. Huống hồ mấy người có được hào quang? Chưa kể gần cuối đời ốm yếu đã không nắm cương nổi thú cưng của mình rồi. Gương bao độc tài còn đó.


Người giữ gìn cơ chế dân chủ có thể chỉ nắm quyền 4 hay 8 năm, nhưng ánh sáng để lại rọi cả ngàn năm vậy.

Thời sự

Thời sự cuối ngày ngày qua.

Tin nước ngoài: MU - RM 1-2.

Tin trong nước: Hàng triệu người mất ngủ vì mười ngàn đồng.


Chi tiết mời đọc báo khác hehe.



- Posted using BlogPress from my iPhone

Location:Vietnam

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Vệ sinh

Công ty tư nhân, của mấy con người trẻ tuổi, mà y như nhà nước.

Cuống quýt làm vệ sinh mỗi khi sắp có khách đến thăm.


Thành tích này, hàng đầu phải công nhận cho ngành giáo dục.

Sự giả dối nay đã ngấm sâu đến từng mạch máu, khớp xương, thớ thịt con người. Không còn phân biệt được nữa.


Bunus cái này cho một ngày vui vẻ, hihi.

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Mưa

Sáng ngắm mưa bay thấy thấy buồn
Người thì đi tám kẻ ngồi buôn
Sao trời không nín sầu chi mãi
Để nước mắt đời cứ cứ tuôn

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Cừu phí

Những ai từng qua một thời tuổi trẻ hẳn biết về những loại phí như tình phí, ngu phí, ...

Những ai tiếp tục sinh sống ở xứ ưu việt này hẳn sẽ biết thêm hằng hà sa số những loại phí khác, phí chồng lên phí.


Báo đưa tin: thu phí cầu đường, người nạp ấm ức, người thu bức xúc.

Người nạp phí ấm ức là phải, đã bị thu phí đường bộ trên phương tiện theo năm, nay lưu thông lại phải tiếp tục trả phí.

Người thu cũng chẳng vui vẻ gì, vì phải đôi co trong khi hợp đồng thu phí đang còn thời hạn.

Về mặt tài chính, trước mắt, người thu chưa thiệt hại gì nếu còn thu được. Nhưng chủ phương tiện lưu thông thì rõ phải nạp hai lần.


Theo định luật bảo toàn năng lượng, nhưng không thấy báo nào dám nói, chắc chắn dòng tiền sẽ chui vào một số bộ gian manh của chính phủ.

Cũng như xưa nay, khi chấp nhận đi trên những con đường làm chưa xong đã hỏng, thì chúng ta đã có sự im lặng của bầy cừu.


Hiển nhiên, những con cừu ngoan ngoãn nạp phí theo những dấu xanh dấu đỏ chẳng rõ từ đâu ra chỉ góp cho bữa tiệc của vài con sói.



- Posted using BlogPress from Khanh An's iPad

Location:kiệt 338 Hoàng Diệu,,Vietnam

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Tu

Sáng nay, gõ xong, thấy mình mới viết entry thứ 301. Ngày 1 tháng 3.

Nhìn lại, tháng 1, 31 ngày 41 entries, tháng 2, 28 ngày 48 entries.


Thôi, (xì) tốp tốp, tu tu ...

Anne Hathaway

Dĩ nhiên, các nhà báo vn cũng chỉ biết xào nấu một vài tin đọc được ở đâu đó thôi.

Bài viết về ngôi sao nữ mới nhận giải Oscar nhờ vai diễn xuất sắc trong Les Misérables bị nhiều người ghét sau lễ trao giải.

Mình vì tò mò nên cũng kiểm tra lại xem thử. Dường như điều đó là có thật. Tuy nhiên nó không nhất thiết trầm trọng như các lá cải vn mong muốn.

Mình tò mò cũng vì một phần thấy hầu hết các bình luận phản hồi có ý phản đối. Rằng họ vẫn yêu mến nữ diễn viên, rằng thì là (mình đọc được ở đây nhiều nhất là từ này) - "ghen tị".



Mình nghĩ có một điều đáng vui và một điều đáng buồn.

Điều đáng vui là, độc giả không hùa vào theo các lá cải.

Điều đáng buồn là, nguyên nhân chính khiến A.H. bị phê phán có vẻ như chỉ phù hợp với văn hoá tây phương. Đó là người ta đề cao sự chân thật, trung thực. Dù vụng về còn hơn khéo léo giả dối, mặc dù ở đây chưa đến mức giả dối, chỉ mới là mang tính "diễn".

(Nhớ lại chuyện nói về câu nói nổi tiếng của một người nổi tiếng, người đầu tiên bước lên mặt trăng, là cảm xúc thật hay được chuẩn bị sẵn ở nhà?!).


Xứ ta, phải rất lâu, rất lâu nữa, người ta mới nhận ra sự quý báu của sự thật.

Và còn lâu hơn nữa, lâu hơn nữa, người ta mới dám chấp nhận nỗi cay đắng của sự thật.

Còn không biết liệu người ta có học được cách phân biệt đâu là sự thật hay không?

Xưa & nay

Năm qua, và đầu năm nay, các bạn (học) cũ của hắn họp mặt ì xèo.

(Học) đại học có, (học) phổ thông có.

Những lớp hắn học, đại học cũng như phổ thông, thường chỉ khoảng xung quanh 25 người (và nữ thì không hồi nào quá 4). Vậy mà nói gặp mặt bao giờ cũng khó khăn.

May có Facebook.


Mà nói um xùm Fb cho oai, chớ với trí nhớ của hắn, đọc như nghe xem như ngó.

Chẳng nhận ra mấy người.

Thời còn đi học, lớp hắn bị gọi là những ông cụ non. Chỉ biết học.

Hồi đầu nghe cũng tự ái, sau lớn chút thì chỉ cười cười (kiểu cao ngạo chúng mày không biết đâu hehe). Bây giờ thấy hình như ... đúng.

Trộm nghe mấy bạn nữ xinh đẹp (nay đã là các bà sồn sồn xinh đẹp) tám chuyện về mấy cậu trong lớp hắn, mới ghê. Mà từ hồi học cấp 2 kia, mấy o đã để ý mấy chàng rồi.

May (hay rủi?) không có hắn, không thì tiếc chết mất, hihi.

Biết mang máng mấy o học lớp nớ lớp tê, chớ nghe tên không thể nhớ được gì, mà nhìn hình lại càng chịu.


Không biết cái vòng kim cô đạo đức kỷ luật thời đó siết chặt bọn hắn có phải đã khiến hắn nên người (hoặc không phải giống người) như ngày hôm nay hay không?



Nhân đọc thấy các bạn (cũ) nhắc chuyện cũ, lại thấy các bạn (mới) nói chuyện mới, nghĩ mà cười.



Hahaha.