Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

Cố chấp

Mình là người cố chấp.

Không phải là mình không biết điều đó.

Cũng không phải là bây giờ mình mới biết điều đó.


Nhưng mình vẫn ... cố chấp. (Không vậy sao gọi là ... cố chấp, hehe).



Dĩ nhiên, mình gặp nhiều rắc rối với điều đó.

Trước tiên là trong gia đình. Nhưng mình sẽ nói chuyện này vào một dịp khác.

Tiếp theo là xã hội. Rất nhiều người không bằng lòng dù bề ngoài tỏ ra bằng mặt.

Cũng còn may, có nhiều người bạn chấp nhận tính khùng khùng điên điên ấy.




Thực ra hôm nay mình nghĩ về một chuyện khác.

Chuyện có hàng tốt nhưng muốn bán được vẫn cần bao bì đẹp.

Bao bì đó thường khi tốn kém, xả rác (thậm chí nguy hại như bao ni lon).





Trong xã hội này, bao bì là bằng cấp, là mối quan hệ.

Thà ế hàng hay muốn bán?






Tự nhiên nhớ Vũ Như Tô.

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

The mark number zero

Hôm qua là ngày cuối cùng của tháng 11 năm 2011. Lần đầu tiên mình ghi nhận cái cảm giác là lạ đó. Nó đem lại một dự đoán man rợ. Nếu dự đoán đó là sai, điều này sẽ mãi mãi là một bí mật của riêng mình. Nếu dự đoán đó là đúng, bí mật sẽ được bật mí khi được kiểm chứng. Và entry này mình ghi lại như một mốc đánh dấu.