Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Sử & sách

Tình cờ hay không, khi những ngày này, hắn đang đọc cùng lúc, những đoạn tạp văn hay chuyện phiếm, của cả Trần Quốc Vượng và Tạ Chí Đại Trường.

Ngoài kia, cũng có chút xôn xao, (mà lẽ ra phải rất xôn xao, nhưng, dân ta đang mê mải cùng cơm áo gạo tiền), với một vài (tiếc là cũng chỉ mới một vài) cách nhìn nhận mơi mới, về những gì đã cu cũ.


Tóm lại cái chung là, thấy thật tội nghiệp cho những kẻ cầm bút ở xứ này, từ xưa đến nay, mấy ai có được một ngòi bút ... thẳng.

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

Rảnh nói chuyện ... muỗi

(Chắc là) hưởng ứng dịch sốt xuất huyết, trạm nọ nơi núi kia được phun thuốc muỗi (chính xác phải là thuốc chống muỗi, phòng muỗi, hay diệt muỗi?!).

Nhân lúc đứng chờ trước sân mới nói chuyện với anh "sếp" dẫn quân lên phun thuốc.

Cái máy phun này do bộ phân phát, hoá đơn ghi giá hơn 39tr. Hắn đưa chuyện, sao không để cho ở đây tự mua? Nếu tự mua, giá khoảng 20tr là hết cỡ.

Rồi, dường như chán ngán, bảo, sang năm tui hưu rồi. Mà, luật bảo hiểm xã hội đang được sửa. Càng ngày, số năm vượt quá càng bị rút ngắn. Đến lúc cũng chẳng còn nhận được mấy đồng.



Hắn nghĩ bụng, toàn chuyện, bé như con muỗi. Nếu trời xanh kia có nghe được lời oán thán của dân chúng, thì, có còn giống muỗi hút máu nữa không ...

Chiến đấu

Chúng ta không chiến đấu vì ai đó đáng hay không đáng ngồi trên một cái ngai vàng nào đó.

Chúng ta chiến đấu vì sự sống. Chống lại cái chết.

Nhưng tất cả chúng ta đều rồi sẽ chết.

Đúng vậy. Kẻ thù luôn thắng.


Nhưng không phải vì thế mà chúng ta không chiến đấu.

(Nhân xem GOT 706)

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Hạ

Hạ thưởng lục hà trì ...



Người xưa về miền cát bụi, thú thanh nhã cũng theo đi ...

Người nay tao nhân mặc khách e không bằng mấy cái yếm thắm có phần lơi lả?

Nhưng, như mọi "phong trào", chả mấy chốc cũng chẳng còn mấy nả.



Hà hoa kiều dục ngữ
Sầu sát đãng chu nhân


Được đến như Lý Bạch, muôn triệu người xưa nay dễ có một, hai ...

Sầu sát ... Haizzzz ...

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Hồi nhà nước bắt buộc toàn dân đội mũ bảo hiểm, hắn chê bai ra mặt. Có ông bạn (vong niên) trên blog nói rằng việc đó là cần thiết. Hắn chỉ thủng thẳng, hay thì chả cần bắt buộc.

Chuyện đó xảy ra khi hắn đã đi xe máy nhiều năm.

Hắn mua xe máy (chiếc đầu tiên, và đến giờ vẫn là duy nhất) năm 1996. Việc đầu tiên tiếp theo là mua một cái mũ bảo hiểm (giá 500 000 Vnđ, hồi đó hơn 1 chỉ vàng).

Cặp bạn xe máy - mũ bảo hiểm ấy đã cùng hắn rong ruổi nhiều năm. Trước và sau khi nhà nước cấm - bắt buộc này nọ.

Sau này, hắn chỉ đi xe máy những lúc cần thiết, hoặc phải đi xa. Còn đi làm gần, hắn ung dung xe đạp.

Thời gian sửa nhà, có lẽ vì không ngó ngàng đến, chiếc mũ bảo hiểm bị ướt và hôi rình. Nghĩ thôi hay vứt quách. Với lại hồi này ít đi đường dài nên mua một cái mũ khác loại nhỏ và nhẹ cho dễ dùng.

Nhờ vợ chồng cậu em trai giữ lại nên hôm rồi quyết định lôi nó ra từ dưới lớp bụi dày. Sau 1 ngày loay hoay giặt giũ chà bột giặt ngâm nước xả, cuối cùng bạn đã trở lại lợi hại hơn xưa hehe:


Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

Công việc

Hôm qua trực trạm 1. Hôm nay phải ở lại, sang trạm 2 tham gia thay ắc quy cho UPS.

Cuối cùng (có vẻ như) mất một ngày ... chờ đợi. Vì kỹ thuật đã sẵn sàng nhưng ... giấy tờ thủ tục vẫn chưa xong.

Bên trạm 1 cũng có vụ thay đường điện. Người ta lên làm có mấy ngày, đã gần xong thì ... bị dừng lại do ... chưa được phép làm. Và, từ hôm đó đến nay cũng đã cả tháng trôi qua, vẫn ... chưa được cho phép.

Chuyện chậm pha của hành chính so với kỹ thuật không còn là chuyện lạ ở công ty này. Chỉ là ngày càng chậm hơn. Và ngày càng nhiều hơn. Cũng dễ hiểu thôi, khi người ta dựng lên một đội ngũ lãnh đạo vừa ngu dốt lại vừa vô cảm.

Mà, nói cho cùng, bản chất là lợi ích của họ không nằm trong công việc. Lợi ích của họ nằm ở việc kiếm chác đục khoét, gây bè kết cánh.

Nói rằng, dân VN không biết làm việc nhóm nhưng rất giỏi lợi ích nhóm hihi.



Như bình thường thì thật là bực mình vô đối. May mà hắn có công việc đang cần làm. Nên, ôm Macbook chui vào phòng họp. Yên tĩnh, sáng sủa, máy lạnh mát rượi, bàn ghế rộng rãi. Trưa cơm nước tận miệng. Đúng là, Tái ông thất mã ... hehe.

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2017

Vãn tình

...
Thư loạn thuỳ năng trật
Bôi can tự khả thiêm
Thì văn hữu dư luận
Vị quái lão phu tiềm.
(Đỗ Phủ)


Sách lệch có ai nhìn
Rượu cạn tự rót thêm
Tiếng đời ai nhòm nhỏ
Lão quái tự riêng mình.
(Tui tự dịch)

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Chút chính chị chính em

(Viết nhân trưa nóng hàng xóm làm nhà ồn không ngủ trưa được.)

Chưa nói giới bình dân, nhiều "nhà" trí thức trí ngủ trí giả trí thật xứ lúa nước lắm khi tỏ ra thật ngây ngô. Kiểu, anh căm giận bọn bắt trộm chó sao lại lên án dân đánh chết lũ trộm này? Thực ra không hẳn ngây ngô mà là có nhiều phần bức xúc.

Không biết có "chính trị luận thuyết" nào nói về "luận điểm" như này không? Rằng phải đối xử với một cái sai bằng một cách sai. Kiểu, trong xã hội vô thiên vô pháp thì dân chỉ có cách bạo động. Vì pháp luật đã không có, quan lại các kiểu (thực ra chỉ có một kiểu cẩu quan mà thôi) còn kết bè kết cánh đổi trắng thay đen. Nếu không xảy ra việc kinh thiên động địa đời nào đèn trời soi xét đến?

Nhưng cách (sai) ấy, nếu bất đắc dĩ phải xảy ra, chỉ nên gói trong việc chính trị, chớ hơn. Bởi chính trị vốn là "giống ngắn ngày". Cách ấy thực là "miếng da lừa" hay The picture of Dorian Gray vậy.

Nên không áp dụng cho những giá trị "thiên trường địa cửu" được. Kiểu, bạn giết một kẻ giết người thì bạn có khác gì hắn ta? Đấu tranh với điều sai trái mà mình cũng sai trái thì chẳng đi đến kết cục gì tốt đẹp.

Tiếc là, thấy việc lợi mà không làm, chỉ có bậc thánh nhân. (Hoặc kẻ hèn nhát huhuhihi ...)

Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

Chuyện củi lửa

Xứ kia có lão tiều phu già mê đốt lửa. Hồi đầu củi ướt khói lên đen sì khiến lão một phen nước mắt giàn dụa. Sau lửa cháy to lão đắc ý giờ thì củi tươi mấy cũng phải cháy. Có cành dây leo vươn sang vườn nhà khác lão cũng đạp rào xông vào nhà người ta đem về đốt.

Đành rằng mấy thứ cây ăn bám đó đốt cũng phải nhưng ai cũng lạ cho gia cảnh lão già. Nhà lão dột trên mục dưới không thiếu loài ăn bám đeo quanh. Lúa gạo cạn sạch đói đến nơi không thấy lão lo nuôi trồng. Rác rưởi người ta ném ngập nhà không thấy lão dọn. Trộm cướp vào tận sân không thấy lão ư hữ một câu.


Nhẽ phen này lão tính đốt nhà?

Dao kéo

Đang ngồi trong nhà thì nghe rao lớn trước cổng, "daoooo kéoooo!".

Giật mình, showbiz đến rồi ư?

May có tiếng loa kèm theo rõ ràng minh bạch, "mài dao mài kéo thay cán dao!".



Lão già nơi núi kia cười lớn, thời nay chắc những kẻ tầm chương trích cú chỉ còn đường lên núi ở hết cả.

Bắt bẻ chi vài câu chữ ...

Kiến

Hắn đọc Đêm núm sen, hiển nhiên là vì cái tên của tác giả. Một sự lăng-xê trớ trêu của lịch sử.

Tác giả sử dụng thủ pháp "nhân cách hoá" loài kiến. Không, phải nói chính xác là "kiến cách hoá" xã hội loài người. Khiến hắn bỗng nhớ một chuyện xưa cũ.


Hồi đó, công an đến trường hắn, "báo cáo" về một trường hợp "phản động". "Chú công an" kể ví dụ một câu chuyện, Đại hội kiến. Hắn chỉ nhớ đại khái, chủ toạ hỏi, các đại biểu đâu hết rồi? Trả lời, họ bỏ về hết rồi. Vì sao? Đói.

Nội dung như vậy, thời ấy, cực kỳ "thời sự". Hiển nhiên tụi hắn chưa bao giờ được đọc những câu chuyện đó. Lý do được nghe "báo cáo" là vì tác giả những câu chuyện. Một học sinh cũ của trường. Hình như là một học sinh chuyên văn. Rất giỏi. Hình như đã từng đạt giải gì đó. Sau đó học đại học sư phạm (ở HN, thì phải?!).

Không rõ, số phận của anh về sau thế nào.

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

Sớm mai đọc thơ

Sớm mai đọc thơ. Đỗ Phủ. Dã vọng.

Độc hạc quy hà vãn
Hôn nha dĩ mãn lâm



Thật là:

Người xưa cưỡi hạc đi rồi
Còn đây lũ quạ với loài liu điu


Haiz.

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Chủ

Sáng đầu tháng, thấy bạn tự hào nhiều người Việt đang làm "ông chủ" nơi trời Âu (người bản xứ phải làm thuê cho họ). Nghĩ, cũng thường thôi.

Nhưng, nghĩ, lẽ ra phải thấy nhục, khi có quá nhiều những "ông chủ" ngoại quốc ngay tại quê nhà.



Và, lại nghĩ, về những bậc cha mẹ, chỉ chăm chắm mong con học, học thật giỏi, để thi đậu trường nọ trường kia, để, rồi sẽ đi làm thuê (với mong ước lương cao) ...