Nhớ lại ngày mình sống ở ký túc xá sinh viên Jedliková 9, Košice.
Lệ thường thì sinh viên mới đến (năm thứ nhất) được bố trí ở trên tầng cao nhất. Rồi dần dần cứ hè qua năm học mới đến lại được nhận phòng mới ở tầng thấp hơn.
Có thể đó là một thứ quyền lợi: khỏi leo cầu thang. Ngày ấy, dù mức sống cao hơn xứ ta nhiều, thang máy xã hội chủ nghĩa vẫn luôn ám ảnh nỗi kẹt. Vì thế mình thường ngày hai lần sáng xuống chiều lên lại chạy cầu thang bộ cho nó chắc, và tốt cho sức khỏe, hihi.
Nói thế, chứ thang máy vẫn thường xài tốt. Trong khi sinh viên nước ngoài hè không về nhà, phòng lỉnh kỉnh những đồ cùng đạc, thì chuyển phòng cũng chẳng dễ chịu mấy. Nhiều sinh viên (trong đó có mình) sẵn sàng ở tầng cao mãi cũng được.
Kể lại chuyện vớ vẩn này để nhớ câu nói của cậu bạn người Bồ Đào Nha, bảo vệ ý kiến không muốn chuyển phòng, rằng "chúng ta sống ở đây cả một kúsok života!". Một quãng đời.
Rồi thì quãng đời ấy cũng qua. Mình xách một va li đúng 20 cân (miễn cước hàng không, hehe), ôm trên tay chắc cũng khoảng 6, 7 cân và gửi bưu điện được 10 cân sách, rời ký túc xá. Số cân ấy giờ chả nhớ gồm những gì, nếu có sót lại thì không quá kỷ niệm.
Hồi đó ghé Huế nghĩ: mình từng ở Huế hơn 7 năm, tưởng là dài lắm lắm, hóa ra xa Huế cũng nhiêu đó năm rồi.
Bây giờ thì cả hai quãng đời đó cộng lại cũng thua xa thời gian mình dừng chân (và kẹt chân?) ở phố biển này ...
Mới ngày nào còn say sưa ở những đám cưới bạn bè, đồng nghiệp thì nay đã đến đám cưới con cháu họ rồi ...
Bảo gì mình không già không yếu đi ...
Đầu năm đâu phải để ôn nghèo kể khổ. Nói buồn than chán (hơn) đâu phải tại tuổi già sức yếu.
Mà vì cái cách chúng ta đang bò tới tương lai. Mà vì cái cách chúng ta lạc quan nhất thế giới.
Ale aj tak život ide ďalej ...
Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét