Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Sướng - Khổ

Công tâm mà nói, năm qua của mình không đến nỗi quá tệ.
Nhiều bực dọc trong nhiều công việc há chẳng hữu ích cho đời hơn là chán nản vô công ru?
Nên nghĩ, không có đôi dòng tiễn năm con hổ e hơi dở.

Đã quá rằm tháng Chạp. Hôm nay tiết Đại Hàn mà lạnh không gắt. Vãn việc muộn vẫn muốn đạp lòng vòng chứ không dông thẳng về nhà ngủ sớm như mọi hôm.
Qua siêu thị Bài Thơ (cũ) thấy mấy quầy hàng nhộn nhịp những hôm trước nay vắng ngắt. Phải rồi, hội chợ Tết đã mở (tại Trung tâm triển lãm, hình như thế, từ hôm qua, thì phải?). Dọc các đường chính khá nhộn nhịp. Người người hớn hở.

Về đến nhà, bèn giở sách Cổ học tinh hoa của Ôn Như Nguyễn Văn NgọcTử An Trần Lê Nhân đọc lại truyện số 60 - Tự lấy làm khoan khoái


Khổng Tử đi chơi núi Thái Sơn, gặp ông Vinh Khải Kỳ giao du ở ngoài đồng, mặc áo cừu thắt lưng dây, tay gảy đàn cầm, vừa đi vừa hát.

Khổng Tử hỏi: “Tiên sinh” làm thế nào mà thường vui vẻ thế?

Ông Vinh Khải Kỳ nói: Trời sinh muôn vật, loài người quý nhất, mà ta được làm người, đó là một điều đáng vui. Trong loài người, đàn ông quý hơn đàn bà, mà ta được làm đàn ông, đó là hai điều đáng vui. Người ta sinh ra có người đui què, có người non yếu mà ta hoàn toàn khỏe mạnh nay đã chín mươi tuổi thế là ba điều đáng vui ... Còn cái nghèo là sự thường của thế gian, cái chết là sự hết của đời người. Ta nay xử cảnh thường, đợi lúc hết, thì có gì là lo buồn?

Khổng Tử nói: Phải lắm! Tiên sinh thế là biết cách tự làm cho khoan khoái mà hưởng sự vui thú ở đời.

Liệt Tử

Chuyện xưa, nhiều người nửa tin nửa ngờ.
Thôi nói chuyện nay:

Về sau ông họ Vinh chuyển xuống sinh sống ở phương Nam. Dân xứ này vốn lấy "tự sướng" làm đầu. Dần dần Vinh học được cảnh nhục, chết không hết, sinh khổ.

Trời sinh muôn vật, người là ác nhất, tự cho mình quyền tước đoạt sự sống mọi loài khác thậm chí không vì sinh tử của mình, đồng loại cũng không từ, làm người là một nỗi nhục.
Muôn vật đứng trước nguy cơ diệt vong, người người ngu ngốc tự tước đoạt cả tương lai của chính mình, kiếp nạn ngày mỗi gần vẫn chưa tỉnh, ấy là nỗi nhục thứ hai.
Trong muôn xứ, sống ở vùng trũng, gì cũng kém người ta mà không biết hổ, nguy cơ tàn lụi trước người ta mà không biết hối, lại là nỗi nhục thứ ba ...
Ta tử (hehe)

Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011

Twilight

Tối nay nằm đệm mới Kym đan vừa đem lên chiều nay. Không buồn bật laptop lên. Chẳng biết lần thứ bao nhiêu xem lại Twilight. Mới phát hiện ra rằng mình không hề thích Bella. Cũng không thích Edward. Nhưng lại có cảm tình với những vampires ăn chay khác. Và thích Jacob.


- Posted using BlogPress from my iPad

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

Kúsok života

Nhớ lại ngày mình sống ở ký túc xá sinh viên Jedliková 9, Košice.
Lệ thường thì sinh viên mới đến (năm thứ nhất) được bố trí ở trên tầng cao nhất. Rồi dần dần cứ hè qua năm học mới đến lại được nhận phòng mới ở tầng thấp hơn.
Có thể đó là một thứ quyền lợi: khỏi leo cầu thang. Ngày ấy, dù mức sống cao hơn xứ ta nhiều, thang máy xã hội chủ nghĩa vẫn luôn ám ảnh nỗi kẹt. Vì thế mình thường ngày hai lần sáng xuống chiều lên lại chạy cầu thang bộ cho nó chắc, và tốt cho sức khỏe, hihi.
Nói thế, chứ thang máy vẫn thường xài tốt. Trong khi sinh viên nước ngoài hè không về nhà, phòng lỉnh kỉnh những đồ cùng đạc, thì chuyển phòng cũng chẳng dễ chịu mấy. Nhiều sinh viên (trong đó có mình) sẵn sàng ở tầng cao mãi cũng được.
Kể lại chuyện vớ vẩn này để nhớ câu nói của cậu bạn người Bồ Đào Nha, bảo vệ ý kiến không muốn chuyển phòng, rằng "chúng ta sống ở đây cả một kúsok života!". Một quãng đời.

Rồi thì quãng đời ấy cũng qua. Mình xách một va li đúng 20 cân (miễn cước hàng không, hehe), ôm trên tay chắc cũng khoảng 6, 7 cân và gửi bưu điện được 10 cân sách, rời ký túc xá. Số cân ấy giờ chả nhớ gồm những gì, nếu có sót lại thì không quá kỷ niệm.
Hồi đó ghé Huế nghĩ: mình từng ở Huế hơn 7 năm, tưởng là dài lắm lắm, hóa ra xa Huế cũng nhiêu đó năm rồi.

Bây giờ thì cả hai quãng đời đó cộng lại cũng thua xa thời gian mình dừng chân (và kẹt chân?) ở phố biển này ...
Mới ngày nào còn say sưa ở những đám cưới bạn bè, đồng nghiệp thì nay đã đến đám cưới con cháu họ rồi ...
Bảo gì mình không già không yếu đi ...

Đầu năm đâu phải để ôn nghèo kể khổ. Nói buồn than chán (hơn) đâu phải tại tuổi già sức yếu.
Mà vì cái cách chúng ta đang bò tới tương lai. Mà vì cái cách chúng ta lạc quan nhất thế giới.

Ale aj tak život ide ďalej ...