Lúc trước thường tham gia thực hiện các dự án, mục tiêu duy nhất của hắn là để lại những công trình hoạt động tốt. Nói thì tưởng như là điều đương nhiên, nhưng thực tế không phải vậy. Đa số đồng nghiệp chỉ quan tâm sao cho dự án hoàn thành là được, khai thác sử dụng là việc của người khác. Nền kinh tế XHCN chưa bao giờ đánh giá hiệu quả đến khi hết tuổi thọ công trình.
Cho nên, nói nghe đơn giản mà hoàn toàn không đơn giản. Hắn cương quyết rời dự án cuối cùng, khi thấy cách làm chủ yếu là tuân thủ ý kiến của lãnh đạo hơn là theo khía cạnh chuyên môn.
Sau này hắn chỉ nghe loáng thoáng vài vụ việc, rằng người ta ngang nhiên chỉnh sửa yêu cầu kỹ thuật và chỉ ký duyệt khi cấp dưới chấp nhận đề xuất "đúng ý" (!?).
Hắn không ngạc nhiên khi nhà (trúng) thầu vào lắp đặt một mớ hổ lốn, bởi một đội ngũ cực kỳ kém chuyên môn. (Thực ra là vẫn có bất ngờ về "độ (quá) dốt" của nhà thầu hihi.).
Nhưng, như người ta thường nói, sự khốn nạn dường như không có giới hạn. Trước đây còn hy vọng những thành phần nhập ngoại chắc không đến nỗi nào, vì dù gì cũng độc lập với sự lem nhem trong nước. Nay dần lộ ra, chả hiểu xuất xứ thế nào mà lỗi không giải thích nổi.
Đêm thức khuya đọc và trả lời email mà đau hết các cơ quan đoàn thể. Đêm dài, chỉ mới bắt đầu ...
Thứ Năm, 29 tháng 6, 2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét