Có ông bố khoe với bạn cũ tới thăm nhà rằng đứa con nhỏ của mình học giỏi lắm. Vừa lúc đứa con đi học về nên thể hiện ngay:
- Hôm nay ở trường học môn gì?
- Dạ toán ạ.
- Được mấy điểm?
- Dạ 2.
- (Hơi quê độ) Sao lại 2?
- Cô giáo hỏi 2+2= bao nhiêu.
- !!?
- Con trả lời =4.
- Thì đúng rồi còn gì?
- Cô lại hỏi 2x2= bao nhiêu.
- Khác đéo gì!
- Vâng, con cũng trả lời thế, cô cho 2 điểm.
- (Gỡ gạc) Hôm nay học môn gì nữa?
- Dạ thể dục.
- Được mấy điểm?
- Dạ 2.
- (!!!) Sao lại 2?
- Thầy giáo bảo, đầu tiên các em nhấc chân trái lên, rồi nhấc chân phải ...
- Thế thì đứng bằng con củ c@.c à?
- Vâng, con cũng nói thế, bị thầy cho 2 điểm.
- Còn môn gì nữa không?
- Dạ văn, cũng được 2 điểm.
- !!?
- Cô giáo bảo đặt câu có từ "cô giáo", con đặt "Cô giáo là con đĩ" ...
Chả là, sáng liếc báo, thấy giật tít, "Giới trẻ nói tục chửi thề đã đến mức báo động".
Có bạn đọc bình luận, "Tất cả tại nền giáo dục!". Ba, bốn ý kiến khác phản đối, rằng chẳng có thầy cô nào dạy học sinh nói tục cả.
Nói đúng nói đúng. Không ai dạy không ai dạy.
Hà tất còn phải dạy.
Mà, báo động, thời đã sao? Báo cháy, còn chưa sợ, nữa là.
Cũng lại báo, bảo, quan nọ quan kia bị kỷ luật. Hình thức cảnh cáo.
Cảnh cáo sao nhỉ? "Đ.m. coi chừng nghen mầy, lần nữa là tao xin tí huyết" chăng?
Tự dưng, cũng thấy nhạt miệng ...
Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét