Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Cuối

Cuối tuần. Cuối tháng. Cuối năm.

Lại một ca trực vắt qua hai năm.

Nói tổng kết thì cũng chẳng có gì để mà tổng kết. Đầu năm nhàn nhạt. Cuối năm bận tít mù. Vẫn còn đỡ hơn nợ hỏi tít mù hehe. Nên chắc mai cũng chẳng có chuyện rượu say tuý luý ... Tết dương lịch thôi mà hihi.



Bận, cũng chỉ vì tham. Bận trên mọi mặt trận, vì tham gia ... nhiều mặt trận quá. Cuối cùng, mặt trận nào cũng đầy dang dở ...


Xuân của đất trời nay mới đến
Trong tôi, hehe xuân ... chết đã lâu rồi



Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

Tứ

Ghi lại một tứ phòng khi muốn làm thơ cổ hihi. Cặp ngữ đối nhau:

Chính phủ ngu đần, nhân dân anh hùng.

(Cứ sợ là cấm, càng cấm càng cứ).


Tứ thì Đường thi mà ý thì ... quá Việt. Hehe.

Madness?

"Humans are very poor sources of randomness".


Xem ra, loài người là một giống loài khá tỉnh táo?

Đồng nghĩa với nhàm chán và dễ đoán?

Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Nhân đọc thơ nghĩ linh tinh

Hàn thực

Hàn Hoằng

Xuân thành vô xứ bất phi hoa
Hàn thực đông phong ngự liễu tà
Nhật mộ Hán cung truyền lạp thục
Khinh yên tán nhập ngũ hầu gia


Đọc đến câu tam, thấy nhắc Hán cung, tự nhiên nghĩ,  hình ảnh "đông phong ngự liễu tà" chẳng phải là hữu ý quá hay sao, hihi.


Họ Hàn, viết Hàn thực, hai chữ hàn vốn khác nhau. Không biết trong lòng có nghĩ tới Giới Tử Thôi?


Từng nghĩ, Giới thật là gàn. Nhưng rồi lại nghĩ, với một ông vua dám đốt cả rừng để đuổi người, thì, không ra chẳng phải là biết sao ...

Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017

Không nói

Chiều nay hắn đi cắt tóc. Quán quen nhưng cô thợ cắt cho hắn thì lạ.


Sau khi cạo mặt cho hắn xong, cô bé hỏi trống không:

- Mát xa mặt không?

Hắn lắc.

Lại hỏi:

- Lấy tai không?

Gật.


Quay đi lấy dụng cụ, cô nói: Nghe được tiếng Việt à?

Các đồng nghiệp của cô ở chung quanh cười ầm lên. Cô cười ngỏn nghẻn: Thấy ảnh không nói gì, tưởng là người nước ngoài.



Thốt nhiên hắn nhớ ra, một trong rất nhiều những thói khác người của hắn (mà đa số chỉ gây rắc rối cho hắn), là ít nói.

Trì thượng

Bạch Cư Dị

Tiểu oa sanh tiểu đỉnh
Thâu thái bạch liên hồi
Bất giải tàng tung tích
Phù bình nhất đạo khai

Gái non bơi chiếc thuyền con
Hoa sen trộm hái lon ton trở về
Sao không biết giấu đường mê
Mặt bèo một lối cô hề có hay

Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2017

Phi thương bất phú, quyền sở hữu và ... tham nhũng

Trạm thu phí BOT đặt trên đường quốc lộ. Nghe có gì đó sai sai. (Ít ra là về mặt ngôn ngữ, hihi).





Không biết từ bao giờ người ta có câu: phi thương bất phú. Cái hay (hay trớ trêu) của thời nay là, "thương" phát đạt nhất lại là buôn bán đất đai - một thứ mà người ta không có quyền sở hữu. Đầu cơ - sang tay - kiếm lãi (trên quyền sử dụng), vòng quay chóng mặt này đã đẩy giá các thửa đất lên cao hơn nhiều so với giá trị thực của chúng.

Hiển nhiên, chính quyền - kẻ có quyền ban quyền sử dụng cho thứ hàng hoá không ai được sở hữu kia không ngu gì đứng ngoài vòng xoáy tiền bạc. Họ chia nhỏ (phân lô) đất đai nhằm đáp ứng nền kinh tế vụn vặt (nơi mọi người dân đều có thể là những nhà đầu tư (cơ)).

Của không ngon đông con cũng hết. Nay, giả thử có những đại gia muốn đầu tư, họ sẽ phải đi gom đất từ những nhà đầu tư (cơ) nhỏ lẻ. Đây là một quy trình đầy thương đau. Và họ sẽ nhớ ra rằng, món hàng họ đang muốn mua chỉ là quyền sử dụng, không phải quyền sở hữu. Họ có thể tìm đến nguồn gốc "quyền" kia, bắt tay với chính quyền. Có lợi, lại có quyền và có lực trong tay, những kẻ thấp cổ bé họng sẽ bị cưỡng chế. "Thương" bất chính, song "phú" nhiều hơn, và nhanh hơn.



Bài học này được đem áp dụng vào nhiều lĩnh vực khác (những lĩnh vực mang tính độc quyền, dĩ nhiên). Người tử tế đầu tư BOT và mong muốn kiếm lãi từ người sử dụng. Kẻ khôn ngoan (có thể đầu tư, hoặc không) tìm cách thu tiền từ những người bị buộc phải sử dụng.



Lão già nơi núi kia mỉm cười, mafia, đâu có gì mới ...

Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Cuối

Chỉ mới cuối tháng 11, nhưng công ty hắn thì đã cuối năm. Họp hành tổng kết hầu như đã xong. Bây giờ đang ngập ngụa trong đống rác văn phòng, tự kiểm điểm, tự đánh giá, tự bổ sung lý lịch (đến hết 31/12/2017, thế mới tài).

Lướt net, khi không bỗng dưng nhớ chuyện Ba Giai - Tú Xuất. Hai ông này thách nhau làm sao để được/bị nhiều người ... chửi. Hoá ra không hề dễ. Rồi lại nhớ sư phụ Chí Phèo. Chửi cả làng Vũ Đại mà vẫn không ai ra điều. Đành ngậm ngùi than: phí rượu.

Nhưng, đó là chuyện xưa. Nay, chỉ cần đem cái (mặt) rổ ra "để đấy và không (cần) nói gì", cũng nhận được thừa gạch đá xây biệt phủ. Khỏi phải nuôi heo hay buôn chổi đót.



Không rảnh để nghiên cứu, nhưng đọc qua thì thấy ông giáo sư tiến sĩ záo zụk gì đó thật là vớ vẩn. Nói chặt đứt thì có thể hơi quá, nhưng ông ta định khứa một nhát sâu giữa quá khứ với tương lai ngôn ngữ dân tộc. Vẫn muốn dùng (vay mượn) mẫu tự la tinh, song ông ta lại khứa thêm một nhát nữa định cách ly luôn với việc ký âm của thế giới. Và đồng âm hoá một số từ dị nghĩa. ???!!!

Tuy nhiên, đó là nói về khía cạnh chuyên môn. Muốn tranh cãi đúng sai, cần nghiên cứu sâu hơn, rồi phải có hội đồng này nọ. Tiếc rằng, đó không phải là phong cách của xứ ta. Dẫu có đến cuốc hội, thì cũng không hơn cộng đồng mạng. Nghĩa là chỉ việc "ném đá" theo quan điểm cá nhân. Kiểu "tao không hiểu gì, cũng không cần hiểu nhưng tao đ. thích thế, được chưa?".

Tiếp theo, đến lượt nhiều "trái tim lạnh" lên tiếng mắng mỏ những "cái đầu nóng" đang "auto chửi" trên thế giới ảo. Họ quên mất rằng, dù có là "be bull shit", thì đó cũng là quyền của cộng đồng mạng.



Tóm lại, cả chuỗi trên chỉ là một xã hội có truyền thống lâu đời, vốn "không tự nhiên sinh ra", và đang rất văn minh, "không tự nhiên mất đi", mà thôi.



Lão già lười nơi núi nọ, trót "tự kiểm điểm" "hoà đồng với tập thể", bèn cũng tự trát phân lên mặt rồi ngậm ngùi lui vào hang đá ...

Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

Chán

Tự nhiên nhận ra rằng, lâu nay, hắn dường như bỏ quên cảm xúc của mình. Tặc lưỡi trước nỗi buồn mỗi ngày, thản nhiên trước những khốn nạn gia tăng. Im lặng nhìn công việc chậm chạp, lương giảm chả thèm phản ứng. Nghe nói được bầu một danh hiệu gì đó trong cuộc họp mà hắn vắng mặt, đến giờ vẫn không rõ do chẳng buồn hỏi lại.

Từ việc "nước" cho đến việc "nhà", cứ gờn gợn gờn gợn ... Không hanh thông, không trục trặc, ...


Hôm qua, gọi đến cục thuế. Sau khi đọc số thông báo và tên cán bộ phụ trách vụ việc (một con số tầm thường và một cái tên xinh đẹp, có in trên tờ giấy báo), hắn được yêu cầu để lại số điện thoại và chờ. Không lâu, em gái xinh đẹp (người sở hữu cái tên xinh đẹp) đã gọi lại. Đằng sau giọng nói ngọt ngào là lời giải thích ... khá mơ hồ. Đầu tiên, hình như đợt khai thuế cho năm 2013 vào năm 2014 hắn thiếu một cái gì đó. Rồi thì cũng hình như, hắn đã thực hiện vào năm 2015 khi khai thuế cho năm 2014. Sau đó lại những gì mà em không có số của anh, nên em đã liên hệ với công ty trả lương cho anh (chị L anh có nhớ công ty gì không?), chị ấy đã nộp cho anh rồi. Vì thông báo làm trước nên ... (hắn xem lại, thông báo mới ký ngày 15/11/2017). Bây giờ anh để lại số điện thoại sau này có gì em liên hệ cho dễ. Nghĩ trong bụng, cảm ơn, tôi đâu có mong. Song, chả gì cũng đã để lại rồi.

Tóm lại là tôi không có nghĩa vụ gì nữa phải không chị?


Trong một diễn biến khác, tự dưng chiếc MacBook Pro cũ (early 2011) bị trục trặc. Trước đây đã bị liệt trackpad (rê được nhưng không bấm được), kết hợp với con chuột ngoài bấm được nhưng không rê được thành một cặp đôi không hoàn hảo (kiểu anh mù cõng anh què). Về sau, loa cũng ngày càng nhỏ và rè. Chậm vô đối. Nhưng nay thì đứng luôn, chắc harddisk đến hạn. Lạ là các thiết bị hắn từng sử dụng, laptop, điện thoại, máy ảnh, ... lúc nào cũng mượt mà cho đến khi hắn không dùng nữa. Dù có cho người khác sử dụng hay không, chỉ một thời gian là chúng chết hẳn. Nhẽ có hồn gắn bó đến vậy sao?


Thứ Hai, 27 tháng 11, 2017

Frantz

(Đầy spoil về một bộ phim).


Lâu lắm rồi hắn mới lại xem một bộ phim thuộc dạng kinh điển. Mặc dù "kinh điển" ở đây là cách nói quen thuộc của hắn, hơn là thực sự nói về bộ phim. Chỉ để phân biệt với những bộ phim thương mại đầy trai đô gái đẹp cháy nổ hoành tráng xem xong quên hết.

Bộ phim nói về số phận những con người sau chiến tranh. Nhiều người trong số họ thiếu đi những người thân. Nhưng họ lại có thừa ra nỗi hận thù. Có người thừa ra mặc cảm tội lỗi. Lại có người thiếu đi khát vọng sống. Cách họ lấy lại thăng bằng giữa những thừa và thiếu thật khó khăn và đau đớn.

Bối cảnh là những người Đức và người Pháp sau chiến tranh thế giới lần thứ nhất.

Gần hết bộ phim sản xuất năm 2016 là cảnh đen trắng. Chỉ những đoạn mà các nhân vật trong đó có tâm trạng tốt lên một chút thì phim mới chuyển sang màu một cách liền lạc.



Sống trong một đất nước luôn nhắc về cuộc chiến tranh qua đi đã lâu, hắn dường như thấy vì sao chúng ta cứ mãi chậm ...


(Bonus bức tranh được nhắc đến trong phim, Manet, Le Suicidé)


Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

Thuế

Tối qua về đến nhà. Mới nhìn vào sân, nghĩ, lại rác từ hàng xóm? Sau nhìn lại, thấy có vẻ cẩn thận. Giấy bỏ vào bao ni lông buộc lại cho khỏi ướt mưa. Bèn nhặt vào nhà. Bật đèn. Kiểm tra. Đúng địa chỉ.

Hắn, xưa nay, luôn tìm cách tránh xa những gì có yếu tố nhà nước. Như tránh một đống phân. Tiếc là trong công việc chính lại không tránh được (công ty nhà nước, huhu). Mà, làm sao tránh tuyệt đối được. Thường khi, chấp nhận chịu thiệt chút (chẳng hạn, mất tiền), cũng được. Miễn sao tránh được càng xa càng tốt. Không xong.

Giấy từ cục thuế, thông báo 1 số tiền "chậm nộp". 205.419 vnđ. Không hiểu nổi đó là khoản gì, từ đâu tới.

Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

Tiến sĩ và Bò

Nhân vụ dự ớn của bộ dục, đào tạo sỉ tiến sĩ (nghe nói ông thượng thư ngọng chỉ chăm chăm dự ớn kiếm xiền chứ mù tịt về chính sách), có người cắc cớ tính rằng, nếu quy ra bò thì đào tạo một tiến sĩ bằng 88 con bò.

Lại có người (cũng) cắc cớ hỏi rằng, còn về tính hiệu quả thì sao? Trả lời, đương nhiên, bò hiệu quả hơn.


Ngày trước có câu, đưa một con bò sang Liên xô, khi trở về nó sẽ là tiến sĩ. Xem ra, ngày trước bò có giá trị hơn. Cũng phải thôi, khi đó chúng chưa được nuôi trồng hàng loạt như bây giờ ...

Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

Công nghệ và nghề thủ công ... và tiền

Hôm nay hắn đọc được (một ý kiến cho) rằng tiền chính là công nghệ cổ xưa nhất của nền văn minh nhân loại. (Trước cả chữ viết, vì những văn bản đầu tiên đã viết về ... tiền.).

Khiến hắn bỗng nhớ lại cách nói của người Tiệp, rằng nghề thủ công cổ xưa nhất của loài người là ... mại dâm.


Trong chừng mực nào đó, một nghề thủ công cũng là một loại công nghệ. Vấn đề là, vậy thì, cái gì mới là cổ xưa nhất? Hihi.

Nếu tìm hiểu kỹ hơn, giả dụ cổ xưa người ta dùng vật chất gì đó để đổi lấy (thường gọi là mua) dâm, thì, thực ra, cái gì ở đây được xem là tiền? Vật chất nọ (xưa nay người ta vẫn cho là thế), hay chính là "dâm"? Thứ còn lại sẽ là hàng hoá.


Điều này sẽ tráo đổi vai trò của người bán và người mua. Cặp động từ mua-bán xem ra cũng chỉ là quy ước ...

Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

Thương mại điện tử

Tuần lễ cấp cao APEC 2017. Ồn ào về thương mại điện tử. Có cả cao nhân Jack Ma tham gia nói về thanh toán điện tử.

Chỉ khoảng 1 tuần trước đó, ngân hàng nhà nước nói "không" khá quyết liệt với Bitcoin.


Xem ra chẳng phải vô tình?

Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

Người Việt

Đọc trên mạng thấy câu:

Chính phủ sẽ bỏ hộ khẩu, một tin rất vui cho người Việt!


Hốt nhiên giật mình. Những ai là người Việt? Và những người Việt này có nền độc lập - tự do chăng?

Voi

Năm 2006, Con voi lớn (tiếng Lào: Xangsane) quậy Đà Nẵng một trận tơi bời hoa lá.

Năm nay, lại một Con voi (tiếng Cambodia: Damrey) vừa mới hoành hành khắp dải miền Trung.

Tâm ở tận Phú Yên - Khánh Hoà mà hoàn lưu thật rộng. Đà Nẵng mưa như trút gió gầm gào suốt mấy ngày đêm, xé tan hàng loạt những màu mè APEC.

Xuyên lên dãy Trường Sơn, mang những cơn mưa lớn đến miền rừng núi vốn chẳng còn rừng núi mà đầy thuỷ điện, hứa hẹn lũ lụt kinh hoàng.


Mấy con voi của các bạn láng giềng dữ dội thiệt. Làm bong tróc hết chúng ta vốn chỉ tốt nước sơn ...

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

Bitcoin và ngân hàng nhà nước

À, thì cũng như Uber với Hiệp hội taxi thôi mà :-)

Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

Dối

Sáng giao ca.

Những dọc đường hôm trước xới tung đất cát nay dần phủ xanh những cỏ cùng cây. Hy vọng chúng sẽ không chết khô trong khoảng 3 tuần (!?).

Buồn cười nhất là đoạn phố quanh bùng binh phía đông cầu Trần Thị Lý. Một loạt biển quảng cáo mới được dựng lên che kín mặt tiền. Hẳn các hàng quán ở đây bị cho là quá nhếch nhác? (!). Hơi thắc mắc, không biết người dân sống trong mấy ngôi nhà đó ra vào bằng cách nào (?!).



Hiển nhiên, đất nước này không chỉ một Khải Silk ...

Thứ Năm, 26 tháng 10, 2017

Tửu thi

Nhất nguyệt chủ nhân tiếu kỷ hồi
Tương phùng tương thức thả hàm bôi
Nhãn khan xuân sắc như lưu thuỷ
Kim nhật tàn hoa tạc nhật khai

(Thôi Huệ Đồng)



Nhất niên thuỷ hữu nhất niên xuân
Bách tuế tằng vô bách tuế nhân
Năng hướng hoa tiền kỷ hồi tuý
Thập thiên cô tửu mạc từ bần

(Thôi Mẫn Đồng)

Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

Thế giới phẳng

Cách đây dăm năm, khi Thomas Friedman viết The Lexus and the Olive Tree rồi The World is Flat, có lẽ nhiều người đã tưởng rằng thế giới sẽ ngày càng trở nên phẳng lì.

Dường như, cái máy đang uốn phẳng những khúc cong của thế giới chính là sự phát triển của công nghệ.

Song con người lại làm nhăn nhúm mặt phẳng kia. Những nếp gấp hằn lên đến độ các bàn là (iron) cỡ lớn như nước Đức của bà Angela Merkel cũng không là phẳng được.

Người ta bắt đầu nói rằng kết quả những cuộc bầu cử ở Đức và Áo mới đây là những dấu hiệu về (cách dùng từ của hắn) các nếp gấp mới. Hoặc không mới, chỉ là những nếp cũ được phục chế?

Thực ra, bên kia bán cầu, Donald Trump, và châu Á, Tập Cận Bình, cũng đang vò nhàu mặt phẳng.


Trong khi mấy tờ lá cải xứ vịt đang say sưa với những soái ca này nọ bên trời Âu hay đếm số lần ngáp của lão già 91 tuổi phía bắc, thì, không loại trừ, những Adolf Hitler mới đang được sinh ra ...

Thứ Hai, 16 tháng 10, 2017

Kịch

Tự nhiên phát hiện ra hắn đang có vừa đúng 1000 entries trên blog này. Bèn viết thêm 1 cho đạt 1001 hihi.

Mới viết về phim, nay viết về kịch.


Hắn có 1 "thằng" sếp phó. Sở dĩ lên được chức đó là nhờ hoạt động đoàn, rồi công đoàn. Chứ hoàn toàn dốt chuyên môn.

Chẳng biết có ai đó có ý gì đó bày đặt ra chuyện luân chuyển cán bộ (di quan). Sếp phó được điều về làm (vẫn) sếp phó, nhưng ở một phòng khác. Chức tước có vẻ tương đương, song có môt "chức" khác lại khi không mất trắng. Ấy là chủ tịch công đoàn (bộ phận).

Thế chả phải mất đi sở trường mà phải chiến đấu cùng sở đoản hay sao?

Contratiempo (2016)



Lâu lắm rồi mới xem một phim thuộc dạng "đau đầu".

Không phải vì nó là phim trinh thám, hình sự. Mà vì nó không phải là một phim âm thanh hình ảnh hoành tráng trai xinh gái đệp lồng lộng thảm hoạ cháy nổ um xùm xem xong quên hết.

Hiển nhiên là vì / nhờ CGV, lâu lâu mới nhập những phim loại này về. Chưa kể yếu tố nó không phải là một phim Mỹ, hay Hàn, mà là một phim của nền điện ảnh Tây Ban Nha. Nói sâu xa thì là tại thị hiếu dân ta thôi. Nếu những phim có nội dung sâu sắc một chút tiếp tục ế thì cứ cháy nổ sến sẩm cho nó lành.



Nội dung phim theo kiểu đi tìm một sự thật không ai chứng kiến, trừ chính những người trong cuộc. Thủ thuật là, họ phải nói ra. Và phát hiện sự phi lý dối trá nếu có. Kể cả dẫn dụ.


Dân ta, đồng thời với việc chưa chắc đã thích những bộ phim thế này, thường có tâm lý tin lời đồn. Kẻ làm chuyên môn (như kỹ thuật, nghiên cứu lịch sử chẳng hạn) thì tin ngay chứng cứ đầu tiên mình gặp. Bảo sao không bị dắt mũi bởi những tuyên truyền ...

APEC & VN

Những ngày này, bộ mặt thành phố Đà Nẵng có nhiều thay đổi. Lý do nhiều người biết, đơn giản và cụt lủn: APEC.

Sáng nay giao ca, anh lái xe bức xúc: nút giao thông ĐBP-NTP đang được thi công cấp tốc ngày đêm. Sao trước đây không làm đêm làm ngày như vậy cho mau xong bao nhiêu tháng ngày dân đỡ khổ?

Hắn cười, ở đất nước này nhân dân làm sao có tuổi hưởng phúc ấy!


Nghe vụ tuyến Metro số 1 ở Sài Gòn. Dự toán 17k tỉ, tư vấn Nhật trúng thầu góp ý thành 47k tỉ (nghe nói do thiếu kinh nghiệm, như ngàn đời nay vẫn thế). Phía Nhật cũng tư vấn luôn cho nguồn vốn bổ sung. Nhưng đến bây giờ vẫn ách tắc vì chưa được cấp có thẩm quyền phê duyệt. Lý do: thủ tục. (Dường như không ai biết vì sao, thủ tục vẫn chậm cứ như nó phải là như vậy.)

Lão già nơi núi kia cả cười, chẳng phải năng lực và phong cách nhà nước này là thế đó sao ...

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

Nước

Có dân tộc kia lúc nào cũng lem lẻm, dân là nước. Rằng nâng thuyền lên là nước mà lật thuyền cũng là nước.

Nhưng đến nước "thật" họ còn chẳng coi vào đâu. Nữa là dân.

Thành thị, lọ cần mưa cũng quanh năm bì bõm. Miền núi, mưa sơ sơ chết mấy chục mạng người (ấy mạng súc vật còn chưa tính).


Nhẽ, cậy Sơn tinh mà xem thường Thuỷ tinh?



Để rồi, cứ năm lại năm ...

Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

Lợn & Thủ khoa

Ồn ào chuyện thủ khoa nuôi lợn trong khi mong chờ được lợn nuôi.

Cũng phải có nền giáo dục thế nào mới có thủ khoa như thế.


Nhẽ, thủ lợn!?

Bất tri

Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng hậu đình hoa


Đình thụ bất tri nhân khứ tận
Xuân lai hoàn phát cựu thì hoa


Xem ra, bất tri, thì, người không bằng vật vậy.

Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

Thầy đồ Nghệ

Nghệ (an) là quê ngoại hắn. Cũng là nơi hắn trải qua vài năm thơ ấu (ít ỏi).

Nhưng thực ra, hắn chưa từng được gặp một thầy đồ nào. Có lẽ, những gì hắn được nghe, thuộc về huyền thoại nhiều hơn là thực tế. Thậm chí, huyền thoại về "gàn" nhiều hơn là "thầy đồ".

Dù gì, chất "thầy đồ gàn" cũng đang giảm dần nơi xứ Nghệ. Ở đó, những tiếng quát của các ông bố không còn nhiều uy lực. Mắt của những đứa trẻ đang lớn lên mang cái nhìn u tối. Tỷ lệ học sinh rớt tốt nghiệp khá cao nơi mệnh danh "đất học".


Thầy Văn Như Cương dạy toán (toán như Cương, và nghe đồn, ngang (cũng) như Cương), thì, hắn từng được gặp, đúng hơn là được thấy. Vì thầy là thầy của thầy hắn. Hồi đó thầy đã để râu, nhưng râu vẫn còn đen lắm, và dáng người gầy, trông cũng hơi hơi "gàn".

Ngoài ra, hắn chẳng biết gì thêm. Toàn những câu chuyện kể. Kiểu, "lợn nuôi thầy Cương chứ không phải thầy Cương nuôi lợn".

Gần đây, rộ lên tranh luận về phương pháp giáo dục "hà khắc" của thầy, (dường như có chủ ý của ai đó trong những tháng ngày hỗn loạn này?!). Hắn, cá nhân, không thích phương pháp hà khắc. Song, chẳng phải thầy đã làm được nhiều, trong khi cả nền giáo dục thối nát chẳng hề có phương pháp nào?


Một vài ý kiến trên Fb thắc mắc, rằng bình thường thầy Cương phản hồi nhanh lắm cơ mà?

Kệ người đời, lắm lúc hắn cũng muốn "gàn".

Mong Thầy yên nghỉ!

Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

Bơm

Báo Tuổi trẻ: "Có siêu máy bơm, cả giờ sau đường mới hết ngập".

... Tui ...      : "Có siêu máy bơm, một giờ sau đường đã hết ngập".


Lão già lười: "Một cái lò đốt củi khô củi tươi là xong ru?!".

Lạc hậu

Câu "đi tắt đón đầu" không chỉ ra được một định hướng nào cả.

Nhưng nó mang một lượng thông tin hết sức súc tích: chúng ta đang đi sau.


Đi sau, cũng có những cái lợi nhất định.

Chẳng hạn, chúng ta có thể có những "cuộc đầu tư" hoành tráng. Đơn giản. Chỉ cần nhập về các công nghệ thải loại của những kẻ đi trước.



Người ta năng lượng thay thế, xanh, sạch, ... thì mình cứ thuỷ điện, nhiệt điện, điện hạt nhân, ... mà hốt công nghệ cũ về.

Bây giờ đến lượt xe hơi ...

Sáng sớm

Sáng sớm. Cúp điện nên dậy luôn.

Mặt trời có vẻ cũng sắp dậy.


Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

Vietnam war

Tuy mới xem đến tập 7 nhưng hắn có thể thấy rằng, cuộc chiến được nói đến trong phim là cuộc chiến của người Mỹ.

Chúng ta cứ hay chạnh lòng khi có chút gì liên quan. Và bắt đầu phán xét.


Im lặng hiểu về người khác một chút cũng tốt mà ...

Nghệ thuật của tự nhiên

Giáo dục chửi tục, chửi tục giáo dục

Có ông bố khoe với bạn cũ tới thăm nhà rằng đứa con nhỏ của mình học giỏi lắm. Vừa lúc đứa con đi học về nên thể hiện ngay:


- Hôm nay ở trường học môn gì?
- Dạ toán ạ.

- Được mấy điểm?
- Dạ 2.

- (Hơi quê độ) Sao lại 2?
- Cô giáo hỏi 2+2= bao nhiêu.

- !!?
- Con trả lời =4.

- Thì đúng rồi còn gì?
- Cô lại hỏi 2x2= bao nhiêu.

- Khác đéo gì!
- Vâng, con cũng trả lời thế, cô cho 2 điểm.


- (Gỡ gạc) Hôm nay học môn gì nữa?
- Dạ thể dục.

- Được mấy điểm?
- Dạ 2.

- (!!!) Sao lại 2?
- Thầy giáo bảo, đầu tiên các em nhấc chân trái lên, rồi nhấc chân phải ...

- Thế thì đứng bằng con củ c@.c à?
- Vâng, con cũng nói thế, bị thầy cho 2 điểm.


- Còn môn gì nữa không?
- Dạ văn, cũng được 2 điểm.

- !!?
- Cô giáo bảo đặt câu có từ "cô giáo", con đặt "Cô giáo là con đĩ" ...



Chả là, sáng liếc báo, thấy giật tít, "Giới trẻ nói tục chửi thề đã đến mức báo động".

Có bạn đọc bình luận, "Tất cả tại nền giáo dục!". Ba, bốn ý kiến khác phản đối, rằng chẳng có thầy cô nào dạy học sinh nói tục cả.

Nói đúng nói đúng. Không ai dạy không ai dạy.

Hà tất còn phải dạy.


Mà, báo động, thời đã sao? Báo cháy, còn chưa sợ, nữa là.



Cũng lại báo, bảo, quan nọ quan kia bị kỷ luật. Hình thức cảnh cáo.

Cảnh cáo sao nhỉ? "Đ.m. coi chừng nghen mầy, lần nữa là tao xin tí huyết" chăng?



Tự dưng, cũng thấy nhạt miệng ...

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017

Anh V.

Sáng nay hắn dậy sớm đi đưa tiễn anh V. Nhưng không đưa được tới hết con đường. Vì còn phải về đi trực.

Con đường từ nhà anh tới nghĩa trang gia tộc anh, hoá ra, lại khá quen thuộc với hắn. Bởi trên con đường đó hắn đã từng đưa tiễn ba anh, rồi mẹ anh, và nay đến lượt chính anh.


Không ngờ, người đầu tiên rời trạm (nay gọi là đội) ST lại là anh!

Quy mô ST vốn ngày càng phát triển nên đội ngũ cũng được bổ sung khá nhiều. Cũng có những người rời trạm chuyển sang công tác khác, song chẳng mấy xa xôi (vẫn cùng công ty). Tính ra, kể từ những người đầu tiên lên làm việc tại trạm vào năm 1989, cho đến hết tháng 10 năm 2017 này mới có người đầu tiên của trạm về hưu. Những tưởng, đó sẽ là trường hợp đầu tiên rời trạm đi xa hơn một chút.

Vậy mà anh đã ra đi đầu tiên. Đi thật xa.

Hắn là người biết rõ về bệnh tình của anh. Nhưng vẫn bất ngờ. Đúng ca trực trước, sáng thức giấc bấm điện thoại để xem giờ thì thấy tin nhắn (đêm để chế độ không quấy rầy). Tin buồn.

Mới tuần trước còn làm việc với anh qua điện thoại.


Anh về trạm sau hắn. Ngày đó, đã có những mâu thuẫn không nhỏ.

Anh rất tốt tính. Song đuểnh đoảng. Thường hỏng việc.

Hắn cầu toàn trong công việc. Và bốp chát. Nhất là khi còn trẻ.

Thế là va chạm, nhưng rốt cuộc lại vui vẻ nhậu nhẹt cùng nhau.

Có lẽ, bởi về bản chất, hắn chỉ quan tâm công việc, còn anh vẫn là "sếp" của hắn (dù sếp nhỏ thôi). Trong các cuộc nhậu, hắn và anh thuộc loại "nói chuyện riêng" hơi bị nhiều. Chuyện thời sự chính trị trong ngoài nước. Hợp.

Hắn và anh còn nhậu với nhau nhiều hơn thế. Do một số mối quan hệ lằng nhằng ...


Hắn không nhớ chính xác anh bao nhiêu tuổi. Cứ nghĩ mang máng anh sinh năm 1964. Hoá ra 1961. Anh L. nói, tui biết không phải 1964 mà, nhìn dáng người là biết, tuổi Sửu ...

Rốt cuộc, gặp nhau cứ nói chuyện công việc. Từ ngày biết bệnh, anh buồn hẳn. Hắn có hỏi giúp anh việc chữa bệnh. Nhưng ít khi tâm sự xa hơn. Rồi, đột ngột, chẳng còn nói gì được nữa ...

Vĩnh biệt anh, rest in peace!

Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2017

Công dân điện tử

Hắn đã là một công dân điện tử.

Nhận được một tờ rơi hướng dẫn đăng ký công dân điện tử. Nhưng không cần đăng ký nữa. Vì phường đã làm hộ rồi.

Nghĩ, thế cũng tốt. Nếu tự đăng ký thì tránh sao khỏi phải xác nhận lôi thôi (kiểu mày có đúng là cái thằng mà mày tự nhận hay không? hihi).

Buồn cười, nhận được 1 băng giấy (kiểu được dùng kéo cắt ra, 1 dòng từ 1 danh sách in chung). Trên đó là họ tên (hắn), 1 địa chỉ email (lạ hoắc, nhưng dễ đoán ra là người ta tạo ra cho hắn) và 2 chuỗi ký tự (cũng dễ đoán, là 2 mật khẩu - passwords). Nghĩ, người khác có dễ nắm bắt vấn đề như hắn không? Tất nhiên, cũng tại, hắn không đi họp tổ dân phố. Song, chắc cũng chẳng mấy ai thông thạo?

Chả gì thì đó cũng là hắn rồi. Thời phải take control thôi. Đầu tiên, dùng 1 mật khẩu để kiểm tra email đã. Đăng nhập thành công. Đổi mật khẩu, đổi số điện thoại (số cũ chắc của người đăng ký hộ?), bật bảo mật 2 lớp. Vậy là có thêm một email nữa. Tiếp theo, dùng địa chỉ email đó đăng nhập chính quyền điện tử (với mật khẩu kèm theo, dĩ nhiên). Lại thành công. Lại đổi mật khẩu. Xong.

Xem hồ sơ cá nhân. Chẳng có gì nhiều. Thậm chí chưa có ảnh và hình chụp CMND. Hiển nhiên, không có quyền chỉnh sửa. Đáng nói chăng, là một con số. Định danh. Hiện tại chưa thể hiện quyền lực gì. Không biết sau này có thay thế được số CMND và MST hay không? Chưa kể bằng lái xe và các loại bằng khác, thẻ bảo hiểm và các loại thẻ khác, tài khoản ngân hàng và các loại tài khoản khác, ... Đường về nhà hẳn vẫn còn xa lắm!?


Nhớ hôm rồi, nhân dịp Apple ra mắt iPhoneX, có bạn trẻ tỏ ra thông minh (và nguy hiểm hehe), rằng, Nga hay Trung quốc nên cấm iPhone. Chẳng qua vì vụ nhận dạng khuôn mặt. Còn bao nhiêu thứ khác, nào phải đợi đến bây giờ. Mà, đối với thằng dân đen, bị trị bởi thím Cook, gã đầu gấu Putin hay mợ Tập thời có khác gì?

Còn, với dân xứ lúa nước, chưa biết, liệu, một vài thủ tục hành chính, qua đường công dân điện tử, sẽ suôn sẻ hơn chăng?

Chính phủ điện tử, trước mắt vẫn nhờ lê dương gác cổng. Google với lại Yahoo!. Vì, một trong những thành tựu đầu tiên của Internet, bây giờ đang được dùng làm cơ sở cho nhiều thành tựu tiếp theo, là email, thì, xứ vịt, chẳng có dịch vụ nào nên hồn. Mà, đất nước này, có thứ gì nên hồn ...

Chia rẽ

Vietnam war đã chia rẽ nước Mỹ. Đây là lời những người Mỹ trong phim "Vietnam war".

Cuộc chiến đó xảy ra cách xa nước Mỹ gần nửa vòng trái đất.

Nơi đó, con người có bị chia rẽ chăng?

Thu dạ

Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi
Trần thế em nay chán nữa rồi


Tự dưng nhớ đến 2 câu của cụ Tản Đà. Có thể hơi sớm. Tiếng trống múa lân đã thì thùng.


Đã sang đầu tháng Tám. Đêm khẽ oi nồng. Bỗng rào lên mưa thật lớn.

Nghe mưa lớn lắm. Lơ mơ nghĩ, máng xối chảy không kịp, nước có thấm vào tường? Rồi cống chảy không kịp, nước có dềnh lên?

Không nhớ, cửa sổ để mở có quá rộng, mưa tạt vào? Nhưng không dậy. Hình như cơn mưa ngắn lắm. Mà hắn chìm vào giấc ngủ còn nhanh hơn.

Hình như, lại hình như, có đến 2 cơn mưa. Đều rất lớn. Đều rất ngắn? Đều khiến hắn lơ mơ thức giấc.


Rồi nhanh chóng chìm lại. Vào giấc ngủ. Nhất dạ thu.

Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

Sinh nhật sếp



Sinh nhật không bánh không nến. Sinh nhật có rượu có bia. Hihi.

Sếp chỉ mời 4 anh em trong công ty, và 4 ông bạn đồng niên.

Và có thể tính thêm một khách không mời mà đến nữa, ấy là đồng chí Fb. Buồn cười, trong khi mấy thằng trẻ (gọi là trẻ vì so với sếp) bia rượu đấu láo, thì mấy ông bạn già đồng niên với sếp (có ông đã hưu, còn lại sang năm hưu) lại loay hoay ... cúng Fb hehe.

Mà phải nói, may nhờ có bác Fb, nên hắn mới không ngạc nhiên khi sếp gọi điện trịnh trọng "anh mời em đi ... nhậu". Làm việc với sếp gần một phần tư thế kỷ, cùng nhậu không biết bao nhiêu lần, hình như cũng nhiều lần nhậu (tình cờ) đúng sinh nhật ai đó. Nhớ mang máng cách đây 10 năm có lần nhậu còn trêu sếp, anh đã đến lúc "tri thiên mệnh".

Nhưng lần này là lần đầu tiên nhậu ... (chủ động) sinh nhật. Mừng sếp bước sang tuổi 60. Tầm này sang năm sếp sẽ hưu.

Hắn và sếp (cố tình) không phải là friends trên Fb. Tình cờ chỉ có đúng 03 mutual friends, chính là 3 ông được sếp mời dự "sinh nhật". Những người trong bức ảnh mới toanh này đều giỏi chuyên môn nhưng lận đận đường ... công danh sự nghiệp (trừ sếp kém chuyên môn nhất và có công danh nhất, song cũng lận đận).

Nói chuyện với một ông bạn của sếp, biệt danh "đại tướng", bạn học với sếp ở học viện kỹ thuật quân sự, từng làm sếp lớn của Viettel, đã về hưu. Ông anh khuyên, vẫn cần phản biện chứ, nhưng phải biết rõ 3 điều: nói cái gì, nói với ai, và quan trọng nữa là nói vào thời điểm nào. Hắn cười lớn, anh khuyên khó quá, những 3 điều sao em nhớ nổi. Thôi thì, em cứ nhớ mỗi một điều, cho dễ, là ... đừng phản biện nữa ... haha ...

Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

Thời sự nghệ sĩ

Cơm áo không đùa với khách thơ.
(XD)


Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao

Sáng trên đường giao ca về, anh lái xe già (còn hai tháng nữa hưu) đọc thơ rồi hỏi hắn: chốn lao xao là chốn nào? như chợ có gọi là chốn lao xao không?

Hắn cười trả lời, chợ có thể ồn ào và bẩn thỉu, nhưng quyết không phải chốn lao xao. Chốn lao xao, ví dụ, như văn phòng công ty mà anh thường đến chẳng hạn ... hihi. Lao xao là chốn triều đình ...


Rồi nghĩ tới chuyện đang lao xao trên mạng. Đã có người bênh kẻ này, chê bai kẻ khác. Lão già nơi núi nọ cười bảo, chuyện bình thường thôi. Hoặc giả không quá bình thường, thì cũng đã quá quen nơi xứ này. Chuyện vợ anh này lên án anh kia, trong khi hình như là anh đó đang cạnh tranh một chức giám đốc nào đó với chồng mình. Chuyện ở xứ mà làm quan là một "nghề" vinh thân phì gia. Chuyện ở xứ quyền lực mù mờ ban phát.

Có tiếc là tiếc ở chỗ, nghệ sĩ cũng không ra ngoài vòng lợi danh này. Biết bao áng thơ văn hay (bây giờ cũng vẫn còn hay), mà nhân cách tác giả thì đã mất từ tám hoánh. Nào phải đợi đến ngày nay mới có chuyện.

Nghĩ, đòi công lao động sáng tạo của mình là đúng. Nhưng có nhất thiết phải ngu ngốc đến mức đòi thu tiền trên đầu tv trong các khách sạn không?


Và chuyện cái đường lưỡi bò mờ mờ trên màn hình báo bão của vtv chắc chắn không phải vô tình. Nói đến vtv thì chẳng mấy nghệ sĩ, nhưng chỉ cần một chuyện họ không bao giờ dám nhắc đến Hồng Kông hay Đài Loan mà không có chữ Trung Quốc kèm theo (sai lầm ở nơi đáng sai lầm hehe) thì, đủ hiểu họ đang diễn trò gì ...

Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

Bão

Cơn bão số 10.

Lên ca trực đón bão. Chằng néo cửa ngõ.

Bão chưa thấy đâu mà đỉnh núi đã gió rít ù ù mưa quất ràn rạt.

Nhìn qua camera.0511 thì thành phố vẫn còn bình yên lắm.

Thế mà trưa bác điện lực đã cúp điện 2 giờ đồng hồ, không biết do sự cố mưa bão hay chỉ là biện pháp chuẩn bị phòng chống.


Kế hoạch thay gần 100 con ốc vít bắt ắc quy đã được chuẩn bị sẵn sàng. Mưa gió thế này có nên tiến hành không đây?

Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

Báo cáo

Kết thúc một ca trực. Một ca trực đau đầu như búa bổ. Đã thế còn phải hoàn thành một loạt báo cáo, mà, ví thử đầu không đau, ắt cũng ... đau đầu.

Báo cáo, theo mẫu có sẵn hàng nghìn chữ, viết thêm vài trăm chữ, quá lắm có chừng chục chữ hữu ích.


Ấy mệnh danh thời đại thông tin, ra rả những cách mạng 4.0. Ấy nền hành chính thần thánh vẫn đang trên đường phát triển rực rỡ ...

Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2017

Hoa quỳ quỳ hoa

Xuân du phương thảo địa
Hạ thưởng lục hà trì



Mùa Hạ ngắm ao sen.

Thời tư tưởng lưu manh chưa quá lên ngôi, một vài nhỏ nhoi quý tộc còn sót lại vẫn giữ thói quen cắm một bình hoa sen vào mùa Hạ.

Nhưng rồi dần dần mua sen cũng không đơn giản. Người mua quý tộc nhạt dần, người bán lưu manh đến độ. Những gánh sen vốn đã thưa thớt nay thường thay bởi những quỳ.

Hoa quỳ đâu có xấu (trong phim kia còn có 4 cô gái tên là Xuân Liễu, Hạ Quỳ, Thu Cúc, Đông Mai). Phải chi đừng bị người đem làm giả tá hoa sen.



Sở dĩ tự nhiên nhớ chuyện hoa sen hoa quỳ là vì hôm rồi đọc Tạ Chí Đại Trường. Liên quan tới các nhà nho lại cái, tác giả có nhắc đến cuốn Quỳ hoa bảo điển.

Sách này, nhiều người biết tên (thực ra cũng chỉ biết tên) là nhờ ... nhà văn Kim Dung. Rằng đó là bí kíp võ công thượng thừa. Có điều muốn luyện thì phải dẫn đao tự cung. Luyện càng thâm hậu càng giống đàn bà.

Nhà sử học cho rằng, sự thật có lẽ đó là sách dành cho đàn bà nơi cung cấm. Lấy biểu tượng hoa quỳ, là loại hoa hướng theo mặt trời. Như đàn bà trong cung hướng về vua vậy.



Hoá ra, hoa quỳ chính là hoa hướng dương. Cái tên vẫn còn sót lại nơi hoang dã, có loại hoa dã quỳ.

Bông hoa giống sen nói trên được gọi chính xác là sen quỳ.



Ngày Chúa nhật, học về hoa. (Một thanh niên không biết gì về hoa cho biết).

Thứ Bảy, 9 tháng 9, 2017

Thưởng(?)

Thiết tưởng, huân huy chương danh hiệu này nọ là những phần thưởng cho các công việc đạt hiệu quả cao. Nghĩa là kết quả tốt, hoặc chí ít, cũng là chi phí thấp.

Cái chết của một con người là chi phí quá cao cho bất cứ công việc gì, dù cho công việc ấy có đạt đến kết quả thành tích cỡ nào đi nữa.


Bởi vậy, thay vì trịch thượng ban thưởng, truy tặng gì đó cho người đã khuất, lẽ ra mỗi một chúng ta phải quỳ xuống, tri ân, và tự phạt mình vì đã ngu dốt và vô tâm góp phần gây nên thảm hoạ.

Những kẻ tư duy ngược (ngạo) kia, làm người còn không xong, bảo sao xã hội không thối nát ...

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

Mệt và mỏi

Hai ngày đầy mệt mỏi.


Sáng qua dậy sớm đi bảo dưỡng. Chuẩn bị ăn sáng mới nhớ ra là đã hết sạch mì gói. Không sao, chuyển sang món khoái khẩu là mì Ý xí dầu. Có điều, lớ ngớ thế nào cầm ngược gói mì, đổ tung toé ra nền nhà. Còn may, mì Ý dễ nhặt.

Cả ngày chạy tới chạy lui hùng hục. Mấy cái máy lạnh bẩn quá, lau thế nào vỡ cả cánh quạt. Bây giờ mà chạy chế độ Fan tốc độ High thì rung lên bần bật.

Chiều cúng rằm tháng Bảy. Tối về nhà cởi hết quần áo ngâm giặt rồi lên giường.


Sáng nay tiếp tục mì Ý xì dầu. Giặt quần áo và đi trực.

Lên ca, đo ắc quy. Mới đo được một nửa thì cây que đo chẳng hiểu chập ở đâu cháy thành lửa ngọn khét lẹt. May mà giật ra kịp nhưng cũng phải kiếm ốc vít vặn lại dây đấu nối ắc quy. Hú hồn.

Lại mất nguyên buổi chế độ lại que đo. Chế xong mới đo tiếp được mấy bình thì lại không đo được nữa. Chưa hiểu tại sao. Tạm thời sạc lại pin đã.

Chờ bớt nắng để ra đo điện trở đất.


Hôm qua cúng thắp hương nghiêm chỉnh mà nhỉ?





Cuối cùng, có vẻ như cũng hoàn thành được nhiệm vụ. Mặc dù, vẫn có vẻ như, chưa hết "vận đen".

Đo điện trở đất thì cọc đã mất hết. Cây cọc thay thế, đóng 2 búa là gãy. Hoá ra bên ngoài chỉ được mạ một lớp đồng mỏng, bên trong hình như là gang, nhìn cứ như độn đất cát.

Chưa hết, dây thì chẳng còn đầu cắm nào. Và máy bật không lên. Hoá ra, đầu nối pin bị lỏng. Pin cũng yếu, bấm đo vài cái là tụt lút.

Ăn tối xong tiếp tục đo ắc quy. Đúng là pin đã gần hỏng, sạc đầy chỉ đo được vài chục bình. Phát hiện ra thêm một lỗi: một dây đo đã từng bị nối, nay lúc tiếp lúc không. Lại phải nối dây.



Xem ra, lần bảo dưỡng này, có quá nhiều điều cần kiến nghị ...

Thứ Hai, 4 tháng 9, 2017

Vội

Báo chí giật tít, dự án sản xuất ô tô này nọ gây chấn động thế giới (?!?).

Không biết cái thế giới bị "chấn động" ấy là thế giới nào, nhưng cứ từ từ hẵng, sao không đợi đến lúc ô tô ra đời rồi hãy chấn động cũng đâu có muộn? Mới chỉ là dự án thôi mà, bình tĩnh chớ manh động.

Ấy chưa kể hai chữ "dự án" bản thân cũng đã bị mang tiếng xấu (ví dụ anh chàng H. nọ hay ba hoa khoác lác ở công ty hắn được gọi là H. "dự án").

Hoặc báo chí tự nhủ, thôi thì cứ thấy "đầu voi" là tranh thủ nổ một phát cho thật kêu, nữa mai mốt "đuôi chuột" thời khó khăn cơ hội.

Hay "đểu"? Bảo xứ này chỉ có tuyên bố là "chấn động" thôi, còn thực làm chưa hề có gì kiến cắn muỗi đốt hết ...

Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017

J'avais dessiné sur le sable

Nhớ, có câu chuyện cũ, về một anh chàng, viết, rằng bạn xúc phạm mình, lên cát. Và khắc, rằng bạn đã giúp mình, lên đá.


Chả là, đang nghe các bản nhạc không lời. Đến một bản, nhớ là nhạc Pháp, và trong đầu cứ văng vẳng lời Việt. Ngồi hoạ hình người tình, lên bãi cát vàng.

Thế, chẳng phải số phận ư?!



Sẵn thời đại Google, kiểm tra luôn. Người đặt lời Việt là nhạc sĩ Phạm Duy. Mà ông này, vốn nổi tiếng đặt lời vừa hay vừa sát.

Nhân tiện, tìm nghe bản gốc luôn. Các nghệ sĩ, hữu ý chứ chẳng vô tình ...








Còn blog này, mi là cát, hay là đá?

Cũ mới

Vừa xong mấy ngày làm việc cật lực. Lại những ngày làm việc bận rộn khác đang đến gần. Mới tranh thủ lục lọi chút những phủ bụi nơi ngôi nhà cũ.

Nghiệm ra tại sao hắn dạo này không còn lan man. Vì có lang thang cũng vẫn những ao tù nước đọng muôn đời như cũ. Có chăng chút "tầm cao mới".

Quay về cuối 2009, thấy bóng đá làng Seagames nay thực vẫn chẳng khác gì.

Phì cười gặp lại bộ dục năm ấy với quy định váy nữ sinh ngắn dài. Nay có trường kia cấm nữ giáo viên mặc váy trước mặt học sinh.

Trước thầy nhìn đùi nữ sinh. Nay học sinh nhìn đùi cô giáo. Ha ha đúng là bộ ... dục.


Hôm nay đi trực. Ai cũng bảo lễ. Tết độc lập. Thật ư?

Người và Cá heo

Hay nhỉ? Cái câu chuyện (tưởng tượng) về người và cá heo.

Loài người, làm ra đủ thứ, nào máy bay tàu hoả xe hơi. Trong khi cá heo, suốt đời chỉ biết bơi lội nhởn nhơ nơi biển cả.


Loài người, vì thế, cho rằng mình thông minh hơn cá heo.

Cá heo, cũng chỉ vì thế, cho rằng mình thông minh hơn con người vậy.

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

Tranh cãi

Nhân vụ thuốc ung thư giả, hoặc chỉ lậu chứ không giả, hoặc không giả chỉ kém chất lượng, hoặc vân vân và vân vân ...

Chuyện tranh cãi (and / or) chém gió ở xứ này đã chẳng còn là lạ. Đám đông bao giờ chả là đám đông, dân trí bao giờ chả là dân trí. Quan trí thì vừa ngu (chức vụ đâu được chọn theo tài năng) vừa tham (gì cũng đòi quản). Lòng tin đã trở thành thứ xa xỉ.

Giới "elite" thì tỏ ra cao ngạo, chửi mắng đám đông ("Quần chúng nông nổi ơi!"), chê bai người khác. Quanh đi quẩn lại không ra ngoài hai chữ nguỵ biện.

Hoặc cố tỏ ra chuyên môn trung lập, thì lại trung lập chẳng mấy. Kiểu chê bai các gánh hàng rong, nhưng quanh năm không chê, lại đi chê đúng lúc có nhóm lợi ích giành giật vỉa hè. Người xưa dạy qua giàn nho chớ sửa mũ qua ruộng dưa đừng sửa giày là vậy.

Hoặc gay gắt phản bác một ý kiến khác, thì chẳng phải đã tự mình xác định cho mình một phe phái ư?


Haizz, thật giả khó phân, là vậy. Cũng chỉ quậy thêm cho đục mà thôi ...

Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Sử & sách

Tình cờ hay không, khi những ngày này, hắn đang đọc cùng lúc, những đoạn tạp văn hay chuyện phiếm, của cả Trần Quốc Vượng và Tạ Chí Đại Trường.

Ngoài kia, cũng có chút xôn xao, (mà lẽ ra phải rất xôn xao, nhưng, dân ta đang mê mải cùng cơm áo gạo tiền), với một vài (tiếc là cũng chỉ mới một vài) cách nhìn nhận mơi mới, về những gì đã cu cũ.


Tóm lại cái chung là, thấy thật tội nghiệp cho những kẻ cầm bút ở xứ này, từ xưa đến nay, mấy ai có được một ngòi bút ... thẳng.

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

Rảnh nói chuyện ... muỗi

(Chắc là) hưởng ứng dịch sốt xuất huyết, trạm nọ nơi núi kia được phun thuốc muỗi (chính xác phải là thuốc chống muỗi, phòng muỗi, hay diệt muỗi?!).

Nhân lúc đứng chờ trước sân mới nói chuyện với anh "sếp" dẫn quân lên phun thuốc.

Cái máy phun này do bộ phân phát, hoá đơn ghi giá hơn 39tr. Hắn đưa chuyện, sao không để cho ở đây tự mua? Nếu tự mua, giá khoảng 20tr là hết cỡ.

Rồi, dường như chán ngán, bảo, sang năm tui hưu rồi. Mà, luật bảo hiểm xã hội đang được sửa. Càng ngày, số năm vượt quá càng bị rút ngắn. Đến lúc cũng chẳng còn nhận được mấy đồng.



Hắn nghĩ bụng, toàn chuyện, bé như con muỗi. Nếu trời xanh kia có nghe được lời oán thán của dân chúng, thì, có còn giống muỗi hút máu nữa không ...

Chiến đấu

Chúng ta không chiến đấu vì ai đó đáng hay không đáng ngồi trên một cái ngai vàng nào đó.

Chúng ta chiến đấu vì sự sống. Chống lại cái chết.

Nhưng tất cả chúng ta đều rồi sẽ chết.

Đúng vậy. Kẻ thù luôn thắng.


Nhưng không phải vì thế mà chúng ta không chiến đấu.

(Nhân xem GOT 706)

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Hạ

Hạ thưởng lục hà trì ...



Người xưa về miền cát bụi, thú thanh nhã cũng theo đi ...

Người nay tao nhân mặc khách e không bằng mấy cái yếm thắm có phần lơi lả?

Nhưng, như mọi "phong trào", chả mấy chốc cũng chẳng còn mấy nả.



Hà hoa kiều dục ngữ
Sầu sát đãng chu nhân


Được đến như Lý Bạch, muôn triệu người xưa nay dễ có một, hai ...

Sầu sát ... Haizzzz ...

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Hồi nhà nước bắt buộc toàn dân đội mũ bảo hiểm, hắn chê bai ra mặt. Có ông bạn (vong niên) trên blog nói rằng việc đó là cần thiết. Hắn chỉ thủng thẳng, hay thì chả cần bắt buộc.

Chuyện đó xảy ra khi hắn đã đi xe máy nhiều năm.

Hắn mua xe máy (chiếc đầu tiên, và đến giờ vẫn là duy nhất) năm 1996. Việc đầu tiên tiếp theo là mua một cái mũ bảo hiểm (giá 500 000 Vnđ, hồi đó hơn 1 chỉ vàng).

Cặp bạn xe máy - mũ bảo hiểm ấy đã cùng hắn rong ruổi nhiều năm. Trước và sau khi nhà nước cấm - bắt buộc này nọ.

Sau này, hắn chỉ đi xe máy những lúc cần thiết, hoặc phải đi xa. Còn đi làm gần, hắn ung dung xe đạp.

Thời gian sửa nhà, có lẽ vì không ngó ngàng đến, chiếc mũ bảo hiểm bị ướt và hôi rình. Nghĩ thôi hay vứt quách. Với lại hồi này ít đi đường dài nên mua một cái mũ khác loại nhỏ và nhẹ cho dễ dùng.

Nhờ vợ chồng cậu em trai giữ lại nên hôm rồi quyết định lôi nó ra từ dưới lớp bụi dày. Sau 1 ngày loay hoay giặt giũ chà bột giặt ngâm nước xả, cuối cùng bạn đã trở lại lợi hại hơn xưa hehe:


Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

Công việc

Hôm qua trực trạm 1. Hôm nay phải ở lại, sang trạm 2 tham gia thay ắc quy cho UPS.

Cuối cùng (có vẻ như) mất một ngày ... chờ đợi. Vì kỹ thuật đã sẵn sàng nhưng ... giấy tờ thủ tục vẫn chưa xong.

Bên trạm 1 cũng có vụ thay đường điện. Người ta lên làm có mấy ngày, đã gần xong thì ... bị dừng lại do ... chưa được phép làm. Và, từ hôm đó đến nay cũng đã cả tháng trôi qua, vẫn ... chưa được cho phép.

Chuyện chậm pha của hành chính so với kỹ thuật không còn là chuyện lạ ở công ty này. Chỉ là ngày càng chậm hơn. Và ngày càng nhiều hơn. Cũng dễ hiểu thôi, khi người ta dựng lên một đội ngũ lãnh đạo vừa ngu dốt lại vừa vô cảm.

Mà, nói cho cùng, bản chất là lợi ích của họ không nằm trong công việc. Lợi ích của họ nằm ở việc kiếm chác đục khoét, gây bè kết cánh.

Nói rằng, dân VN không biết làm việc nhóm nhưng rất giỏi lợi ích nhóm hihi.



Như bình thường thì thật là bực mình vô đối. May mà hắn có công việc đang cần làm. Nên, ôm Macbook chui vào phòng họp. Yên tĩnh, sáng sủa, máy lạnh mát rượi, bàn ghế rộng rãi. Trưa cơm nước tận miệng. Đúng là, Tái ông thất mã ... hehe.

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2017

Vãn tình

...
Thư loạn thuỳ năng trật
Bôi can tự khả thiêm
Thì văn hữu dư luận
Vị quái lão phu tiềm.
(Đỗ Phủ)


Sách lệch có ai nhìn
Rượu cạn tự rót thêm
Tiếng đời ai nhòm nhỏ
Lão quái tự riêng mình.
(Tui tự dịch)

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Chút chính chị chính em

(Viết nhân trưa nóng hàng xóm làm nhà ồn không ngủ trưa được.)

Chưa nói giới bình dân, nhiều "nhà" trí thức trí ngủ trí giả trí thật xứ lúa nước lắm khi tỏ ra thật ngây ngô. Kiểu, anh căm giận bọn bắt trộm chó sao lại lên án dân đánh chết lũ trộm này? Thực ra không hẳn ngây ngô mà là có nhiều phần bức xúc.

Không biết có "chính trị luận thuyết" nào nói về "luận điểm" như này không? Rằng phải đối xử với một cái sai bằng một cách sai. Kiểu, trong xã hội vô thiên vô pháp thì dân chỉ có cách bạo động. Vì pháp luật đã không có, quan lại các kiểu (thực ra chỉ có một kiểu cẩu quan mà thôi) còn kết bè kết cánh đổi trắng thay đen. Nếu không xảy ra việc kinh thiên động địa đời nào đèn trời soi xét đến?

Nhưng cách (sai) ấy, nếu bất đắc dĩ phải xảy ra, chỉ nên gói trong việc chính trị, chớ hơn. Bởi chính trị vốn là "giống ngắn ngày". Cách ấy thực là "miếng da lừa" hay The picture of Dorian Gray vậy.

Nên không áp dụng cho những giá trị "thiên trường địa cửu" được. Kiểu, bạn giết một kẻ giết người thì bạn có khác gì hắn ta? Đấu tranh với điều sai trái mà mình cũng sai trái thì chẳng đi đến kết cục gì tốt đẹp.

Tiếc là, thấy việc lợi mà không làm, chỉ có bậc thánh nhân. (Hoặc kẻ hèn nhát huhuhihi ...)

Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

Chuyện củi lửa

Xứ kia có lão tiều phu già mê đốt lửa. Hồi đầu củi ướt khói lên đen sì khiến lão một phen nước mắt giàn dụa. Sau lửa cháy to lão đắc ý giờ thì củi tươi mấy cũng phải cháy. Có cành dây leo vươn sang vườn nhà khác lão cũng đạp rào xông vào nhà người ta đem về đốt.

Đành rằng mấy thứ cây ăn bám đó đốt cũng phải nhưng ai cũng lạ cho gia cảnh lão già. Nhà lão dột trên mục dưới không thiếu loài ăn bám đeo quanh. Lúa gạo cạn sạch đói đến nơi không thấy lão lo nuôi trồng. Rác rưởi người ta ném ngập nhà không thấy lão dọn. Trộm cướp vào tận sân không thấy lão ư hữ một câu.


Nhẽ phen này lão tính đốt nhà?

Dao kéo

Đang ngồi trong nhà thì nghe rao lớn trước cổng, "daoooo kéoooo!".

Giật mình, showbiz đến rồi ư?

May có tiếng loa kèm theo rõ ràng minh bạch, "mài dao mài kéo thay cán dao!".



Lão già nơi núi kia cười lớn, thời nay chắc những kẻ tầm chương trích cú chỉ còn đường lên núi ở hết cả.

Bắt bẻ chi vài câu chữ ...

Kiến

Hắn đọc Đêm núm sen, hiển nhiên là vì cái tên của tác giả. Một sự lăng-xê trớ trêu của lịch sử.

Tác giả sử dụng thủ pháp "nhân cách hoá" loài kiến. Không, phải nói chính xác là "kiến cách hoá" xã hội loài người. Khiến hắn bỗng nhớ một chuyện xưa cũ.


Hồi đó, công an đến trường hắn, "báo cáo" về một trường hợp "phản động". "Chú công an" kể ví dụ một câu chuyện, Đại hội kiến. Hắn chỉ nhớ đại khái, chủ toạ hỏi, các đại biểu đâu hết rồi? Trả lời, họ bỏ về hết rồi. Vì sao? Đói.

Nội dung như vậy, thời ấy, cực kỳ "thời sự". Hiển nhiên tụi hắn chưa bao giờ được đọc những câu chuyện đó. Lý do được nghe "báo cáo" là vì tác giả những câu chuyện. Một học sinh cũ của trường. Hình như là một học sinh chuyên văn. Rất giỏi. Hình như đã từng đạt giải gì đó. Sau đó học đại học sư phạm (ở HN, thì phải?!).

Không rõ, số phận của anh về sau thế nào.

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

Sớm mai đọc thơ

Sớm mai đọc thơ. Đỗ Phủ. Dã vọng.

Độc hạc quy hà vãn
Hôn nha dĩ mãn lâm



Thật là:

Người xưa cưỡi hạc đi rồi
Còn đây lũ quạ với loài liu điu


Haiz.

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Chủ

Sáng đầu tháng, thấy bạn tự hào nhiều người Việt đang làm "ông chủ" nơi trời Âu (người bản xứ phải làm thuê cho họ). Nghĩ, cũng thường thôi.

Nhưng, nghĩ, lẽ ra phải thấy nhục, khi có quá nhiều những "ông chủ" ngoại quốc ngay tại quê nhà.



Và, lại nghĩ, về những bậc cha mẹ, chỉ chăm chắm mong con học, học thật giỏi, để thi đậu trường nọ trường kia, để, rồi sẽ đi làm thuê (với mong ước lương cao) ...

Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

Viết một chút cho ngày hôm nay

Ừ, viết chút gì cho ngày hôm nay chứ nhỉ?

Một ngày bình thường như mọi ngày. Không mưa. Nắng sớm. Hơi nóng. Không có gì lạ, giữa Hạ.

Hắn thức dậy như thường lệ. 5h30. Mặc dù đặt báo thức 6h. Đi trực.

Sau khi nấu nước và ăn sáng xong thì phát hiện ra quên pha trà. Chứng quên, không mới, nhưng dường như mỗi ngày lại đạt đến "một tầm cao mới".


Ngày đầu tuần, cuối tháng. Monday July 31. Oh, 31. Hắn vừa trở về từ cuộc họp lớp. Kỷ niệm 31 năm ngày rời trường phổ thông trung học.

Thực ra họp lớp chính thức là vào năm ngoái. 30 năm. Năm nay, chỉ vài nhóm bạn gặp gỡ. Ở Sài gòn. Ở Huế. Nhân dịp có Q về từ Canada.

Trên "phây" đầy rẫy những cuộc gặp mặt. Cũng vào đúng những ngày này. Đó là còn may mà, (hay không may?), kỷ niệm 40 năm chuyên toán BTT đã không xảy ra như dự kiến. Nhóm bạn học đại học với hắn cũng tưng bừng bên trời tây (và trên Fb hihi). Thầy cô nhiều người cũng bận tham gia với các khoá khác.



Cũng chỉ là gặp gỡ, tếu táo chuyện ngày xưa. Cười vui như con nít. Thầy H thì mới về hưu, và yếu nhiều sau mấy ca phẫu thuật.

Nói chuyện những đứa con sắp vào đại học. Vẫn là học học học (cho thật giỏi) ... không biết để làm gì huhu. Quay sang trêu chọc cô phụ trách nhà hàng thì phát hiện ra nhiều người quen chung. Bảo rằng, ở Huế, 2 người lạ gặp nhau nói chuyện thế nào cũng tìm ra người quen chung nào đó.





Thứ Hai, xem tập mới GOT 703. Nhiều người phán rằng GOT có vẻ đuối sức về cuối. Thực ra, đã đến Season 7, các thế lực đều đã định hình. Nên còn phải vờn nhau.

Chiến lược, và chiến thuật, đang lên ngôi.

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Bảo hiểm

Bảo hiểm còn liên quan đến sức khoẻ nhiều hơn nhiều so với chuyện khám sức khoẻ.

Chuyện là thế này. Hắn, trong những lần ít ỏi đến ngân hàng, luôn được / bị các em gái xinh đẹp giới thiệu /quảng cáo gói tiền gửi bảo hiểm gì gì đó. Vốn đã tự xác định từ lâu, rằng sống ở đất nước này là hên xui. Dù bạn có sống nghiêm túc thì chưa chắc ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra: bệnh tật, tù đày, tai nạn đủ kiểu. Mà dù bạn có sống lầy lội thì ngày mai cũng chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì: trúng số, anh hùng, quyền thế các kiểu.

Nên, người ta nói, cứ sống đi, lo lắng hay "bảo hiểm" mà làm gì.

Nhưng, sau nhiều lần từ cười bảo anh không quan tâm đến lảng tránh để anh xem lại, cuối cùng cũng bùi tai mủi lòng trước hai em gái xinh đẹp nhiệt tình mà đành nhắm mắt đưa chân.

Trong bản khai báo dài tự thấy mình không có bệnh gì. Chỉ tự khai (sự thật) là đã từng mổ cắt dạ dày cách nay hơn 20 năm. Các cô bé bảo oh lâu rồi mà (chắc hồi đó các ẻm còn cởi truồng hihi).

Ngay lập tức chuyển khoản khoản nộp cho quý đầu tiên. Sau đó chờ mãi không thấy các em gọi lên nhận hợp đồng. Dù nhận được đủ các kiểu tin nhắn này nọ. (Qua ngân hàng nhưng thực ra là mua bảo hiểm Manulife.).

Gần đây nhận được tin nhắn lên nhận khoản thanh toán gì đó. Mới gọi điện hỏi em gái xinh đẹp, thì, té ra, công ty thẩm định và ... từ chối ký hợp đồng. Lý do chính tại khoản cắt mổ nọ. Bây giờ công ty chuyển trả khoản tiền chuyển hôm trước.

Cười bảo không sao đâu em. Nghĩ bụng, các em cũng ham bán hàng, chứ đúng ra hắn phải quá tuổi?



Anyway, vui một chút vì đời ... không ai dám bảo hiểm. Haha.

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017

Khám sức khoẻ ký sự

Sáng nay, hắn đem thân làm vườn hoa cho các bác sĩ cưỡi ngựa.

Đúng quy trình.

Nhưng cũng mất kha khá thời gian. Ngồi trên các ghế chờ đợi.

Cũng đúng quy trình.


Nữ đồng nghiệp lớn tuổi ở công ty than phiền với hắn. Nói to. Hiển nhiên để cho các cô bé y tá gần đó nghe. Khám qua loa chờ lâu lắc.

Các cô y tá trẻ im lặng và ... ngó lơ. Có lẽ, đúng quy trình (?!).

Hắn, ... cũng mỉm cười và im lặng. Nhẽ, cũng đúng quy trình (!?).


Nghĩ bụng, mấy cô bé này làm gì được. Mà, biết đâu, các bác sĩ còn bực mình hơn. Ngờ rằng, những hợp đồng kiểu này, chỉ là cái cớ để những khoản % bắn qua bắn lại. Đúng quy trình.


Dù sao, cũng còn hơn các bác sĩ trong ngành.

Mà, nghiệm ra, 80% công việc là việc của các cô y tá. Hướng dẫn và ghi sổ. Để cho các đồng nghiệp lịch sự của hắn ở công ty không tranh giành chen lấn nhau. Đúng quy trình.



Tự nhiên liên hệ vụ gia đình báo tử ở HN. Chỉ một người "thiếu khôn ngoan" làm không đúng quy trình là sinh chuyện ngay. Bộ máy "quy trình" ưu việt thiếu chút bôi trơn (nhãn hiệu "phong bì") là trục trặc.

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

Lan man ngày mưa

Mưa. Từ núi trở về nhà. Lành lạnh. Và ảm đạm.

Khám sức khoẻ để mai vậy. Ngồi nhà nghe mưa đã hơn, hehe.


Đã thế, lại thấy thiên hạ nói chuyện che mưa của ông tt. Người chê kẻ bênh. Chỉ là một biểu hiện nữa của sự lem nhem cố hữu. Của cả một dân tộc truyền thống sống nơi nóng ẩm mưa nhiều.

Một buổi lễ trang trọng (thậm chí có mặt tt) mà tổ chức cũng không nên. Nhưng, cũng khó hy vọng gì ở những kẻ nhẫn tâm đem các bà mẹ già ra làm bung xung như vậy.


Các mẹ, lại phải thêm một lần nữa, "về đứng dưới mưa, che đàn con ...". Khác chăng là, không trước súng đạn, mà, trước (còn đáng sợ hơn,) những ống kính xoi mói của lũ (con) kền kền ...

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

Một ca trực

Sáng vào công ty sớm để "nộp" máu làm xét nghiệm. Năm nay được cái mới là khám sức khoẻ định kỳ tại Bệnh viện Bình dân. Chắc đám bác sĩ vô tích sự của ngành đã chán đi chơi ĐN rồi hihi.

Cả trưa hì hục thay phốt dầu trục motor số 1 của radar. Hơn 20 năm hoạt động, gần đây mới rò rỉ chút ít. Cũ.


Chiều tối tranh thủ xem GOT S7 E2, công nhận mạng cập nhật nhanh như điện.

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

Dân quyền

Báo chí đang ồn ào, không ngoại trừ là có định hướng, về một đề tài, thực ra là rất quan trọng song không phải ai cũng để ý, mà lẽ ra phải được nói đến lâu rồi. Ấy là chuyện dân ta, cũng có thể chỉ mới quan ta chăng, đầu tư tài sản ra nước ngoài.

Cũng có thể báo chí chỉ mới ăn theo cái tin về lượng tiền người vina bỏ ra mua nhà ở Mỹ, chứ vẫn chưa ý thức được gì.

Ngay gã láng giềng phía Bắc cùng hệ tư tưởng cũng đã nhận ra điều tương tự từ rất lâu rồi và phải sửa đổi một điều cốt yếu: quyền sở hữu tài sản. Chứ núp dưới chiêu bài thứ gì cũng sở hữu toàn dân thì chỉ có người không có gì mới yên tâm mà thôi ...


Hiển nhiên của cải không phải là thứ duy nhất có giá trị đang bị "chảy máu" ra nước ngoài.

Và, cũng không phải đến tận bây giờ mới có người nhận ra ...


Sent from my iPhone

Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

Out of the box

Out of the box. Hắn tạm gọi đấy là một phương pháp. Phương pháp tư duy.

Có thể, phương pháp này chỉ mới áp dụng cho lao động bậc cao (ít ra là ở xứ lúa nước?). Tiếc là, kể cả "bậc cao" (vẫn xứ lúa nước), cũng chưa mấy ai biết đến (!). Huhu.


Không có phương pháp này, công việc cứ lùi lũi vào lối mòn. Tự mình lạc hậu. Ngày càng tụt hậu.

Không có phương pháp này, người ta dễ tự mãn. Không biết rằng ngoài trời còn có trời.

Không có phương pháp này, loài người lún sâu vào sai lầm tự diệt. Say sưa kiếm sống, để đến ngày nhận ra chính mình đoạn con đường sống của mình, thì, đã muộn.



Lão già lười nơi núi kia bảo: kẻ đang đói chỉ biết nghĩ đến miếng ăn. Cũng đành. Nhưng những ai khá hơn thì sao? Có kẻ nào xứng gọi là "cao"? ...

Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

Cuộc đời tuy dài thế ...

Điện lực kéo đường dây mới. Mấy cậu công nhân đào chôn ống ngầm, cũng mặc đồng phục màu cam của điện lực, nhưng hoá ra là nhân lực thuê ngoài.

Cậu sếp chỉ huy, nhân lúc nghỉ uống nước, kể chuyện: Em lúc trước cũng là nhân viên điện lực. Lương thì thấp, năm nào cũng thi mà không đậu. Cuối cùng phát hiện ra mấy đứa vô sau, thi điểm thấp hơn nhưng lại đứng trên, đều là con cháu mấy ổng. Thế là em nghỉ việc, bây giờ có 2 nhóm thợ, chuyên đi làm thuê lại các công trình của điện lực.

Lính của cậu ta, đen thui, làm việc hùng hục. Lệnh gì nghe nấy. Cởi trần làm việc, mà đi qua cổng (không có ai gác), bắt mặc áo là mặc áo cài khuy nghiêm chỉnh. Xe lên đón cũng đi bộ ra khỏi cổng mới leo lên xe. Nghe nói chuyện với nhau thì biết té ra là người dân tộc.



Đất nước tôi, thon thả giọt đàn bầu ...

Bệnh

Nhân chuyện nơi kia làm sao mà để các cháu nhỏ bị nhiễm bệnh sùi mào gà hàng loạt, thấy thật lắm vấn đề:

- Lây nhiễm bệnh xã hội trong khám chữa bệnh.

- Cơ sở y tế chui thu hút nhiều người, tại sao?

- Hắn thắc mắc là ở xứ này đâu có thói quen cắt bao quy đầu đâu, mà sao ở một địa phương lại có nhiều "ca" như vậy?


Phải chăng, đích thị "bệnh (của) xã hội"?

Thử máu

Thông báo: "nhân viên nhịn ăn sáng và uống cà phê để đi thử máu".

Gay thật, hắn, không uống cà phê, thì, biết làm thế nào (?!) ...

Tự hoạ

Tóc bạc, râu bạc, lông mày bạc
Hình dong khí cốt gầy như hạc
Ngũ thập niên rồi chưa thấy phát
Ngẫm nghĩ cuộc đời như con c.

Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Bất cứ giá nào

Sáng tình cờ thấy trên trang mạng của một tờ báo vn nào đó đưa tin về một phụ nữ Bắc Triều Tiên vốn đã trốn được sang Nam Hàn nay trở về khóc hối hận. Hắn nghĩ ngay cô này bị bắt cóc trở lại Bắc Hàn, hoặc ít ra cũng có người thân bị bắt và đe doạ. Tối thấy BBC cũng có nghi ngờ như vậy.

Nhân tiện nghĩ về những kẻ làm chính trị. Không biết họ tự nghĩ trong lòng như thế nào khi thực hiện những hành động bỉ ổi, hay phát ngôn những câu trơ trẽn?


Nhớ có những kẻ hô hào "chiến thắng bằng bất cứ giá nào". "Chiến thắng" là cái thứ gì mà "vô giá" đến vậy? Nếu mất hết tất cả để "chiến thắng" thì "chiến thắng" để làm gì? Và, sau đó sẽ như thế nào?

Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

10 năm tình cũ

Rảnh ngồi xem lại những dòng blog hắn viết cách nay 10 năm. 2007.

Bỗng nhận ra năm đó đầy ắp sự kiện. Chỉ riêng mấy tháng cuối năm đã lắm:


- Nhịp dẫn lên cầu Cần Thơ đang thi công thì bị gãy sập gây nên cái chết cho bao người. Sau này có dịp du lịch Cần Thơ, hắn chọn khách sạn ở bến Ninh Kiều có cửa sổ nhìn lên cầu, và chạy xe máy qua cầu sang Vĩnh Long rồi vòng lại. Thậm chí còn dừng xe ở phía bắc để chụp ảnh cầu, nhưng lòng lúc đó đã không nhớ gì đến sự kiện bi thảm này. Lòng người bạc là vậy.

- Năm đó dân tình được phen xôn xao rửa mắt với Vàng Anh HTL. Nay thì cô ca sĩ ấy khá thành công. Mừng cho cô.

- Cũng năm đó bà Benazir Bhutto bị ám sát chết. Liệu có mấy ai còn nhớ người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi này?


- Năm đó Tùng, cháu hắn, lấy vợ, và cũng là năm đám cưới Hoà - Lên. Bây giờ mỗi gia đình đều đã có 2 con gái trước trai sau.


- Năm đó hắn mua laptop mới Toshiba nhờ Hội xách tay từ US về. Khá đắt tiền, với Windows Vista vừa ra lò được quảng cáo rầm rộ, và SideShow (Edge) Display. Lại là loại màn hình cảm ứng có thể xoay ngược dùng bút như tablet. Nay tất cả dường như đều đã lỗi thời, máy tuy vẫn còn dùng được nhưng đầy lỗi và chậm. Sau con này hắn đã dùng đến chiếc MacBook Pro thứ 2.

- Cũng chính năm đó, hắn đã nhổ chiếc răng đầu tiên. R47. Bây giờ đi theo nó đã là cả R17 và R48.


- Năm đó ĐHBK ĐN bắt đầu cho sinh viên đăng ký học tín chỉ qua mạng. Gây nên một cuộc náo loạn vì quá khó truy cập mạng để đăng ký.

- Cuối năm đó Sơn Trà lắp đặt chiếc UPS mới Riello, là chiếc thứ 2 bên cạnh EPS2000 già nua đã chạy liên tục 12 năm. Nay thì cả 2 đã đi về nơi xa lắm, hắn có 2 chiếc mới đồng bộ song song Siel. Và còn có cả một trạm mới ST2 cấu hình tương tự.

- Sơn cho ra diễn đàn Tự động hoá vào năm đó. Hắn cùng hợp tác và thấy hoạt động cũng tạm ổn. Tiếc là diễn đàn đã chết yểu do không có nhân lực, sau khi hắn và Sơn cùng rẽ sang ngã mới.


- Dĩ nhiên, năm đó, hắn vô cùng bận rộn với ECE, và manh nha Unilab. ECE ngày nay đã là thường niên, khá tốt, nhưng không biết còn được bao nhiêu % như ý định ban đầu? Unilab tự giải thể sau một vài thành công và cả thất bại.



Thế là, 10 năm trước, hắn say sưa làm việc. Vui nhiều buồn lắm. Nhìn lại thấy những tồn tại đâu đó vẫn y nguyên. Những lo ngại dự báo bi quan hầu như hoặc đã hoặc đang thành hiện thực ...

Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

Mưa

Sáng. Thức giấc lúc 5h30. Như mọi ngày. Mặc dù để báo thức 6h00.

Thấy trời tôi tối. Nghe tiếng rỉ rả. Cảm giác lành lạnh. Mưa. 3 giác quan cùng lúc báo: trời đang mưa.

Ý niệm nảy ra: chán. "Rầu muốn chết đi được!". Vì sẽ phải ra ngoài. Đi trực. Không khác được. Đó là lý do đặt báo thức. Dù, thường vẫn thức giấc sớm hơn. Chỉ là, "cẩn tắc bất áy náy".



Vậy thôi. Hôm nay chỉ có vậy thôi. Một chút bữa sáng cho cả ngày.

Mưa. Chán.

Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

Địa lý

Lại nói chuyện lão già lười nơi núi nọ, gặp buổi thong dong, mới nhớ tới thú vui tao nhã. Đang lúc ngồi đọc sách trên hố xí, bỗng phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa.

Tại sao người Tàu nơi phương bắc, đất vuông hàng triệu dặm mà vẫn đời đời dòm ngó miếng đất hẹp phía nam?

Ấy bởi bao nhiêu huyệt hổ huyệt rồng đều nằm ở phương nam hết cả. Nên lúc mạnh thì hùng hổ tìm cách chiếm lấy để dùng, khi yếu cũng lén lút âm mưu phá đi nhằm yểm.


Phải thế chăng, mà trời nam địa linh nhiều như cát bên sông bao năm kiệt nhân không còn một mống?

Hoặc giả hiếm hoi lắm có người nam học nghệ được phần nào thuật địa lý của người Tàu, thì cũng chỉ đến một đời ôm hận mà thôi. Hoặc học chưa đến nơi đến chốn bị thầy gài bẫy triệt mất. Hoặc tại người thân u mê làm hỏng mất thời. Hoặc nữa tu vội tu vàng đức không kham nổi số. Mới biết gốc không sâu rễ không vững thì chẳng làm gì được.

Rốt cuộc chỉ trộm thiên cơ mà kiếm ăn qua ngày. Ấy nợ càng thêm nợ ...

.

Bất tri thị tri.

Thứ Năm, 13 tháng 7, 2017

I-ốt

Sáng nay tình cờ nghe tv đưa tin, nhiều doanh nghiệp thuỷ sản gặp khó khi bị bộ y tế quy định phải bổ sung muối i-ốt vào sản phẩm của họ.

Tự nhiên thấy buồn cười. Nhẽ, phải bỏ thêm i-ốt vào bữa ăn cho các quan chức bộ này?

Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

Lan man Sinh nhật

Hôm nay là ngày đánh dấu hắn đã vật vã vạ vật ở cõi trần gian ô trọc chán chường này được 7 x 7 = 49 năm (thực ra chính xác còn vài giờ đồng hồ nữa mới đủ). Sẽ bước sang tuổi 50 "ngũ thập tri thiên mệnh" không "tri" nổi "nhân mạng".


Q (w/o A). Nếu không thích thú gì cuộc sống này, bạn nghĩ gì trong ngày Sinh (nhật)?


"Tôi muốn quên đi ..." mà thời nay dễ chi. Đâm ra chịu cảnh "nhất nhật" tựa "thiên thu". Nên người ta nói "triệu người quen có mấy người thân". Thôi cũng đành "không yêu đừng nói lời cay đắng" hihi (quên luôn đi chuyện "dã tật").



Hắn bị cái tật, làm gì cứ muốn làm tốt nhất. Bởi vậy thường chịu không ít bẽ bàng.

Cứ tưởng đem cái sở học (knowledge) của mình ra để góp phần xây dựng công ty này công ty nọ lên tầm thấp tầm cao. Hoá ra họ chỉ cần cái skill, tuy ít ỏi nhưng không đến nỗi quá kém cỏi, của hắn.

Nhớ cô cháu năm ngoái vào đại học tham khảo việc chọn trường. Hắn những tưởng say sưa "con muốn sau này làm gì, hình dung cuộc sống công việc thế nào, ...". Hoá ra bộ dục cho các cháu ít điểm lót tay, bày cho chúng cách lướt sàn chứng khoán tìm trường vừa vốn. Đầu tư chẳng biết chẳng yêu, nửa năm cô cháu bỏ học.

Bẽ bàng thấy mình out-of-date (quá đát). Nói Sinh nhật "buồn" "nại lão hà" đâu phải, bởi chẳng đã lên "lão" từ lâu?




Núi kia có lão già lười
Một hôm buồn chán ngồi cười trước sân

Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

Điểm

Không có ý chê bai bộ giáo dục ở đây (nghĩa là rất đáng chê bai nhưng sẽ chê bai ở một chỗ khác vào một lúc khác hehe).

Cũng không có ý chê bai kỳ thi quốc gia do bộ ấy tổ chức (lý do tương tự hihi).


Nhưng mới đọc được bài viết về chuyện điểm học điểm thi một trời một vực. Bỏ qua chuyện mưa điểm 9 điểm 10, tác giả đặt vấn đề có nhiều điểm thi rất thấp (thậm chí điểm liệt) trong khi điểm học của cũng môn đó lại cao (thậm chí ngất ngưỡng). Từ đó "thẳng thắn" vạch ra tiêu cực, bệnh thành tích (biết rồi khổ lắm nói mãi) của việc dạy và học ở xứ này.

Nói không sai. Tuy nhiên, không biết có chút "nguỵ biện" nào không cho một kỳ thi quá hao tài tốn sức của cả xã hội mà kết quả thì có thực sự cần thiết?


Sở dĩ ngờ nguỵ biện là vì:

1. Nhằm chê việc học nên cố khen việc thi. Thi cử kiểu đó (tập trung, dồn dập và thậm chí ... trắc nghiệm) liệu có hay ho gì? (Ông cha chẳng đã bảo "học tài thi phận" đó sao!).

Mưa điểm 9, 10 kia sao không nói luôn (cho "công bằng" khi có ý phán xét)? Có chăng lộ đề, học tủ, ...?

Không tìm hiểu đến nơi đến chốn. Ví dụ như chuyện các đồng nghiệp hắn kể, rằng con họ không thèm làm bài thi, chỉ cần làm sơ sơ, có gì đã có điểm học kéo lại. Điểm tốt nghiệp chẳng có ý nghĩa gì, điểm thi đại học cũng không quá quan trọng (vì có quá nhiều trường đại học), ít ra là những đứa trẻ đã nghĩ thế. Vậy nên điểm thi thấp cũng có năm bảy đường ...


2. Chuyện điểm trong học bạ cao kịch bậc không phải bây giờ mới có, cũng không cần so điểm thi mới thấy. Sớm không nói, muộn không nói, nói giờ là có ý gì hihi? Bảo đa nghi thì cũng đa nghi thật, song lối nguỵ biện này không xa lạ.



Còn lão già lười nơi núi nọ chỉ thủng thẳng: bệnh thành tích không có gì lạ, để thành tích có ý nghĩa thời phải thay đổi cách đánh giá. Trước tiên, cứ bỏ các kỳ thi tập trung đi đã ...

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

Đám cưới

Đi dự đám cưới ở mấy vùng quê Quảng Nam trong những năm gần đây, hắn nể nhất là ... dàn âm thanh. To, rõ và vang thôi rồi. Nhất là những lúc vô tình ngồi cạnh mấy cái loa to như mấy cái bàn.

Và, dĩ nhiên, hợp rơ với các dàn âm thanh khủng phải có những ca sĩ tuyệt vời (dù chẳng ai chuyên nghiệp). Nhưng việc chọn bài hát thì còn gây nhiều tranh cãi.


Bạn bè của các bậc cha mẹ thì boléro, tiền chiến. Sôi động và duyên dáng. Song mấy đứa trẻ lại ... thở dài.

Bọn trẻ thích chạy theo ... thời thượng (dù thường mấy bài này vòng đời chả được bao lăm). Ví như những ngày này là ... Duyên phận. Không biết các cô dâu nghe liệu có ... khóc thầm?


Mà, đâu phải chỉ thời nay. Nhớ năm xưa lâu lắc (ngày ấy chưa có âm thanh ánh sáng hoành tráng như bây giờ), trong đám cưới anh họ hắn, có người hát bài (tự giới thiệu là) Đời cô (đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn ...) hihi. Còn có chuyện ở đâu đó gần Huế, bạn bè cô dâu đánh lộn cùng ... chú rể ngay giữa đám cưới vì hát bài Lá diêu bông (Sao em nỡ vội lấy chồng? hehe). Lúc đó đang là một bài hit. Và, hiển nhiên, nhạc sĩ Trần Tiến không có lỗi gì ...

Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

Cơ chế

Q. Có cơ chế nào để giữ chân những người tài?

A. Có. Bỏ hết những cơ chế đi.



Hehe.

Thứ Tư, 5 tháng 7, 2017

Chuyện giàu nghèo

Thầy NTH và hắn là hai trong số những người giàu có, theo định nghĩa của thầy, vì kiếm được nhiều hơn số tiền mình cần chi tiêu. Nói một cách khác, là cần tiêu ít hơn số tiền mình làm ra.

Đại đa số người Việt không được như vậy. Ngoài việc hì hụi kiếm được cho mình (ít ra là) một "miếng đất cắm dùi", aka nhà & (quyền sử dụng) đất (với người này người nọ có thể là biệt thự, dinh thự, ... or whatever hihi) và ca ca củm củm đem về chất vào đó không biết cơ man nào là những  tv, tủ lạnh, ô tô xe máy, điều hoà nhiệt độ, ... vân vân và vân vân ..., thì, còn phải, luôn luôn, sử dụng rất nhiều tài nguyên "không thuộc về ai", aka, công cộng, của xã hội, của "chung tất cả mọi người".

"Cuộc chiến vỉa hè" đã cho thấy không hộ kinh doanh nào tồn tại nổi nếu không chiếm dụng chút ít không gian chung quanh, tối thiểu cũng phải lấy chỗ cho khách hàng để xe máy.

"Cuộc chiến lòng đường", nhẽ còn phức tạp hơn. Chạy, thì xe cá nhân chen cùng xe buýt. Đỗ, thời tranh giành từng tý lối đi.


Mới thấy, người mình nghèo, nghèo lắm. Và, đôi khi, nghèo cả liêm sỉ ...

Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

!?

... community organizers, communal-minded hippies, do-it-yourself hobbyists, and homebrew hackers, most of whom were suspicious of centralized authority.

Đọc được nhận xét này có cảm tưởng như hắn đang soi gương vậy (!?!).

Cháu

Họ hàng nhà hắn, trong phạm vi khá gần, trong cùng một năm ấy, sinh ra 5 đứa cháu trai (hắn có thêm 2 đứa gọi bằng bác, 1 đứa gọi chú, 1 đứa gọi cậu và 1 đứa gọi bằng ông).

Năm nay, 5 đứa ấy đều thi đỗ vào lớp 10. 2 đứa ở quê vào được trường "mơ ước". Buồn cười, trước lúc thi cả 2 đứa rất thiếu tự tin, thậm chí không dám đăng ký vào trường đó. Cuối cùng giờ cũng happy ending hihi. 3 đứa ở thành phố thì 1 đứa muốn sang Singapore, 1 đứa vào được chuyên Anh của thành phố và 1 đứa chuẩn bị lên đường sang Canada.


Hắn vẫn cổ vũ cho tị nạn giáo dục. Còn nhiều khó khăn.

Thứ Năm, 29 tháng 6, 2017

Toán học và Tình yêu

Phim mới đưa lên cùng lúc 3 bộ phim. Nghe tên đã na ná giống nhau, đọc nội dung thấy càng giống hơn nữa. Bỗng nghĩ ra, đó là các phiên bản khác nhau của cùng một bộ phim. Phiên bản Hàn, Nhật và Tàu. Quyết định xem bản của Hàn quốc.

Câu chuyện về một anh chàng (thiên tài?) giỏi toán học. Say mê bộ môn chính xác và hoàn hảo đến độ quyết định từ bỏ cuộc sống vì không còn gì đáng lưu tâm nữa.

Đúng thời khắc sinh tử, anh ta nhìn thấy tia sáng le lói cuối đường hầm: tình yêu với một cô gái. Tiếc là tình yêu le lói chỉ ẩn sau những điểm mù của toán học (gần như) hoàn hảo.

Rốt cuộc, anh ta cũng vẫn từ bỏ thế giới, sau khi để lại thêm một tình yêu mong manh đau đớn.


Phim có giết người, có điều tra, ... Nhẽ chỉ là điểm xuyết những điểm mù của thế giới vốn rất logic toán học?

Hậu dự ớn

Lúc trước thường tham gia thực hiện các dự án, mục tiêu duy nhất của hắn là để lại những công trình hoạt động tốt. Nói thì tưởng như là điều đương nhiên, nhưng thực tế không phải vậy. Đa số đồng nghiệp chỉ quan tâm sao cho dự án hoàn thành là được, khai thác sử dụng là việc của người khác. Nền kinh tế XHCN chưa bao giờ đánh giá hiệu quả đến khi hết tuổi thọ công trình.

Cho nên, nói nghe đơn giản mà hoàn toàn không đơn giản. Hắn cương quyết rời dự án cuối cùng, khi thấy cách làm chủ yếu là tuân thủ ý kiến của lãnh đạo hơn là theo khía cạnh chuyên môn.

Sau này hắn chỉ nghe loáng thoáng vài vụ việc, rằng người ta ngang nhiên chỉnh sửa yêu cầu kỹ thuật và chỉ ký duyệt khi cấp dưới chấp nhận đề xuất "đúng ý" (!?).


Hắn không ngạc nhiên khi nhà (trúng) thầu vào lắp đặt một mớ hổ lốn, bởi một đội ngũ cực kỳ kém chuyên môn. (Thực ra là vẫn có bất ngờ về "độ (quá) dốt" của nhà thầu hihi.).

Nhưng, như người ta thường nói, sự khốn nạn dường như không có giới hạn. Trước đây còn hy vọng những thành phần nhập ngoại chắc không đến nỗi nào, vì dù gì cũng độc lập với sự lem nhem trong nước. Nay dần lộ ra, chả hiểu xuất xứ thế nào mà lỗi không giải thích nổi.



Đêm thức khuya đọc và trả lời email mà đau hết các cơ quan đoàn thể. Đêm dài, chỉ mới bắt đầu ...

Thứ Tư, 28 tháng 6, 2017

Lại một cuộc nhậu

Tối qua hắn nhậu. Với đồng nghiệp từ tổng công ty vào công tác.

Thực ra mối quan hệ mang tính bạn bè nhiều hơn. Từ những ngày cùng làm công việc kỹ thuật. Nay thì đã khác.

Những câu chuyện (làm mồi) trên bàn nhậu là các công việc (hầu như đang bế tắc) của tổng công ty. Sau một hồi lắng nghe, hắn hỏi "mục đích làm là để làm gì? không làm có được không?".


Bởi vì hắn thấy bế tắc nằm ở chỗ không thống nhất. Và những cuộc tranh luận dường như không bao giờ có thể kết thúc. Bộc lộ, hoá ra hầu hết bắt nguồn từ ý chí (vô căn cứ) của ... lãnh đạo.

Không có gì đáng ngạc nhiên, khi, đánh giá về các "lãnh đạo" cũng nhiều phần khác biệt ...

Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017

Những cuộc chiến

Ngày hôm qua hắn phải chạy qua lại giữa 2 trạm. Một nơi trực và một nơi làm việc với đối tác. Kết quả là mặc dù không đạt được sự đồng ý, đối tác vẫn lén lút thực hiện và gây cho kíp trực một phen sóng gió. Còn may, nếu tối hôm qua xảy ra sự cố nghiêm trọng thì hắn dễ tham dự vào cái phần "thiếu trách nhiệm ..." (chính xác là thiếu cảnh giác, và đối tác sẽ là kẻ phá hoại ...).

Bài học rút ra là, khi bạn có một đối tác xấu thì mọi chuyện có thể xảy ra. Ngày mỗi ngày, càng làm việc càng thấy ... xấu hơn.


Bên ngoài cuộc chiến vất vả của hắn với đối tác, là cuộc chiến gay cấn giữa Nga và Mỹ. Dù cho bên nào đúng bên nào sai thì cũng đã bộc lộ thân phận anh lính đánh thuê mang tên mỹ miều "tư pháp VN". Đánh thuê vì tiền, nhưng lại đánh không ra gì ...


Một cuộc chiến nhì nhằng nữa là giữa phe "kền kền" với phe "mặt sắt". Chiến địa mới nhất là YB. Dù chưa hẳn là có phe nào đúng, đã lộ ra các đòn đánh bẩn, gài bẫy, phản bội, trả thù ...



Trong một diễn biến khác, hy vọng các bạn trẻ xưa nay ít đọc sách nên tò mò một chút mà tìm hiểu vì sao có những cuốn sách bị cấm. Biết đâu lại tìm được lời giải cho những cuộc chiến nhầy nhụa nêu trên ...

Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Giáo dục

Hôm nay đi làm nghe 2 đồng nghiệp kể chuyện con cái thi tốt nghiệp kiêm đại học mà buồn (và) cười.

Mấy đứa trẻ đều tập trung vào những môn thi đại học, còn những môn kia chỉ cần thoát điểm liệt là được. Nên không thèm học mà đến cả thi cũng không thèm làm bài. Ra khỏi phòng thi sớm hơn thời gian quy định, "làm rứa đủ rồi chớ làm chi cho nhiều ba?" (??!).

Cô giáo cũng nói chuyện, "con anh nói chỉ cần khá chứ chẳng cần giỏi, cô đừng bận tâm!" (!!!). Thầy thì bảo "mấy môn thi trắc nghiệm, chúng nó xổ số khoảng vài câu thế là đúng rồi." (không cần học, đánh đại vài câu thế nào chẳng có câu trúng, vừa đủ tránh điểm liệt) (???!!!).

Có đứa còn nói, thi đại học rớt răng được, không đậu trường ni thì đậu trường khác (!?).



Nền giáo dục xứ thiên đường đã đến thời cực thịnh rồi chăng?

Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017

Memento mori

Có vẻ như Heidegger and a Hippo Walk Through Those Pearly Gates hại não hơn Plato and a Platypus Walk Into a Bar.

Và có vẻ như đó không phải là lỗi của Thomas Cathcart hay Daniel Klein.

Hiển nhiên đó không phải là lỗi của chú hippo hay thành tích của chú platypus.

(Trừ một chút liên đới, ai đặt tên cho chúng ấy nhỉ?). Bạn đoán đúng rồi đấy, nguyên do là ở chỗ ông Heidegger và ông Plato.


Ấy chỉ tại Heidegger luận về ... cái chết. (Hay nói chính xác hơn, ổng triết về sự hiện hữu.).



Có thật, là, chỉ con người mới ý thức được về cái chết, hay không?

Một vị linh mục muốn cảnh báo các giáo dân về sự đột ngột của cái chết. "Sắp tới đây, trong xứ đạo ta có người sẽ từ trần".

Một bà cụ nhỏ bé ngồi hàng đầu phá lên cười.

Linh mục bực mình, "Có gì đáng cười vậy?"

"Con không phải là người của xứ đạo này, thưa cha!".


Nghĩa là, loài vật không hề ý thức được về trạng thái tiếp theo của chúng? Ngay trong lúc đang nhởn nhơ sống, và, cứ thế vui sống, cho đến khi vì một lý do gì đó, không còn sống nữa? Không cần mồ mả, thờ tự?

"Mấy con gà trong tủ lạnh của chị bé quá, không có to hơn à?"

"Không ạ, chúng chết cả rồi!"




Tôi không muốn sống mãi trong trái tim các đồng bào của tôi. Tôi muốn sống mãi trong căn nhà của tôi.

Woody Allen.

Cúp điện

Hôm nay nhà hắn bị cúp điện. Hôm nay hầu hết vùng trung tâm Đà Nẵng bị cúp điện. Từ 4h00 đến 17h00. Điện lực làm gì đó chuẩn bị cho APEC 2017. Chuyện đã trở thành thường ở xứ lúa nước. Người ta sống vì các sự kiện, hơn là vì chính bản thân người dân trả tiền nuôi họ. Và người dân vẫn luôn vui vẻ tự hào về một đất nước với cơ sở hạ tầng xập xệ nhưng trí tuệ siêu việt (!).

Tiến bộ là đã có thông báo rộng rãi từ trước. Sáng đang ngủ ngon thì thức giấc vì quạt dừng. Đúng 4h01. Nhiều người dân khi biết lịch cúp điện đã than thở vì đang giữa mùa nắng nóng.

Cá nhân hắn thấy hôm nay trời dịu hẳn. Đã chuẩn bị sẵn 2 laptop sạc đầy pin, 1 quạt và 1 router từ năng lượng mặt trời. Thêm mấy quyển sách chưa đọc. Chỉ có bếp điện là chịu, nhưng với hắn ăn uống luôn là chuyện thứ yếu.

Chẳng biết ngài Mobifone làm ăn thế nào với mấy trạm phát sóng mà cúp điện cái là 3G cũng biến thành E luôn. Thêm một điểm cộng cho đất nước đáng tự hào.


Nhẽ cũng có thể xách xe chạy ra đường tìm một quán cà phê máy lạnh wifi. Gọi là trốn nóng cục bộ. Mình thì đỡ nóng còn thiên hạ nóng thêm bởi khí thải xe máy, bởi chính mấy cái máy lạnh chuyển nhiệt từ trong nhà ra ngoài đường. Chỉ mấy thằng Tây đui tư bản giãy chết mới suốt ngày lo chuyện khí hậu toàn cầu ...

Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

Vịt

Mạng đang ồn ào. Chuyện ông tiến sĩ vặt lông vịt, haha.


Con rồng cháu tiên gần đây sản sinh ra mấy loại này đâu có ít mà phải ngạc nhiên?

Hoặc giả, biết đâu, báo chí cắt cúp lời người ta, chuyện thường xứ lúa?

Lại nữa, báo chí cố ý ồn ào, cho qua chuyện ông anh lắm tốt đang thò mũi khoan ngoài kia?

Hẳn đã khoan trúng luôn đường cáp quang, nhân tiện?



Mà, vịt, thời bị vặt lông, còn kêu chi?

Rảnh nhảm

Thực ra là không rảnh. Trái lại, còn bận nữa là đằng khác. Nhưng, ngồi tạo ra mấy cái gông để đeo lên cổ chính mình (trong phong trào văn bản hoá những qui định vốn đã quá rườm rà của ngành), chán quá nói nhảm chơi hihi.

Chả là, đọc thấy câu chuyện về người đàn bà (có tên tuổi cụ thể hẳn hoi), được cho là mẹ của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm. Chuyện rằng, bà này con nhà gia thế, đặc biệt tinh thông tướng số. Vì vậy, tự biết mình có số sinh ra quý tử. Vấn đề còn lại là, cần tìm cho được đối tác thích hợp (nghĩa là cũng có số tương đương, hehe). Mục tiêu, đồn rằng, khá cao. Sinh ra vua.

Chắc hẳn đàn ông xứ lúa thời ấy (mà nào chỉ thời ấy?!) đụt quá, nên, cuối cùng, muộn chồng, bả cũng phải lấy một ông. Chuyện rằng, họ sinh được con trai sáng láng, nhưng, mâu thuẫn nặng trong nuôi dạy. Trong khi bà vợ chăm chăm dạy con chí làm vua thì ông chồng lại sợ e thế là phạm thượng. Cuối cùng, bà đành bỏ về quê, để cho ông chồng dạy con sau thành Trạng Trình nổi tiếng.

Chuyện cũng kể rằng, sau này bả lấy một ông chồng khác và sinh ra thêm một (về sau cũng thành) "trạng", Trạng Bùng Phùng Khắc Khoan. Điều này thì chưa chắc đã phải, vì theo sách chép lại, hai ông trạng nói trên cách nhau tới 37 tuổi (nhưng biết đâu hehe).



Tất nhiên, chuyện này, hắn, không phải nghe lần đầu tiên. Có điều, ngày xưa, truyền miệng, nhiều mông lung quá (!?!).

Xưa có người còn cho rằng, bà đó cũng sinh ra Mạc Đăng Dung. Dĩ nhiên, với một người đàn ông có số ... sinh ra vua. Và vua thiệt.

Xin bà thứ lỗi (nếu quả thực bà là có thật), hắn còn nghe nhiều chuyện hơi tiếu lâm tý. Rằng không phải bà không tìm được đàn ông có số sinh ra vua. Cũng không phải sinh ra mà dạy chẳng đúng. Mà, quan trọng nữa là phải thụ thai đúng giờ tốt. Nhưng, bà đẹp quá, mấy ông chồng không chờ tới giờ được ... hihi.




Lão già nơi núi kia thủng thẳng bảo, bà này, tinh thông dịch số, chẳng phải sinh ra Trạng Trình là đúng quá rồi sao? Dù cho ông chồng có thế nào, thì ông con cũng danh tiếng để đời rồi vậy.

Ví bằng bà tinh thông lịch sử, thì, cần chi tướng số với cả chồng con. Chỉ cần vô rừng, tìm một dấu chân mà đặt chân mình vào, thì, há chẳng đã thành mẫu nghi thiên hạ rồi ru ...

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

Blog

Nhờ em có sáng kiến in ra, hắn mới có cơ hội đọc lại những gì mình đã viết, trong vòng trên dưới đã 10 năm.

Tất nhiên, không phải không in ra thì không đọc được, mà cái chính là không có ý định gặm nhấm ...

Nhớ, có bạn từng bảo, mày nên viết một cái gì đó. Hắn cười, tâm chưa tĩnh ...

Nhảy vào làng blog, lúc đó là Yahoo! 360, có vẻ như là nơi giao lưu kết bạn nhiều hơn. Ngay từ lúc 360 chưa trục trặc nhiều, hắn đã gửi một phần sang blogspot, những gì ý định là chỉ viết cho chính mình ...


Đọc lại, bỗng thấy hầu như đã lâu lắm rồi, hắn không hề nói chuyện với bản thân. Nhưng giả có nói, xem ra vẫn chừng ấy chuyện. Những bức xúc 10 năm trước, nay vẫn y nguyên.

Vậy là, blog, với những tưởng làm cái hố của ông thợ cạo, thì hố ấy cũng đã đầy rác lẫn bụi.

Đọc lại, thấy dường như ý nghĩ đã dừng lại từ 10 năm trước. Viết để tu thân. Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Mới bước đầu tiên đã mãi chẳng qua ...


Đọc lại, thấy mọi công việc hắn từng làm đều đã kết thúc trong các ngõ cụt. Rời V, rời cả N. Rời trường, chấm dứt U, ngừng cả công việc với H. Một vài đầu mối mới thì thờ ơ chả hề hứng thú. Hưu.

Cả những công việc mới-cũ, chú N muốn nói chuyện với hắn thì hắn cũng chỉ để ở mức trò chuyện. Trong khi, công việc, đã từng (và vẫn luôn), là niềm vui lớn nhất của hắn. Lớn hơn tất cả những nguồn vui khác ...

Thứ Hai, 19 tháng 6, 2017

Một chuyện không mấy để ý

Không mấy đọc thơ. Không biết nhà thơ này. Càng không biết thơ của ông ta.

Nên, chẳng để ý năm nảo năm nào ổng từng đoạt giải gì đó với một tập thơ nào đó.

Nay, thực sự cũng chẳng mấy quan tâm chuyện tập thơ đó bị thu hồi hay ông đó xin rút giải nọ kia.


Chỉ là, tình cờ thấy nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo dẫn 2 bài trong tập ấy. Mà, hình như chỉ vì 2 bài này (bị xem là có vấn đề), cả tập thơ mới bị đình chỉ (?).

Chả biết đây đã là cả bài hay chưa, hay chỉ là vài câu trích. Nhưng, cứ theo trào lưu "copy & paste để đó không nói gì" hihi:



NHỮNG ĐIỀU ẤY...
Yêu ai thì bịa cho họ lắm điều hay
Ghét ai thì vu cho họ nhiều lầm lỗi
Tôi nhận ra những điều ấy trong sách giáo khoa
Dạy các thế hệ trẻ con về sự trung thực…
LÚC ẤY...
Một học sinh lớp 12 đuổi đâm thầy giáo
Anh chạy theo can và bất ngờ bị đâm thủng ngực
Lúc ấy trên truyền hình đang có cuộc mít tinh
Ca ngợi nền giáo dục của chúng ta vô cùng ưu việt...

Đảo của dân ngụ cư

Hắn đi xem phim Đảo của dân ngu cư là bởi vì cái tên của đạo diễn và nhà biên kịch.

Báo chí cũng đã viết về sự vắng khách của phim. Chẳng lạ, chưa kể phim được bố trí chiếu vào những suất giờ ít người đến rạp nhất. Phim không phải là loại dành cho mọi loại người.


Hắn lại thấy giống như đi cà phê. Hoàn toàn không thích những quán đông đúc. Đôi khi đông đến nỗi che lấp hết những cái đẹp của quán.

Hắn thích đến những quán vắng, những lúc vắng. Trớ trêu là điều đó gây khó cho chủ quán.



Bối cảnh phim bó hẹp trong vài nhân vật. Diễn ra trong một không gian hẹp và tối (quay trong một nhà cổ ở Hội An). Chỉ có những phân cảnh thể hiện ước mơ của nhân vật mới bừng sáng bằng biển xanh cát trắng ...

Quản

Sáng đi ngang tv nghe nói gì đó về chuyện người dùng điện thoại di động phải chụp hình. Cũng nghe than phiền rằng những Uber với Grab sử dụng công nghệ khiến việc quản lý gặp nhiều khó khăn.


Lão phì cười. Khó khăn, cũng dễ hiểu. Tại chúng mày dốt. Đã thế còn tham, cái c*t gì cũng đòi quản.

Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017

Nói chuyện ngôn ngữ

Ngày của cha, có bạn treo status, "Là con người, ai không nghĩ về cha".

Nghe, cứ như một câu chửi.

Nhẽ, chỉ cần viết, "ai không nghĩ về cha". Là đủ. Gọn mà đủ.


Btw, ngày của cha, nghe cứ sao sao. Đành rằng hay nói cha mẹ. Kiểu, công cha như núi ... Nhưng xung quanh, vẫn nghe gọi ba, bố nhiều hơn. Nên, ngày của ba, nghe dễ hơn ...

Túm quần lại, rảnh, nên ngồi soi câu bẻ chữ chơi. Hehe.



Bỗng nhớ, đang đọc The sympathizer, tác giả nghịch con chữ. Không có gì quý hơn độc lập tự do. Không có gì vẫn quý hơn độc lập tự do.

Không có gì, quý hơn độc lập tự do. Mà, có gì, thì khó tự do cho được. Hihi.

Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017

Thu triêu lãm kính

Khách tâm kinh lạc mộc
Dạ toạ thính thu phong
Triêu nhật khán dung mấn
Sinh nhai tại kính trung

Tiết Tắc



Chỉ vì sợ cảnh lá rụng (liên tưởng chăng?) mà đến nỗi đêm nghe gió thu sáng ra bạc tóc ư?

Lòng người lo lắng đến thế là cùng cực rồi chăng?

Game of Thrones

Hắn cho rằng đây là một bộ phim rất hay.

Bằng một hình thức khá dữ dội. Đầu rơi, máu chảy, chém giết bạo lực. Nham hiểm, trần trụi, tình dục phơi bày.

Để truyền tải nội dung của muôn đời. Tham, sân, si. Thất tình, lục dục.


Cuộc chiến mang danh giữa các dòng tộc rốt cuộc không khốc liệt bằng cuộc chiến trong lòng mỗi dòng tộc đó. Vương quyền chứa đầy thù hận. Lòng tin lẫn lộn lọc lừa.

Cái cũ chết đi, không chỉ con người mà cả ý thức hệ. Cái mới trưởng thành, từ trong tự vật lộn khó khăn chứ không từ thừa hưởng dễ dàng.


Bộ phim đã trải qua 6 seasons, từ Season 1 (2011) đến Season 6 (2016). Năm nay HBO đang quảng cáo rầm rộ cho Season 7. Nghe nói Season 8 sẽ là cuối cùng.

(Có lẽ, khó khăn cho các nhà dịch phim xứ lúa nước đến từ "brother" và "sister". Hihi, lúc anh lúc em lúc chị lúc em lung tung lẫn lộn hết cả ...).

Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Văn hoá

Có câu chuyện (vui) rằng: Chính phủ Lào định thành lập Bộ Đường biển. Cố vấn VN bảo, chúng mày có biển (đéo) đâu mà đòi. Trả lời, thế sao VN có Bộ Văn hoá?


Dĩ nhiên, không hề có chuyện Lào định thành lập cái bộ nọ.



Còn, VN, thì sao nhỉ? (Viết, nhân vụ Cục (cấm) Biểu diễn gì đó đòi cấp phép linh tinh và Tổng cục Du (côn / lịch) hòng phá Sơn Chà, cấp Bộ thì hằn học với người phản đối một cách ... cực kỳ vô văn hoá.).

Chủ Nhật, 4 tháng 6, 2017

Một giấc mơ

Ngày thì buồn chán không có việc gì làm, đêm thì ngủ trong điều kiện mát rượi, thế mà không hiểu sao lại mộng mị với "nội dung" khốn khó (?!). "Phong cách" mơ thì vẫn kiểu cinema như thường khi.


Đại loại hình như đang tham gia một chuyến đi chơi hay du lịch gì đó. Bỗng nhiên đến hồi kết, vừa nói chia tay thì loáng một cái đã còn lại có một mình. Mà va-li túi xách thì ở đâu ra chất thành một đống.

Không hiểu trình tự thời gian thế nào mà lại mua được một chiếc xe máy cũ để chở đống đồ đạc về nhà. Trong khi đang lần lượt khuân từng túi đến chỗ để xe máy thì thấy ai đó hình như quen nổ máy xe chạy đi.

Bèn đuổi theo hét đừng đùa nữa. Rồi công an chặn lại, người ngồi trên xe lạ hoắc, hoá ra kẻ trộm. Lấy được xe quay lại thì đống hành lý đã bị ai đó lục tung, mở ra thấy chứa toàn đồ bỏ ...


Và tỉnh giấc. 5h30 sáng. Kỳ cục!

Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

C1

C1 là một cái tên đã cũ.

Không đặc biệt hâm mộ Juve, nhưng vốn vẫn thích bóng đá Ý, dù những năm gần đây có lắm thăng trầm.

Rất thích Barca, chưa bao giờ thích Real, càng không thích hơn khi có ... Rô điệu.



Kèo, tưởng đã rõ. Hehe.

DIFF 2017 - Thuỷ

Trời trong.

Trăng sáng.

Hy vọng thấy pháo hoa. Một lần nữa, từ đỉnh núi. Hihi.

Prison break (Season 5)

Xem xong và ... thấy quá dở.

Hơi ngạc nhiên là IMDb chấm đến 8.6 điểm. Có thể, cũng xem được chăng? nếu như chưa xem mấy phần trước.


Michael hầu như chẳng làm được trò trống gì, ngoài việc ... biến chính mình thành vấn đề cho những người khác. Và phong cách cố tỏ ra bí hiểm, cùng sự bướng bỉnh càng trở nên phản cảm.

Mà, đối thủ thì chẳng có vẻ gì ghê gớm.

Cuối cùng, nội dung nhạt còn được kết thúc một cách ... khá cải lương :-)

Thứ Năm, 1 tháng 6, 2017

Người & Súc vật

Chuyện đưa hình ảnh con cháu (và không chỉ con cháu) lên mạng vốn không phải là chuyện mới. Đặc biệt ở các nước văn minh. Nhưng ở xứ lúa nước thì cứ phải đợi cho đến khi một quy định nào đó được ban hành. Và còn cả một chặng đường dài trước mặt nếu thực sự nó được thực hiện.

Cũng y như chuyện vượt đèn đỏ ngoài đường. Không phải vì an toàn của bản thân hay người khác. Cũng không phải vì một xã hội văn minh hay phát triển. Chỉ vì ... sợ công an mà thôi!?


Những chuyện thuộc về ý thức mà phải đợi luật pháp thì cũng như súc vật đợi roi vọt vậy ... (Dĩ nhiên kẻ ra roi cũng không coi đối tượng là người.).

Khúc trì hà

Phù hương nhiễu khúc ngạn
Viên ảnh phú hoa trì
Thường khủng thu phong tảo
Phiêu linh quân bất tri


Lư Chiếu Lân (khoảng 630 - 689), người Phạm Dương, U Châu. Là một trong Sơ Đường tứ kiệt. Vì đau yếu, xin từ quan về ở ẩn ở núi Thái Bạch, tự xây mộ cho mình, rồi gieo mình xuống sông Dĩnh chết.

(Theo Đường thi quốc âm cổ bản).



Đọc thơ ấy. Rồi vài dòng tóm tắt tiểu sử. Chẳng phải thơ đã vận vào đời chăng?




Mà, mình cũng thật là ...

Giữa hè trời nắng chang chang
Đọc thơ thu sớm gió tàn cánh hoa

Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017

DIFF 2017 - Kim

Lại có dịp xem pháo hoa từ đỉnh núi.

Diễn biến: mưa, mù, không thấy gì.


Ngủ, hehe.

Sức mạnh của kẻ yếu

Cùng một tâm thế như bây giờ người ta đang nói về cách mạng công nghiệp 4.0 gì gì đó, cách đây khoảng 20 năm hắn đã thấy y hệt khi có ý định thuyết phục khách hàng thực hiện một hạng mục mang tính tự động hoá. "Làm vậy công nhân thất nghiệp hết sao?".

Ngày ấy, các hãng lớn từ Âu Mỹ bắt đầu mở văn phòng đại diện ở xứ lúa nước. Dĩ nhiên mục đích của họ là bán hàng, nhưng những nhân viên ban đầu thường tư vấn rất trung thực cho dân "chân đất mắt toét". Dần dần, "mày ngu tao nói không nghe thì cho mày chết", họ chỉ cần bán được hàng thu lợi.


Tự nhiên không thể không nhớ tới "Trung Hoa". Các dân tộc hùng mạnh từ phương Bắc từng đánh bại dân Hán, rút cục cũng chỉ lập nên những nhà Nguyên, nhà Thanh sặc mùi "Hán hoá".

Đánh vào chỗ "nhu", "cương" hẳn cũng chùn tay mà mềm yếu? Đến với chỗ "ngu", "khôn" nhẽ đã biết thu lợi cho mình?



Viết đến đây giật mình, bèn ra sân dọn cỏ đã mọc lên gần lút mấy cái máy lạnh. "Cho nó lưu thông khí huyết" - lão giải thích với các đồng nghiệp, vốn chẳng buồn đụng tay đụng chân vào bất cứ cái gì ...

Thứ Năm, 25 tháng 5, 2017

Cách mạng (công nghiệp) 4.0

Sáng đọc báo: công nhân Việt nam chuẩn bị như thế nào để đón cuộc cách mạng sẽ thay thế họ bằng máy móc?


Sao không chuẩn bị đón cuộc cách mạng sẽ mang máy móc lại cho họ sử dụng?!?



Trong một diễn biến khác, cả ngày hôm nay hắn lụi cụi sửa được 02 máy hút ẩm.

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Nhắc và nhớ

Fb có vẻ không để người ta yên với quá khứ. Cũng phải thôi, biết lưu giữ thì có gì hay ho hơn là biết nhắc nhở. Nhưng để tiến tới chỗ hiểu mình nhắc nhở điều gì, vui hay buồn, thì, vẫn còn cần thời gian ... (Dù, hắn biết, ngày ấy không còn xa lắm. AI đã đạt được những thành tựu đáng kể.).

Hắn, vốn chỉ ném những mảnh quá khứ vương vãi đâu đó và ít khi ngoái đầu lại, thì, những nhắc nhở của Fb thường khi khiến muốn mỉm cười.


Và, tháng Năm này, sao bỗng nhiều "ngày này cách nay 5 năm" đến thế!? Lại có cả những stt ngắn hắn vốn không quen ném vào chốn thị phi như Fb.

Dĩ nhiên đã quên thì không share lại làm gì. Nhân rảnh rỗi bèn tò mò nhìn lại nhật chí tháng Năm 5 năm trước.

Vỏn vẹn có 2 entries cho 1 tháng. Cũng nắng nóng. Cũng về quê giỗ. Hẳn nhân giết thời gian trên xe chăng? 2 entries là về 2 truyện: Đoạn tuyệt và Tân Phong nữ sĩ.