Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

Thời sự nghệ sĩ

Cơm áo không đùa với khách thơ.
(XD)


Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao

Sáng trên đường giao ca về, anh lái xe già (còn hai tháng nữa hưu) đọc thơ rồi hỏi hắn: chốn lao xao là chốn nào? như chợ có gọi là chốn lao xao không?

Hắn cười trả lời, chợ có thể ồn ào và bẩn thỉu, nhưng quyết không phải chốn lao xao. Chốn lao xao, ví dụ, như văn phòng công ty mà anh thường đến chẳng hạn ... hihi. Lao xao là chốn triều đình ...


Rồi nghĩ tới chuyện đang lao xao trên mạng. Đã có người bênh kẻ này, chê bai kẻ khác. Lão già nơi núi nọ cười bảo, chuyện bình thường thôi. Hoặc giả không quá bình thường, thì cũng đã quá quen nơi xứ này. Chuyện vợ anh này lên án anh kia, trong khi hình như là anh đó đang cạnh tranh một chức giám đốc nào đó với chồng mình. Chuyện ở xứ mà làm quan là một "nghề" vinh thân phì gia. Chuyện ở xứ quyền lực mù mờ ban phát.

Có tiếc là tiếc ở chỗ, nghệ sĩ cũng không ra ngoài vòng lợi danh này. Biết bao áng thơ văn hay (bây giờ cũng vẫn còn hay), mà nhân cách tác giả thì đã mất từ tám hoánh. Nào phải đợi đến ngày nay mới có chuyện.

Nghĩ, đòi công lao động sáng tạo của mình là đúng. Nhưng có nhất thiết phải ngu ngốc đến mức đòi thu tiền trên đầu tv trong các khách sạn không?


Và chuyện cái đường lưỡi bò mờ mờ trên màn hình báo bão của vtv chắc chắn không phải vô tình. Nói đến vtv thì chẳng mấy nghệ sĩ, nhưng chỉ cần một chuyện họ không bao giờ dám nhắc đến Hồng Kông hay Đài Loan mà không có chữ Trung Quốc kèm theo (sai lầm ở nơi đáng sai lầm hehe) thì, đủ hiểu họ đang diễn trò gì ...

Không có nhận xét nào: