Không biết từ bao giờ người ta có câu: phi thương bất phú. Cái hay (hay trớ trêu) của thời nay là, "thương" phát đạt nhất lại là buôn bán đất đai - một thứ mà người ta không có quyền sở hữu. Đầu cơ - sang tay - kiếm lãi (trên quyền sử dụng), vòng quay chóng mặt này đã đẩy giá các thửa đất lên cao hơn nhiều so với giá trị thực của chúng.
Hiển nhiên, chính quyền - kẻ có quyền ban quyền sử dụng cho thứ hàng hoá không ai được sở hữu kia không ngu gì đứng ngoài vòng xoáy tiền bạc. Họ chia nhỏ (phân lô) đất đai nhằm đáp ứng nền kinh tế vụn vặt (nơi mọi người dân đều có thể là những nhà đầu tư (cơ)).
Của không ngon đông con cũng hết. Nay, giả thử có những đại gia muốn đầu tư, họ sẽ phải đi gom đất từ những nhà đầu tư (cơ) nhỏ lẻ. Đây là một quy trình đầy thương đau. Và họ sẽ nhớ ra rằng, món hàng họ đang muốn mua chỉ là quyền sử dụng, không phải quyền sở hữu. Họ có thể tìm đến nguồn gốc "quyền" kia, bắt tay với chính quyền. Có lợi, lại có quyền và có lực trong tay, những kẻ thấp cổ bé họng sẽ bị cưỡng chế. "Thương" bất chính, song "phú" nhiều hơn, và nhanh hơn.
Bài học này được đem áp dụng vào nhiều lĩnh vực khác (những lĩnh vực mang tính độc quyền, dĩ nhiên). Người tử tế đầu tư BOT và mong muốn kiếm lãi từ người sử dụng. Kẻ khôn ngoan (có thể đầu tư, hoặc không) tìm cách thu tiền từ những người bị buộc phải sử dụng.
Lão già nơi núi kia mỉm cười, mafia, đâu có gì mới ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét